[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Chương 4: Thân thân*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Chương 4: Thân thân*


Hai người ở chung hơn mười ngày, nhị sư huynh tin tưởng đây không phải là thật sự thích.

Thiếu niên, trong đầu đều là nước, vừa chạm vào liền nóng lên, liền sôi trào. Chẳng qua thắng ở tuổi trẻ, làm sai vĩnh viễn đều có cơ hội đổi ý.

Nhưng nhị sư huynh thì không đánh cuộc nổi, hắn đời này ưu điểm lớn nhất, có lẽ chính là tự mình hiểu lấy. Cho dù Kinh Sở thật sự thích hắn, hắn có thể cứng hơn Kinh gia sao?

Nếu kết cục đoạn tình cảm này đã định sẵn là chết không toàn thây, vậy không bằng vừa mới bắt đầu liền nhổ cỏ tận gốc.

Nhị sư huynh hất tay Kinh Sở ra, trong lòng quyết định sẽ xem nhau như người dưng nước lã, hắn cầm hoa đăng trong tay, một đường “làm ơn cho qua” chen khỏi đám người để đi ra ngoài, không nghĩ tới mới đi không được bao xa, đã đụng phải một người.

Nhị sư huynh ngẩng đầu lên, phát hiện là tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ hơi có chút kinh ngạc nhìn dáng vẻ chật vật của nhị sư huynh, hỏi: “Sư huynh sao lại ở đây?”

Nhị sư huynh giơ tay lên cười ha hả, đang định nói chuyện liền nghe tiểu sư đệ thuận miệng hỏi một câu: “Kinh Sở đâu? Không ở cùng sư huynh sao?”

Nhị sư huynh vừa nghe thấy cái tên này thì da đầu tê rần, không tự giác mà nói lớn tiếng: “Kinh Sở là Kinh Sở, vì cái gì hắn nhất định phải ở bên cạnh ta?”

Tiểu sư đệ cười cười: “Sư huynh mấy ngày nay cùng với Kinh Sở không phải là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu** sao, ngay cả số lần đi tìm đại sư huynh cũng ít đi.”

Nhị sư huynh trên mặt cứng đơ, trong lòng hung hăng mắng một câu: Đánh rắm!

Tiểu sư đệ vừa cúi đầu, nhìn thấy trong tay nhị sư huynh cầm một cái hoa đăng lớn vô cùng bắt mắt, tùy tiện liếc mắt nhìn một cái, thấy rõ tranh chữ ở mặt trên, đầy mặt đều là trêu đùa, hỏi: “Kinh Sở tặng?”

Sắc mặt nhị sư huynh đỏ lên, ôm hoa đăng vào lòng, sau một hồi trầm mặc thì quyết định nói thật: “Không phải, là ta tặng Kinh Sở.”

Tiểu sư đệ: “Dô, không nghĩ tới nha, đệ còn cho rằng Kinh Sở sẽ là người nói trước.”

Nhị sư huynh: “……”

Nhị sư huynh: “Có rõ ràng như vậy sao? Ta nói…… Kinh Sở.” Giọng nói của hắn có mấy phần xấu hổ ngượng ngùng, ẩn ẩn còn có chút chờ mong.

Tiểu sư đệ nghe vậy thở dài, vỗ vỗ vai hắn: “Sư huynh tốt xấu gì cũng quay đầu lại nhìn xem.”

Cổ nhị sư huynh lập tức cứng đơ, hắn quay đầu nhìn lại, chợt thấy Kinh Sở đứng cách một dãy đèn lồng không xa dõi mắt nhìn theo hắn, khuôn mặt tuấn tú bị ánh lửa mờ nhạt chiếu lên tựa như ngắm hoa trong bóng nước, trong mắt dường như có sóng nước chảy lan ra, lóe lên ánh sáng màu cam nhạt.

Dáng dấp Kinh Sở nhìn rất đẹp, lại thêm trong đôi mắt kia hàm chứa tràn đầy yêu thương, như là một nét bút đậm mực, trực tiếp xông vào trong mắt nhị sư huynh.

