[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Chương 3: Hoa đăng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
199


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Chương 3: Hoa đăng


Mấy ngày kế tiếp Kinh Sở thường xuyên tới tìm nhị sư huynh để ăn cơm chùa, trong lòng nhị sư huynh quả thực không hề so đo tính toán, dù sao trước đó hai người cũng coi như đã kết thành bạn nhậu.

“Ta cũng là người Giang Nam.” Nhị sư huynh nghe Kinh Sở hỏi hắn, sau khi lùa vào một ngụm cơm phồng má lên đáp: “Sau đó …… Liền tới nơi này.”

Hắn cố tình cắt bỏ đủ loại quá trình ở đoạn giữa, nếu thật muốn nói, sợ là phải kể ba ngày ba đêm, tóm lại chính là cha mẹ qua đời, con cái ly tán, không có chỗ về, bái nhập sơn môn, hết.

Loại quý công tử như Kinh Sở, nếu nói nhiều quá sẽ cảm thấy làm ra vẻ, không nói cũng được.

Kinh Sở nghe xong cũng không hỏi nhiều, chỉ nhìn nhị sư huynh rồi nói: “Trạch Lan, sau khi tông môn thi đấu kết thúc, đi cùng ta tới Giang Nam một chuyến nha.”

Một chân của nhị sư huynh không chống vững, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống. Hắn nhìn Kinh Sở một hồi lâu mới biết được câu nói mới rồi kia không phải là ảo giác, hắn lại lùa vào miệng một ngụm cơm: “Ta đã hơn mười năm không ra khỏi ba mẫu đất này.”

Kinh Sở hỏi: “Ta là người đầu tiên kéo ngươi ra khỏi ba mẫu đất này sao?”

Nhị sư huynh tức giận: “Đúng vậy đó!”

Coi như đã đồng ý.

Trước một ngày tông môn thi đấu kết thúc, Kinh Sở tới tìm nhị sư huynh, nói là mấy người Kinh gia cùng tuổi kia nghe nói hôm nay dưới chân núi có miếu hội, muốn chạy đi xem náo nhiệt, hỏi nhị sư huynh có thể cùng đi chơi một chút hay không.

Nhị sư huynh ngẫm lại tông môn thi đấu đã đến giai đoạn cuối, xác thật cũng không có chuyện gì để làm, nghe nhắc tới miếu hội dưới chân núi tổ chức tối nay thì rất có hứng thú, lập tức đáp ứng.

Lúc chạng vạng tối hắn cầm hương thảo đi tắm, sau đó dắt theo một đám nhóc con Kinh gia cùng xuống núi.

Tuổi tác đám nhóc con Kinh gia xấp xỉ với Kinh Sở, nhị sư huynh so với bọn hắn lớn hơn mấy tuổi, con cháu thế gia biết đánh nhau biết hoạt náo, từng người nói năng ngọt như mật đường, luôn miệng kêu nhị sư huynh “Trạch Lan ca”, khiến cho nhị sư huynh hơi có chút lâng lâng.

Miếu hội giăng đèn kết hoa, hàng hóa đẹp đẽ, người đi trên đường chen chúc xô đẩy, nhị sư huynh vội vàng kéo tay áo mấy tên nhóc con, bảo bọn hắn coi chừng lẫn nhau, đừng có đi lạc.

Thế nhưng sau một hồi luồn lách chen lấn, bên người chỉ còn lại một mình Kinh Sở, gương mặt nhị sư huynh tái nhợt, vội kéo Kinh Sở hỏi bọn hắn đã đi nơi nào.

Kinh Sở vỗ vỗ vai hắn: “Bọn họ mới mua hoa đăng xong, đi bờ sông chơi rồi, ngươi đừng vội, ta và bọn họ đã hẹn nhau lát nữa tụ hợp ở đầu cầu.”

Nhị sư huynh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hai người lôi kéo nhau đi một đoạn đường, vừa lúc phía trước có sạp hàng đoán đố đèn, vóc dáng nhị sư huynh không cao, chen mãi không vào được, nhảy ở vòng ngoài xem đến vất vả, Kinh Sở nhìn hắn mấy lần, cau mày hỏi: “Muốn xem?”

Nhị sư huynh nói: “Không xem cũng không sao……”

Kinh Sở lại không rên một tiếng chặn ngang eo hắn ôm một cái, nhấc lên. Nhị sư huynh chỉ cảm thấy trước mắt chợt nhoáng, ánh mắt của mình bỗng nhiên lướt qua đầu người đen nghìn nghịt, thấy được mấy cái hoa đăng sặc sỡ xinh đẹp, gió thổi lướt qua, ánh lửa lung lay.

Vẻ mặt nhị sư huynh thẹn thùng, mới biết được Kinh Sở đang làm cái gì, hắn liền đánh bả vai Kinh Sở mấy cái, Kinh Sở vẫn không nhúc nhích.

Nhị sư huynh nhìn người khác quăng tới ánh mắt kỳ quái nhìn mình như có như không mà xấu hổ muốn ngất xỉu, tựa như sắp chết kêu lên: “Kinh Sở!”

Kinh Sở lại ôm hắn đẩy lên cao chút nữa: “Mau đoán đi.”

Nhị sư huynh tựa vào đầu vai hắn, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu lên, đỏ mặt đi xem câu đố bên trong hoa đăng.

“Xuân thu sơ mạt.” “Bát!”

“Cổ văn quan chỉ.” “Cố!”

“Phượng đầu hổ vĩ.” “Kỷ!”*

……

Nhị sư huynh liên tiếp đoán trúng mấy câu, nhất thời tinh thần phấn khởi, hắn vỗ vỗ vai Kinh Sở, ánh mắt lấp lánh: “Ta có thể thắng cái hoa đăng lớn nhất rồi đem tặng cho ngươi!”

Kinh Sở nhất thời sững sờ, sau một lúc lâu cũng cười: “Được.”

Nhị sư huynh không phụ kỳ vọng, trực tiếp đoán trúng đố đèn khiến người bán hàng rong phải lấy hoa đăng lớn nhất từ trên đỉnh xuống, mặt trên hoa đăng có vẽ hình người, hình như là chuyện xưa nào đó, hắn không kịp nhìn kỹ, sốt sắng đưa ngay đưa cho Kinh Sở, trong mắt tràn đầy hưng phấn: “Thế nào!”

Kinh Sở không nhịn được cũng nhếch khóe miệng lên, nhận lấy hoa đăng, tiện tay xoay chuyển, phát hiện hình vẽ phía trên vậy mà là chuyện xưa giữa Ngạc Quân Tử và Việt nhân.

Kinh Sở: “……”

Nhị sư huynh thấy sắc mặt hắn phức tạp, liền cúi đầu nhìn hoa đăng kia, ngón tay thon gầy chạm lên bức tranh vẽ trên hoa đăng, đọc câu thơ viết ở trên đó: “Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi……”**

Hắn đột nhiên ý thức được cái gì, ra tay đoạt hoa đăng trở về, cầm trong tay nhìn kỹ một lượt, sắc mặt có chút xấu hổ. Hắn nhìn Kinh Sở một chút, vội vàng nói: “Ta đi tìm sạp hàng đổi cái khác, cái này đưa cho ngươi…… Không được thích hợp.”

Cũng không biết là họa sư nào vẽ bức tranh trên hoa đăng…… hạ lưu như vậy, vậy mà lại vẽ cái này treo ở chỗ đó để cho người ta đoán!

Không nghĩ tới Kinh Sở lắc lắc đầu, lấy lại từ trong tay hắn, nói một câu: “Ta rất thích.”

Hắn nhìn nhị sư huynh, nối tiếp chỗ nhị sư huynh vừa mới đọc, đọc tiếp: “…… Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”

Nhị sư huynh nghe được trầm mặc nửa ngày, cười ha hả, hắn không dám nhìn Kinh Sở, chỉ là duỗi tay muốn lấy cái hoa đăng kia về, nhỏ giọng nói: “Vẫn là đổi cái khác đi.”

Kinh Sở không chịu.

Hắn làm như thuận miệng nói: “Ngươi đêm hôm đó đã hôn ta.”

Nhị sư huynh: “……”

“Băng!” Một viên pháo hoa rực rỡ nổ tung giữa trời, chiếu sáng gương mặt tuấn tú của Kinh Sở.

Nhị sư huynh cảm thấy đồng thời nổ tung, còn có đầu óc của chính mình.

Kinh Sở thấy nhị sư huynh ngây ngốc, dưới chân rẽ ngang kéo hắn vào trong một con ngõ nhỏ, hoa đăng bị đặt xuống mặt đất, hắn vây nhốt nhị sư huynh trên tường gạch, tựa như ác thú học theo bộ dáng lưu manh của nhị sư huynh đêm đó: “…… Lại thân thân tiếp?”

Lúc này nhị sư huynh thiếu chút nữa đã bị hồi ức sông cuộn biển gầm đêm đó xông đến ngũ mã phanh thây.

Hắn đem chút rung động không rõ tên ở trong lòng gác qua một bên.

Hắn đã làm cái gì? Hắn dám động tới thiếu chủ Kinh gia!

Nhị sư huynh nhìn vẻ mặt động tình của Kinh Sở dưới ánh đèn, trong lòng lạnh ngắt.

Nói thật, nếu hắn là nữ nhân, chỉ bằng một ánh mắt của Kinh Sở loại thiếu gia có tiền có mỹ mạo như thế này, hắn liền tự mình lột sạch bò lên trên giường của đối phương.

Nhưng hắn là nam nhân.

Hắn bò lên giường sảng khoái một đêm xong, ngày hôm sau sẽ bị gia chủ Kinh gia đâm chết trước mặt toàn thể người trong võ lâm.

Nhị sư huynh đang định nói rõ lý lẽ, đã bị Kinh Sở dùng sức bắt được cổ tay, đôi môi mềm ấm ngang ngược lập tức dán đi vào.

“Ưm…… Kinh……!” Đôi mắt nhị sư huynh thẳng tắp trừng mắt nhìn Kinh Sở, hai tay bị thiếu niên hung hăng ấn trên đỉnh đầu, chỉ có thể phí công vô ích mà vặn vẹo thân mình, hắn nhìn thấy Kinh Sở nhắm mắt lại, rèm mi cong dài khẩn trương mà nhẹ nhàng run rẩy.

Nói đến cũng thật buồn cười, chính mình lớn hơn hắn mấy tuổi, luận võ công cao thấp, ngay cả vùng vẫy tránh thoát khỏi bị nhóc con vắt mũi chưa sạch này khinh bạc cũng làm không xong.

Nhị sư huynh lần đầu tiên trong lúc thanh tỉnh bị người thân thân, mặc kệ người đối diện có phải là người trong lòng hắn hay không, nhưng mà lúc này nhà nhà đốt đèn, bầu trời sáng rực, ánh lửa mờ mờ ảo ảo cùng với bước chân lui tới của người qua đường ở đầu ngõ nhỏ, nếu như bị người ta nhìn thấy……

Hắn chỉ cảm thấy trái tim trong lồng ngực lúc này đang nhảy lên thình thịch giống như con ếch bị phỏng chân.

Không biết qua bao lâu, Kinh Sở mới chậm rãi buông lỏng nhị sư huynh ra, đôi mắt nhấp nháy mà nhìn hắn.

Nhị sư huynh không nói một lời, chỉ là kéo ống tay áo lau lau miệng, tiếp theo đó nhặt hoa đăng trên mặt đất lên, ôm vào trong ngực không rên một tiếng muốn bỏ đi.

Kinh Sở vội vàng duỗi tay kéo nhị sư huynh lại: “Trạch Lan……”

FM:* Về ý nghĩa mấy câu đố đèn này, xin lỗi, tôi dốt đặc cán mai, đành để nguyên văn Hán Việt cho chị em nào hiểu được thì hiểu T__T

** Bức họa trên hoa đăng có nguồn gốc từ một bài ca có từ thời Xuân Thu tên là Việt Nhân Ca. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc Quân Tử 鄂君子 du thuyền trên sông, có người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài ca được người lái thuyền hát bằng tiếng Việt, mặc dù ông không hiểu tiếng Việt nhưng nghe lời hát rất là yêu thích, đã nhờ người dịch sang tiếng Sở. Ngạc quân tử sau khi hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người người đó.

Trong bài ca này có hai câu cực kỳ nổi tiếng, thường được người ta dùng để ví von tình yêu đơn phương, chính là hai câu nhắc tới trong chương này:

Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi

Tâm duyệt quân hề quân bất tri

山有木兮木有枝,

心悅君兮君不知.

(Núi có cây chừ cây có cành

Lòng thích chàng chừ chàng không biết)

Bên dưới tôi có dẫn Nguồn chú thích, ai muốn đọc toàn văn bài ca này có thể vào xem.

Nguồn chú thích: https://www.thivien.net/Khuy%E1%BA%BFt-danh-Trung-Qu%E1%BB%91c/Vi%E1%BB%87t-nh%C3%A2n-ca/poem-7GhgUX-NtPQ9F4NqWEt47A

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN