[Đam mỹ, đoản, ngọt văn] Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ
Phiên ngoại 2: Biến thỏ
Không biết biến lúc nào, chỉ là lúc tỉnh lại ở trên giường, liền cảm thấy trên người vừa dày vừa nặng, toàn thân không một chút sức lực, cũng khó phát ra âm thanh.
Đêm qua bị Kinh Sở quấn lấy lăn lộn rất lâu, chắc không yếu ớt đến mức thành ra như vậy đi. Hắn thử thăm dò giật giật chân, đột nhiên chân bị người ta túm chặt, tiếp theo đó là giọng hơi khàn của Kinh Sở vừa mới thức dậy: “Thỏ con?”
Thỏ con? Ta thấy ngươi mới là thằng nhãi ranh! Nhị sư huynh vừa định nhào qua cào người, liền phát hiện mình đã bị Kinh Sở xách lên.
Nhị sư huynh: “……???”
Nhìn Kinh Sở trước mắt đột nhiên trở nên thật lớn, lại nghĩ đến câu nói vừa rồi của Kinh Sở, trong lòng nhị sư huynh đột nhiên có cái suy đoán không tốt.
“Trạch Lan đâu?” Kinh Sở đặt thỏ con nhị sư huynh lên trên gối đầu, tiện tay sờ soạng hai bên lông trắng mềm xốp: “Sao lại bắt thỏ con đặt ở trên giường?”
Nhị sư huynh: “……” Ta ở chỗ này!
Nhị sư huynh ghé vào gối đầu thiếu chút nữa đau khóc thành tiếng, trái tim thỏ con tựa hồ có chút yếu ớt, hắn hiện tại cảm thấy rất ủy khuất. Nhị sư huynh từ trên gối đầu nhảy xuống, nhìn thấy Kinh Sở đứng lên, lấy một bộ y phục đặt ở đầu giường mặc vào.
Nhị sư huynh nhìn khắp lưng Kinh Sở đều là vệt đỏ bị người cào, tức khắc xấu hổ lấy chân trước bụm mặt, cuốn lên lỗ tai dài.
Nhị sư huynh: Quá sắc tình, ta chỉ là một con thỏ con _(:_” ∠)_
Kinh Sở vừa mới mặc xong áo trong liền thấy toàn bộ quá trình thỏ trắng xấu hổ muốn chết nằm co quắp ở trên giường, vùi đầu chặt chẽ vào trong chăn, hai chân sau khó kìm lòng nổi mà đạp loạn.
“Làm cái gì vậy.” Kinh Sở cười kéo thỏ con từ trong chăn ra, liền thấy thỏ con ấn móng vuốt nhỏ, liều mạng bụm mặt không cho hắn nhìn, Kinh Sở nhìn xem đến sửng sốt, do do dự dự nói một câu, “Ngươi như thế này…… có chút giống Trạch Lan.”
Nói xong Kinh Sở cũng không truy đến cùng, ôm thỏ con xuống giường, bỗng nhiên phát hiện giày của nhị sư huynh còn ở dưới giường, y phục vẫn còn rơi rụng trên mặt đất. Kinh Sở trong lòng giật mình, vội vàng đi chân trần mở tủ quần áo ra, phát hiện y phục của nhị sư huynh một bộ cũng không thiếu.
Da mặt nhị sư huynh từ trước đến nay đều rất mỏng, sau mỗi lần xxx nếu như đứng dậy trước, chắc chắn sẽ thu dọn sạch sẽ đống hỗn độn trên mặt đất, giả vờ như tối hôm qua không hề phát sinh chuyện gì.
Coi như hôm nay sơ sót không có sửa sang lại, y phục của nhị sư huynh lại không thiếu, không có khả năng là lỏa mông đi ra ngoài đi?
Chỉ có thể là…… Nhị sư huynh còn ở trong phòng……
Kinh Sở chấn động, vẻ mặt trống rỗng mà đi tìm thỏ trắng sáng sớm đột nhiên xuất hiện trên giường kia.
Chợt thấy thỏ trắng kia nhân lúc hắn không chú ý đã bò lên trên án thư, ở bên trong mực nước nhảy nhót mấy cái, duỗi móng vuốt ấn vào giấy Tuyên Thành mở sẵn ở trên bàn. Kinh Sở nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng nhảy dựng, hắn đi qua, phát hiện thỏ con đã ấn ra ba cái điểm thủy.
Kinh Sở: “……”
Kinh Sở: “…… Trạch Lan?”
Thỏ trắng nghe vậy ngẩng đầu nhỏ lên, nhấc móng vuốt quẹt lên mặt Kinh Sở ba vệt mực.
Gương mặt tuấn tú của Kinh Sở tức khắc nhiều thêm ba vệt râu mèo, Kinh Sở cũng không thèm để ý, thật cẩn thận vớt thỏ trắng từ trong mực nước ra, dùng một cái khăn vải bọc lại rồi lau lau mực nước dính trên người nó.
“Trạch Lan.” Kinh Sở nhìn thỏ con kia, cẩn thận sờ sờ bộ lông mềm xốp trắng đen xen kẽ của nó, tiếp đó cấp tốc sửa lại xiêm áo, tiếp theo lấy từ trong ngăn tủ một bộ y phục ngày thường nhị sư huynh thường mặc bỏ vào trong tay nải.
Nhị sư huynh ở trên bàn nhìn Kinh Sở chạy tới chạy lui mà không biết hắn muốn làm gì, lại không thể phát ra tiếng, cứ thế bị bọc trong khăn vải ngây ngốc tạm thời làm một cái chặn giấy. Mãi đến khi Kinh Sở lại cầm một cái khăn vải sạch sẽ màu hồng nhạt gói hắn lại kỹ lưỡng.
Nhị sư huynh lập tức ngửi được mùi thơm trên khăn vải, lại nhìn màu sắc nữ tính cùng mấy cái hoa nhỏ được thêu tỉ mỉ ở mặt trên.
Nhị sư huynh đột nhiên nổi giận!
Cái khăn thơm này sợ là Kinh Sở lén hắn nhận từ một nữ quyến nào đó! Nhị sư huynh bị suy nghĩ của chính mình khiến cho vô cùng tức giận, từ trong khăn phóng ra, nhảy một quãng xa ở trên bàn, chỉ lưu lại cho Kinh Sở một cái mông xù lông trắng đen xen kẽ.
Kinh Sở sửng sốt một chút, nhìn nhìn cái khăn trong tay, đi qua ôm nhị sư huynh lên, nhỏ giọng dỗ dành: “Đừng giận đừng giận, đây là cái khăn mà hôm qua Tiểu Đồng Hoa vừa đưa tới, nói là mẫu thêu mới của nó.”
Tiểu Đồng Hoa là con gái của một nô bộc ở trong nhà, vừa lên chín tuổi, dáng dấp thanh tú đáng yêu, nhị sư huynh rất thích nó.
Nhị sư huynh nghe vậy có chút hổ thẹn, nghĩ mình thật là càng sống càng lạc hậu, vậy mà đi uống dấm của một đứa bé gái, hắn chậm rì rì nhảy trở lại vào trong khăn, hôn lên mặt Kinh Sở một cái.
Kinh Sở cũng cười hôn đáp lại.
Người hầu Kinh gia mới sáng sớm liền thấy thiếu chủ xách theo tay nải đi ra khỏi phòng, vẫn là một thân y phục xanh thẳm, trên vai lại nhiều thêm một con thỏ trắng bọc trong khăn vải.
Con thỏ chỉ nhỏ bằng nắm tay, rũ lỗ tai dài dựa vào bên cổ thiếu chủ Kinh gia, hai cái móng vuốt nho nhỏ túm lấy cổ áo thiếu chủ Kinh gia.
Đám nữ quyến vừa thấy đều nhìn chằm chằm vào thỏ con này, nhưng lại không dám tiến lên hỏi thăm, chỉ có thể trông mong mà nhìn, trong mắt tất cả đều có tia sáng kỳ dị. Thỏ con bị một đám người như có như không quăng tới ánh mắt liền dúi đầu vào trong cổ áo thiếu chủ Kinh gia.
Nữ quyến: !!! A a a thật đáng yêu!
Kinh Sở một đường đi đến cửa phủ, quản gia thấy thế vội vàng tiến lên: “Thiếu chủ.” Hắn nhìn thoáng qua thỏ con, rồi lại cúi đầu.
Kinh Sở liếc nhìn quản gia, giơ tay đỡ thỏ con trên vai tránh cho hắn không bị trượt xuống:
“Ta đi Hạnh Lâm Cư một chuyến.”
Trong Hạnh Lâm Cư có một vị thần y, y thuật cao minh, hành y cứu đời, lại sinh ra trong bộ dáng hà tư nguyệt vận, tiên linh xuất trần.
Thế nhưng thần y này đẹp thì có đẹp, tính tình lại không được tốt cho lắm.
Thần y nghe Kinh Sở thuật lại xong, nhìn qua thỏ con, mặt không biểu tình, lúc nhìn Kinh Sở lần nữa liền nói thẳng không chút cố kỵ: “Ngươi có bệnh sao?”