Nhị sư huynh nhìn đến ngây người, bức tường thành trong lòng vừa mới xây xong, trong khoảnh khắc bị mỹ mạo của Kinh Sở cùng với biểu tình tựa như một con thú non của hắn đánh cho tan nát không còn một mảnh vụn.

Tiểu sư đệ ở phía sau nhị sư huynh nhẹ giọng nói.

“Nhị sư huynh, kỳ thật có rất nhiều người thích huynh, chỉ là tự huynh đè nén chính mình cho nhỏ bé đi.”

“Còn nhớ năm đó lúc ban đêm sư huynh bò dậy nấu đồ ăn khuya cho chúng ta sao?”

“Lúc ấy sư huynh cảm thấy đệ đang độ tuổi phát triển thân thể, cho dù mí mắt sắp mở hết nổi, vẫn hao phí tâm tư làm trứng tráng bao cho đệ.”

“Mỗi khi đệ nhớ tới món trứng tráng bao có vị hành lá kia, liền cảm thấy nhị sư huynh tốt vô cùng.”

……

Nhị sư huynh ôm hoa đăng.

Hắn thường xuyên cảm thấy chính mình trong suốt đến không ai nhìn thấy, bất kể là món trứng tráng bao có vị hành lá hay là phần yêu thích cầu mà không được.

……

Hắn không dám nói lời nào, sợ cổ họng nghẹn ngào, có thứ gì ấm áp muốn từ trong hốc mắt chảy ra.

*

Tông môn thi đấu kết thúc, đệ tử các môn các phái trên bữa tiệc chia tay chén tạc chén thù, nói không say không về, rốt cuộc ngày thứ hai từng người một đều dọn dẹp đi về nhà.

Kinh gia tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Nhị sư huynh làm chủ trì tông môn thi đấu lần này, thay thế lão tông sư cầm chén rượu đi qua đi lại như con thoi trên yến tiệc.

Tửu lượng hắn vốn không tốt, chung quanh chỗ ngồi đều là nữ hiệp giang hồ, đều có thể cầm vò rượu rót cho người ta. Nhị sư huynh bị nói khích xúi giục mấy lần, đành phải ôm vò rượu, tỏ vẻ bản thân mình vô cùng phóng khoáng mà nhấp một ngụm, cười theo khách vài tiếng rồi đi sang bàn tiếp theo.

Lúc này cho dù có yêu rượu đến cỡ nào, phải uống ứng phó với nhiều người như vậy, uống rượu cũng trở thành một loại dày vò.

Lúc đi đến bàn của Kinh gia, nhị sư huynh đã say tới bảy tám phần. Mặt mũi hắn đều đỏ bừng, cầm vò rượu đi tới, đang định rót cho chính mình, đã bị người ra tay ngăn cản.

Nhị sư huynh nhướng mày nhìn sang, phát hiện đó là Kinh Sở.

Thiếu niên lo lắng mà nhìn hắn, đứng lên: “Trạch Lan, tửu lượng của ngươi không cao, đừng uống nữa.”

“…… Ngươi chỉ là thằng nhóc thì biết cái gì, đây là lễ nghĩa.” Nhị sư huynh nhỏ giọng nói với hắn, tiếp theo sau lại hừ một câu “Ta và ngươi không quen thân, ngươi đừng động vào ta.”

Nhị sư huynh nói xong đang muốn uống rượu, vò rượu lại bị người giật đi, thiếu niên ôm vò rượu mạnh mẽ uống một ngụm, trên mặt lập tức đỏ bừng, ngoài miệng lại nói với người Kinh gia: “Ta uống thay hắn.”

Người Kinh gia thấy thế đều cười trêu ghẹo: “Tiểu thiếu chủ, ngươi người trong nhà uống với người trong nhà, uống có gì vui.”

Kinh Sở ôm vò rượu cũng cười đáp lại, vô cùng thâm ý mà nói: “Trạch Lan cũng là người trong nhà.”

Kinh Sở ôm nhị sư huynh đã say không nhẹ trở về Đệ Tử Phong, nhị sư huynh lần này say đến ngoan ngoãn, không nói lời nào cũng không sờ soạng lung tung, chỉ là vùi đầu vào lòng ngực Kinh Sở nhỏ giọng rên hừ hừ.

Kinh Sở một đường lần mò đi vào phòng ngủ của nhị sư huynh, trong bóng tối đặt nhị sư huynh nằm lên giường, sau đó quay đầu muốn đi đốt đèn.

Hắn đi đến bên cạnh bàn, đang muốn thổi lửa đốt đèn, chợt thấy trên bàn đặt một cái hoa đăng lớn, hơi nheo nheo mắt nhìn kỹ, đúng là cái hoa đăng vẽ Việt Nhân Ca trong miếu hội đêm đó mà nhị sư huynh thắng được.

Kinh Sở không kìm lòng được cong cong khóe môi, duỗi tay muốn chạm vào cái hoa đăng kia, lại nghe trên giường vang lên một tiếng giống như sấm sét: “Đừng đốt đèn!”

Giọng nói nồng đậm men say, không giống như người thanh tỉnh.

Kinh Sở nghe theo hắn, không đốt thì không đốt, lần mò trong bóng tối đi tới bên mép giường, đang định xem thử nhị sư huynh như thế nào rồi, đã bị người ngoi lên ấn nằm xuống giường.

Tiếp theo đó một nụ hôn thăm dò, ôn nhu rơi vào trên môi hắn.

“……”

Trái tim Kinh Sở đập liên hồi. Hắn cũng hôn đáp lại, hai người ở dưới lớp màn che cọ xát triền miên.

Hôn qua đi, nhị sư huynh tóc đen tán loạn mà nằm trên giường, nhìn Kinh Sở nằm ở trên người hắn, trong mắt tràn ngập thủy quang, hắn thật cẩn thận nghiêm túc mà nhìn Kinh Sở, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thích hay không?”

Kinh Sở nghĩ, thích, đương nhiên thích, thích đến muốn mang ngươi đi Giang Nam, ngày ngày triền miên, đêm đêm sênh ca, nhất định phải khiến trong tim trong mắt ngươi đều chỉ có một mình ta.

Nhị sư huynh thấy Kinh Sở hồi lâu vẫn không trả lời, nghĩ rằng hắn không thích, trong lòng vừa khổ sở vừa thẹn thùng. Hắn cẩn thận cuộn mình thành một đoàn, thương tâm muốn chết mà nói với Kinh Sở: “Ngươi đi đi!”

Kinh Sở tất nhiên là không thuận theo ý hắn, cúi đầu kề sát vào mặt nhị sư huynh “Ngươi khi say đều thích hôn người khác sao?”

Nhị sư huynh vừa nghe liền nổi giận, đầu óc đặc sệt tựa hồ dán: “Ngươi cho rằng ta hôn ngươi, là ta không sạch sẽ sao!”

Nói xong tay đấm chân đá muốn đá Kinh Sở đi ra ngoài.

Kinh Sở không còn cách nào khác, đành phải đè ép nhị sư huynh để hắn ngừng lại.

Hắn giống như chó sói cắn vào cần cổ thon dài trắng nõn của nhị sư huynh. Đáng thương cho nhị sư huynh sống hơn hai mươi năm chưa từng gặp qua cảnh này, trong lúc nhất thời mềm thành một bãi xuân thủy, này mắt này miệng này mặt đều đỏ rực một mảnh.

Nhị sư huynh mơ mơ màng màng nghĩ, có phải mình sắp bị xxx hay không.

Hắn tức khắc bị chính mình dọa cho sắp khóc, vội vàng đỏ con mắt lôi kéo cổ áo Kinh Sở, nghẹn ngào ủy khuất mà nói: “Ngươi, ngươi có thể đừng xxx ta được không……”

Kinh Sở: “……”

Kinh Sở cũng chưa xxx qua người nào, mới vừa rồi trong đầu nổi lên ý tưởng ngày lại ngày xxx đã bị nhị sư huynh một câu vạch trần như vậy, trên mặt cũng đỏ một mảnh tựa như ráng chiều, hắn nghiêng đầu đi, khàn giọng nói: “Ngươi không nguyện ý, ta, ta sẽ không.”

Kinh Sở quay đầu lại, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, hắn nhìn nhị sư huynh:

“Ngày mai ngươi sẽ đi cùng ta tới Giang Nam chứ?”

Nếu như đi, ta sẽ không thả cho ngươi trở về nữa.

Không nghĩ tới nhị sư huynh đã túm cổ áo hắn ngủ mất rồi.

Kinh Sở không thể làm gì khác hơn là cười cười, lại hôn hắn một ngụm, tay chân nhẹ nhàng đắp kín đệm chăn cho hắn.

“Ngày mai ở sơn môn, ta chờ ngươi.”

Sáng sớm ngày thứ hai, người Kinh gia thu thập hành lý ổn thỏa liền chuẩn bị xuống núi, Kinh Sở khăng khăng muốn chờ một lát, người Kinh gia đành phải xuống núi trước, nói là gặp nhau ở chân núi.

Kinh Sở canh giữ ở sơn môn, nhìn tới nhìn lui thiếu hiệp nữ hiệp của các phái, cho đến khi phương đông mặt trời đã lên cao, cũng không nhìn thấy nhị sư huynh.

Hắn có ý định đi Đệ Tử Phong tìm người kia, lại sợ chính mình quá mức dây dưa, rốt cuộc đây là chuyện ngươi tình ta nguyện, hắn cũng không muốn quá mức khó xử.

Kinh Sở hít sâu vào một hơi, trầm mặc đánh ngựa đi xuống núi.

Một đường xem hoa xem cảnh không thấy có gì vui, hắn hốt hoảng, nhớ tới mười ngày ngắn ngủn ở cùng nhị sư huynh chung một chỗ.

Thiếu niên lần đầu nếm hương vị tình yêu, một bên tình nguyện thì cảm thấy nó ngọt, hiện giờ lại nghĩ, đây chỉ là một đoạn có đầu mà không có đuôi , thực tế lại là đắng.

“Thiếu hiệp!”

Kinh Sở đang miên man suy nghĩ chợt nghe có tiếng gọi, hắn không thể tin mà quay đầu, dưới bóng cây ven đường, đứng một người áo trắng, trong tay ôm một cái hoa đăng, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn.

Thấy hắn ngừng ngựa, nhị sư huynh liền đi tới.

“Thiếu hiệp, bèo nước gặp nhau, có thể đưa ta đi một đoạn đường được không?”

Yết hầu Kinh Sở căng lên, lòng bàn tay xuất đầy mồ hôi, trái tim giống như rớt trên vách núi, hắn yên lặng nhìn nhị sư huynh: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi Giang Nam.” Nhị sư huynh cười, lập tức đem hoa đăng vẽ Việt Nhân Ca ở trong tay vứt cho thiếu niên, “Cái này đưa cho ngươi làm lộ phí, đủ không?”

Lời tác giả: #Sau khi tông môn thi đấu kết thúc, nhị sư huynh đã bị tiểu lang quân tuổi trẻ tuấn mỹ môn phái cách vách ôm chạy mất! #

Hết truyện!
——

FM: *Thân thân: cũng có thể hiểu là hôn hôn, chẳng hiểu sao tôi lại thấy để nguyên từ “thân thân” sẽ dễ thương hơn :v ai không thích thì tự chuyển thân thân = hôn hôn ở trong đầu mình dùm tôi nha T___T

** Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu: Tiêu, Mạnh ở đây chính là Tiêu Tán và Mạnh Lương, là hai viên tướng trong tiểu thuyết Dương Gia Tướng Diễn Nghĩa, cả hai có một tình bạn vô cùng thân thiết, có thể xem là sinh tử chi giao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN