[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ - Phiên ngoại 1: Kinh Sở
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
239


[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ


Phiên ngoại 1: Kinh Sở


Lần đầu tiên Kinh Sở gặp nhị sư huynh, chính là lúc ở cửa sơn môn nghỉ tạm chờ người trong tông đến an bài.

Một đám thiếu niên Kinh gia vây quanh Kinh Sở, đột nhiên thấy bên trong sơn môn có một người chầm chậm đi tới, tay cầm mấy cuộn giấy mộc hoàng, một thân áo trắng, từ xa nhìn lại cao gầy mà tinh tế. Nếu là người luyện võ, xem ra có chút yếu ớt.

Đợi người này đến gần, mới phát hiện người này quả thật không giống như người luyện võ, màu da trắng nõn, mặt mày nhu hòa, điềm đạm nho nhã giống như một thư sinh.

Người nọ đi vào trong một đám người giang hồ thể trạng rắn chắc, tựa như một con thỏ trắng áo mão chỉnh tề nhảy vào trong ổ mãnh thú. Thỏ trắng tuy rằng có chút khẩn trương nhưng không hề sợ hãi, ở trước mắt bao người cẩn thận giữ cho lông tóc toàn thân sạch sẽ trắng tinh, lại siết chặt cà rốt ở trong tay.

Đôi môi hắn mím chặt, đã có chút nhạt màu, tựa hồ nhìn thấy đám người ồn ào huyên náo ở trước mặt, khẽ thở phào, vành môi mở ra, sắc như hoa xuân.

Kinh Sở nhìn đến sửng sờ, chớp chớp mắt.

Người nọ mở miệng nói chuyện: “Các vị đại hiệp.”

Kinh Sở lại là sửng sờ, giọng nói này…… thật dễ nghe.

Một vị thiếu niên Kinh gia ở bên cạnh liếc mắt nhìn Kinh Sở một cái, thấy ánh mắt hắn sáng ngời nhìn về phương hướng kia, không nhịn được cười một tiếng, thấy Kinh Sở vẫn không nhúc nhích, liền nói: “Thiếu chủ, vị bên kia chắc là nhị đồ của chưởng môn môn phái này, tên gọi là Trạch Lan. Vị chưởng môn này thu tổng cộng ba tên đồ đệ, thủ đồ và quan môn đệ tử đều là kỳ tài luyện võ, nói như vậy chắc là thiếu chủ đã nghe qua thanh danh của bọn họ. Duy nhất chỉ có nhị đồ này, bẩm sinh phế vật, võ công bình bình, ngày thường đều ở trong môn, phụ trách xử lý một ít lễ tiết xã giao.”

Kinh Sở nghe vậy ngước mắt nhìn thiếu niên kia một chút, nhẹ nhàng “A” một tiếng, trong lòng lại đem cái tên “Trạch Lan” đọc đi đọc lại.

Trạch Lan, thảo dược sống trong nước ngầm, lá nhỏ dị thường, tựa như lan nhưng không có mùi hương, nhẹ nhàng uốn éo, cành rễ lại sinh ra hương thơm.

Ngay ánh mắt đầu tiên liền có chút tâm động, tưởng rằng bị nhan sắc quấy nhiễu tâm tư. Nhưng mà đợi đến lúc nhị sư huynh dẫn Kinh Sở về Đệ Tử Phong ăn cơm, Kinh Sở nhìn người nọ quấn tóc lên vào nhà bếp nấu cơm cho mình ăn, trong lòng giống như có một ấm nước sôi, từng thời từng khắc thổi lên bong bóng nhỏ.

Nếu như có thể mang người này về nhà, không chỉ biết đọc sách viết chữ, còn có thể nấu cơm làm ấm giường…… Kinh Sở nghĩ đến mặt ửng hồng lên, đôi mắt lại không rời khỏi vòng eo tinh tế xinh đẹp của nhị sư huynh, gặp ngay lúc người đó xoay người nhìn lại, mới trở tay không kịp mà quay đầu đi.

Kinh Sở không hề lo lắng mình thích nam nhân sẽ như thế nào.

Lão bất tử ở trong nhà kia là một võ si, trong mắt chỉ có đối thủ, từ nhỏ dốc lòng đem Kinh Sở luyện thành một người trong tương lai có thể lấy mạng của lão. Chỉ cần công phu của Kinh Sở không tuột dốc, lão cái gì cũng lười quản.

Hắn không có mẫu thân, lão bất tử không cảm thấy hắn cần phải có mẫu thân. Người sinh ra hắn sớm đã chết rồi, sau khi sinh ra hắn ngay cả cơ hội nhìn hắn một lần cũng không có, đã bị phụ thân một kiếm đâm chết ở đầu giường.

Hắn hiểu được dụng ý của lão bất tử.

Hận ý là từ nhỏ nuôi lớn, lão nuôi dưỡng chính là một thanh đao dùng để tự vận, mà không phải là một đứa trẻ sống sờ sờ.

Lão bất tử muốn hắn từ nhỏ đã học được hận, từ khi vừa sinh ra, liền không cần nửa phần yêu thương.

Một người huyết mạch chí thân chết đi chỉ vì để cho trong tương lai hắn sẽ giết chết một người huyết mạch chí thân khác. Hận ý càng sâu, dưới kiếm càng không lưu người.

—— cái nơi mà hắn sinh hoạt từ nhỏ, chính là một đống phân.

Kinh Sở nhắm mắt.

Hắn lại mở mắt ra nhìn nhị sư huynh, lập tức cảm thấy trong lòng dễ chịu nhiều hơn một chút.

Thật sự là.

Một cây đao cũng muốn thích một người.

Mùi tanh của máu của thịt chạm vào nhiều rồi, ngẫu nhiên cũng muốn chạm vào một người xinh đẹp, tốt nhất là nóng hổi, có thể ôm vào trong lòng.

Một thanh tiểu đao chưa mài sáng loáng, thừa dịp còn chưa uống qua máu tanh, lần đầu tiên ra khỏi nhà đã bị một con thỏ trắng biết nấu cơm làm lay động “ý chí sắt đá”, nếu như bị người mài đao biết được, chẳng phải sẽ chọc cho lão tức giận mất nửa cái mạng sao.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN