Nàng Cám
Chương 3: Làm ơn mắc oán.
Giọng nói dễ nghe nhưng lại bị giọng điệu bảy phần ra lệnh ba phần đe dọa khiến lời nói trở nên đáng sợ. Cám gật đầu như giã tỏi, bật dậy đưa tay đỡ người nọ.
Chỉ hận thân thể nàng quá bé so với hắn. Cám khoác cánh tay không bị thương của hắn lên vai rồi cứ thế ngồi xổm dưới đất không cách nào đứng lên nổi. Nàng bèn lách ra sau rồi nắm cánh tay lôi người kia tựa vào phía sau gốc cây một cách khó nhọc. Người bị lôi đi trên trán lại nổi đầy gân xanh thi nhau giật giật dữ dội.
Nơi này vừa hay vắng vẻ, rất khó bị phát hiện.
Cám ngồi bệt xuống đất ngửa mặt lên trời thở phì phò, mồ hôi ròng ròng.
“Này… sao ngươi… lại nặng… nặng… như thế… hả?”
“…”
Hắn nhắm mắt kìm nén.
Nàng ngồi xổm bên cạnh, miệng thì nói không ngừng:
“Ngươi trắng thật!”
“…”
“Nhà ngươi ở đâu?”
“…”
“Có vợ chưa?”
“…”
“Bao nhiêu tuổi?”
“…”
“Sao ngươi…”
“IM MIỆNG!!!” – Hắn trừng mắt. Nhứt cả đầu.
Nàng rụt cổ, hai tay che mặt, vội vội vàng vàng lui lại phía sau.
Nửa khắc sau…
“Ta… ta muốn hỏi… sao ngươi lại bị thương?” – Nàng bò lại bên cạnh hắn, e dè hỏi.
Cám đợi mãi chẳng thấy người kia trả lời, bĩu môi. Lại ngẩng đầu nhìn phía cái ao lấp loáng ánh nắng trưa, Tấm vẫn mãi mê bắt cá ở phía xa xa một quãng trong khi cái giỏ của mình đã đầy ắp những cá những tôm. Dường như Tấm đang bắt hộ cho cái giỏ trống không của nàng…
Cám chạy tới cạnh ao, lấy hết sức bình sinh hô lớn:
“Chị Tấm ơi, chị Tấm! Đầu chị lấm, chị hụp cho sâu, kẻo về dì mắng.”
Tấm giật mình quay lại nhìn Cám, rồi lại nhìn toàn thân lấm lem bùn đất của mình, cuối cùng hướng về dòng suối nhỏ róc rách ven cánh rừng rậm rạp.
Cám nhanh tay đổ hết tôm tép trong cái giỏ của Tấm sang, quay đầu dùng tốc độ ánh sáng chạy trối chết như ma đuổi về nhà.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng sức mạnh của nàng.
“Đứng lại!!!”
Âm thanh khàn đục vang vọng, nội công thâm hậu như cơn gió lạnh quét qua sống lưng nàng.
Tình huống gì đây!
Cám ngoan cố rời đi, nàng không thể chạy nổi, chỉ co rúm lại, bước chân run rẩy như sắp ngã. Đến khi ra khỏi phạm vi công kích của cơn gió kia, nàng cắm đầu cắm cổ, mắt nhắm mắt mở “bay” về, bỏ lại một câu “ta sẽ trở lại” rồi mất dạng.
Tất nhiên, mọi hành động của nàng đều lọt vào mắt của hắn. Hắn hơi nheo mắt lại, tặng cho nàng hai từ “gian manh, xảo trá” rồi lại nhắm mắt dưỡng thần.
***
Thật ra, Cám nào có thiết tha “cái yếm đào” lòe loẹt kia! Nàng xách giỏ cá đầy về nhà, miễn cưỡng đứng nghe “mẹ” nàng ba hoa chích chòe, giọng nói chua lòm không ngừng công kích lỗ tai nàng, hại nàng đau đầu ù tai một lúc lâu dài.
… Cám mặt mày nhem nhuốc đứng ở cửa gật gà gật gù kiên trì đợi chị Tấm về nấu cơm. Nguyên nhân phải kể đến nửa tiếng trước…
Sau khi quang quác một hồi, mẹ Cám từ vui vẻ, chỉ chớp mắt liền đổi sang phẫn nộ. Quát một tiếng “Con Tấm đâu?” hại tai nàng lại ù thêm một thời gian dài…
“Ôi làng nước ơi! Con Tấm đâu, cơm nước còn chưa nấu, mi định hại chết mẹ con bà à?”
Cám nghe thế bèn nhanh nhẹn đề cử bản thân, xắn tay áo xuống bếp, coi như bù đắp cho Tấm.
Ai ngờ!
Ai ngờ dưới bếp cơ hồ nổi lên một trận gà bay chó sủa, nom vô cùng náo nhiệt!
Kết quả như đã nêu trên…
Tấm vừa đến đầu ngõ, nhác thấy bóng Cám đang ôm cột, cái đầu hệt như bị gãy, lúc mềm oặt ngã ra sau, lúc lại gục đầu đập “binh” vào cột, nước dãi cũng theo đó rớt xuống từng giọt.
Nàng lại thấy tủi thân, hai mắt đỏ hoe, thất thần đi thẳng ra sau nấu cơm.
Cám ba phần xấu hổ bảy phần áy náy chỉ ăn qua loa, sau đó,… trèo lên giường đánh một giấc ngon lành!
***
Mặt trời vừa xuống núi, trên con đường vắng vẻ có một người hớt hải tay bưng một cái niêu đất chạy thẳng đến cuối làng, hướng cây đa xông tới. Dưới bóng cây dường như còn có một bóng áo lam đang ngủ say, gương mặt thanh tú như tạc, lưng dựa vào gốc cây, trông vô cùng an nhiên.
Cám hơi ngẩn ra, lại thở phào vì tránh được ánh mắt giết người của hắn. Nàng ngẩng mặt, đàng hoàng bước tới bên cạnh người nọ, ngồi xổm xuống quan sát, lại ngửi ngửi mùi máu tanh nồng trên vai hắn, lắc lắc đầu.
Nàng chọn một phần vải còn sạch sẽ trên tà áo của hắn, thản nhiên xé “toạc” một tiếng rõ to. Cùng lúc đó là một bàn tay nhợt nhạt nắm lấy cổ tay nàng.
“Làm gì?”
Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Cám sợ đến mức mặt mày trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “Băng… băng bó cho… cho… ngươi!”
Trong ánh sáng mờ nhạt, Cám không nhìn rõ sắc mặt người nọ, nhưng lại thấy bàn tay kia khẽ xiết chặt, run run. Nàng vội vàng rụt lại, khẽ xoa xoa, vuốt mồ hôi lạnh trên trán, cầm mảnh vải kia quấn quanh vết thương một cách tạm bợ, tiện tay thắt một cái nơ bướm to bản nhìn cho… bớt thảm!
Nàng ngoan ngoãn ngồi một bên, hai mắt quan sát hắn dùng một tay ăn “cơm thừa” của nhà nàng. Hắn hít sâu một hơi, chỉ ăn hai, ba đũa lót dạ, đoạn lẳng lặng chẳng nói gì.
“Này, tại sao ta lại phải giúp ngươi nhỉ?”
“…”
“Hay là ngươi bán thân cho ta?”
“…”
Nàng vỗ ngực tự “quảng cáo” bản thân với người lạ mặt kia.
“Ta rất hiền lành lại biết nghe lời, ngươi không cần lo!”. Nàng thầm nghĩ, ngày ngày được ngắm bản mặt đẹp trai của hắn thì sướng mê người ấy chứ, không lỗ không lỗ. Ha ha…
“Ta…”
Cám cảm giác một bàn tay xách lấy cổ nàng, nàng bị xách cổ lơ lửng trong không trung “viu”một cái bị ném đi không chút thương tiếc!
Khi nàng run rẩy lồm cồm bò dậy, định bụng chạy một mạch về nhà. Cám thoáng thấy bóng hai người áo đen lạ mặt cùng một người áo lam “vụt” một cái, biến mất như chưa từng ở đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!