Kinh Sở: “……”
Thần y: “Cũng đúng, không bệnh ngươi tới tìm ta làm gì.”
Kinh Sở: “……”
Thần y: “Ra cửa quẹo trái quẹo phải đi thẳng, đi vào đó cho thanh tỉnh một chút đi.”
Kinh Sở: “……” Chỗ kia hình như là cái chuồng heo.
Kinh Sở nghĩ tới nhị sư huynh, dằn xuống xúc động muốn băm thần y này cho sảng khoái, chỉ thấy thỏ con lúc trước còn an tĩnh nằm ở trên bàn đột nhiên thở phì phì mà cho thần y một cái thỏ quyền. Đánh xong thừa dịp thần y còn đang ngây người, dùng chân trước dẫm lên tay thần y mấy cái, cuối cùng cẩn thận trùm khăn lên người mình, nhảy vào trong lòng ngực Kinh Sở, diễu võ dương oai mà mở lỗ tai dài ra.
Thần y: “……???”
Kinh Sở hôn thỏ con nhị sư huynh mấy cái: Trạch Lan của ta thế này —————————————— sao mà đáng yêu a a a!
Không nghĩ rằng thần y kia bị thỏ con đánh tơi bời cũng không nổi giận, chỉ nhìn một người một thỏ ở trước mắt quấn thành một đoàn, đột nhiên nói một câu: “Xem ra thật đúng là người.”
Hắn cúi đầu viết một phương thuốc, tiện tay đưa cho Kinh Sở: “Tự mình bốc thuốc đi.”
*
Kinh Sở kêu hạ nhân đi bốc thuốc nấu thuốc, còn kêu người lên phố mua cỏ ngon cho thỏ ăn, nhị sư huynh trước nay không nghĩ tới đời này chính mình vậy mà có một ngày phải ăn cỏ sống qua ngày, nhưng sau khi bị Kinh Sở dụ dỗ ăn thử một ngụm vậy mà cảm thấy hương vị cũng không tồi, lập tức vùi vào đống cỏ ăn đến no bụng.
Tiếp theo Kinh Sở bưng lên một chén thuốc, là nấu theo phương thuốc mà thần y đưa.
Nhị sư huynh nghênh ngang nhảy qua, uống một ngụm ừng ực.
Nhị sư huynh: “……”
Nhị sư huynh chạy, cuối cùng vẫn bị Kinh Sở đuổi theo khắp nhà bắt trở về ấn ở trên bàn đau khổ uống thuốc.
Rất nhanh đã đến buổi tối, nhị sư huynh lại nhấm nháp một bữa cỏ dành cho thỏ ăn. Vừa ăn xong, Kinh Sở liền ôm thỏ con đi hậu viện tản bộ cho tiêu thực.
Trăng lên đầu cành liễu, nhị sư huynh vùi trong lòng ngực Kinh Sở nhìn ánh trăng tròn tròn, trong lúc nhất thời có chút xuất thần.
Tuy rằng làm thỏ mới một ngày, hắn cảm thấy khá tốt, ngoại trừ phải uống thuốc đắng, những thứ khác đều cảm thấy rất sung sướng, Kinh Sở cũng rất thích thỏ, sẽ không ném hắn xuống đâu…… nhỉ.
Nhưng mà nếu mình không thể biến trở về, cả đời đều phải làm thỏ.
……
Kinh Sở phát hiện thỏ nhị sư huynh vậy mà im hơi lặng tiếng vùi trong ngực mình khóc.
Hắn vội vàng kéo nhị sư huynh ra, nhỏ giọng dỗ dành, nhị sư huynh lại chỉ dùng móng vuốt nhỏ che mắt, khóc đến run rẩy trông rất thương tâm.
“Làm sao vậy, đừng khóc.” Kinh Sở sờ sờ bộ lông trắng đen xen kẽ, khẽ hỏi “Hôm nay không vui sao?”
Nhị sư huynh khóc lóc lắc lắc đầu.
Không phải không vui…… Kinh Sở nhìn bộ dáng đau lòng của hắn, đại khái hiểu ra hắn khóc vì cái gì: “Không sao, sẽ biến trở lại thôi.”
Nhị sư huynh vẫn là lắc đầu, khóc càng thêm khổ sở, lỗ tai dài đều không dựng thẳng nổi.
“Cho dù Trạch Lan cả đời là thỏ con cũng không sao.” Kinh Sở sờ sờ bộ lông thỏ con bị nước mắt dính ướt, đem hắn đặt ở bên miệng hôn rồi lại hôn, “Ta sẽ kêu Tiểu Đồng Hoa chuẩn bị cho ngươi một cái khăn xinh đẹp nhất, muốn màu sắc gì cũng có, mua loại cỏ ngon nhất ở trong thành, chúng ta rời khỏi nhà, đi vân du thiên hạ, tìm bác sĩ tốt nhất…… Hoặc là thú y, hoặc là vu cổ, chỉ cần có thể trị cho ngươi, ta có thể đi vạn dặm đường.”
“Trạch Lan, ngươi đôi khi chê tuổi của ta nhỏ hơn ngươi, chê ta sẽ không chiếu cố ngươi. Nhưng mà về sau quãng đời còn lại, ta sẽ bảo vệ ngươi, ngay cả khi ngươi chỉ là một con thỏ con.” Kinh Sở xoa xoa hắn, thật cẩn thận hỏi, “Có được không?”
Kinh Sở nhỏ giọng nói: “Trạch Lan, ta yêu ngươi, thích ngươi. Thỏ con cũng không sao.”
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên thấy lỗ tai thỏ con giương lên, trước mắt chợt lóe lên bạch quang, trong tay đột nhiên hơi nặng, thỏ con biến thành nhị sư huynh, cả người trần trụi bị hắn ôm vào trong ngực.
Trên mặt nhị sư huynh còn có nước mắt, hốc mắt hồng hồng thật giống như thỏ con.
Kinh Sở còn chưa kịp phản ứng, nhưng vẫn theo bản năng mà vội vàng cởi áo ngoài bao bọc người kia lại.
Nhị sư huynh từ trong áo ngoài lộ đầu ra, cổ họng vẫn còn nghèn nghẹn, nhưng hắn không quan tâm, đột nhiên ôm cổ Kinh Sở dán môi đi vào.
Kinh Sở có chút kích động mà hôn đáp lại, hôn vừa dứt, chợt nghe thấy giọng nói khe khẽ ngượng ngùng của nhị sư huynh vang lên ở bên tai.
“…… Kinh Sở, về, trở về phòng…… Ta muốn……”
Kinh Sở: “……”
Kinh Sở đem người ôm ngang bế lên rồi xông về hướng phòng của mình.
Hắn đột nhiên hy vọng mỗi ngày nhị sư huynh đều sẽ biến thành thỏ con.
Lời tác giả:
Ngày hôm sau nhị sư huynh biết được, cách vách có một đôi phu thê, có một ngày thê tử cũng bị biến thành mèo con, nhưng không đi xem bệnh, ngày hôm sau đã biến trở về nguyên dạng.
Nhị sư huynh mặt vô biểu tình mà lấy ra đơn thuốc hôm qua thần y đã viết.
Hắn biết chút kiến thức về y lý, phát hiện đây chỉ là một phương thuốc đơn giản phòng ngừa phong hàn, nhưng thần y không biết xấu hổ lòng dạ ác độc này, lại viết đa số đều là thuốc có vị đắng, ngoại trừ dược tính tương tự, chính là một phương thuốc phòng ngừa phong hàn vô cùng cay đắng.
Nhị sư huynh: “……”
Lúc Kinh Sở trở về chỉ còn Tiểu Đồng Hoa ngồi ở cửa, thấy hắn vội vàng quay ra liền nói trước một bước: “Thiếu chủ.”
Kinh Sở hỏi: “Phu nhân của ta đâu?”
Tiểu Đồng Hoa: “Không biết, chỉ thấy phu nhân rất tức giận, xách kiếm đi ra ngoài, nhìn phương hướng kia, hình như là đi Hạnh Lâm Cư.”
Kinh Sở:?
——————————
Fall Moon: Vậy là hết truyện về ba sư huynh đệ rồi nha.
Nói thiệt, đang bối cảnh giang hồ, bà tác giả lái cái rẹt qua linh dị thần quái, tôi thắng xe không kịp, bị lật nhào ê ẩm :v ai có bị lật xe thì cứ an tâm, có đồng bọn rồi nà =))) Cảm thấy phiên ngoại 2 này chẳng ăn nhập gì đoạn phía trên, nhưng thôi, đọc vui vui nên tạm cất não vậy :v
Nhân tiện, thần y trong phiên ngoại này có một câu chuyện riêng của ổng, tên là “Thần y cùng dã nam nhân trên trời giáng xuống tư định chung thân”. Trong tương lai tôi có khả năng edit, có khả năng không, tùy tâm trạng :v do đào hố nhiều lắm rồi =_=|||
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!