Nàng Cám
Chương 11: Thăm dò.
Thái tử thân vẫn thẳng như tùng nhưng sắc mặt lại mang mấy phần khinh bỉ khó nhận ra.
“Chẳng hay con đã nghi ngờ ai chưa?” Hoàng hậu cao giọng hỏi, ánh mắt thâm độc.
Thái tử khóe môi hơi động, trầm tĩnh trả lời:
“Nhi thần vô năng, vẫn chưa tìm được kẻ chủ mưu, đã để hoàng hậu phải lo lắng…”
Một thoáng tĩnh mịch…
Một kẻ nheo mắt, một người thần sắc không đổi.
Hoàng hậu nhếch miệng hừ lạnh một tiếng rồi giả vờ đưa tay đỡ trán, vẻ mặt rất kịch.
“A… Ta mệt rồi, ta muốn hồi cung…”
“Thái tử, xin thứ cho ta đã làm phiền…”
“Nhi thần làm sao dám trách người, người cứ nghỉ ngơi cho tốt. Mời!” Thái tử đưa tay ra tiễn, vẻ mặt lạnh băng.
Hoàng hậu nọ ra đến cửa, lông mày liền nhíu chặt, lộ rõ vẻ tức giận.
Cám đứng gần đó bị dọa sợ, vội rụt đầu rụt cổ, quỳ sụp xuống, nín thở, chả dám hé răng nửa lời.
Tốt nhất là đi luôn đi, đừng để ý tới nàng, đừng trút giận lên đầu nàng rồi đem nàng ra xử tử, nàng vẫn còn yêu đời lắm.
Bóng vị hoàng hậu nào đó đã khuất xa, căn bản chẳng thấy nàng.
Mà Cám ta vẫn nhắm tịt mắt, đầu dán chặt xuống sàn nhà, nào biết hoàng hậu đã rời đi.
Sau đó, đến khi đã gần tắt thở chết đến nơi, nàng được thái tử xách lên, đôi mày khẽ nhíu lại đánh giá Cám. Hồi lâu lại thả nàng xuống, xoay người bước vào phòng. Cám bấy giờ mới hoàn hồn, co người lẽo đẽo đến bên thư án, bắt đầu mài mực.
Nhưng tập trung chưa được bao lâu, Cám ta đã mắt nhắm mắt mở, nàng chẳng thèm giữ hình tượng mà liên tục ngáp dài, chảy cả nước mắt.
“Thái tử điện hạ, ngài không mệt à?”
Cám vừa nói vừa dụi dụi mắt.
Người nào đó vẫn không để ý đến Cám, đôi mày như họa hơi nhíu, tay không ngừng đưa bút viết viết gì đó, nom vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn trái ngược với nàng.
“Vậy ngài cứ tiếp tục, nô tì ngủ trước đây!”
Không đợi Thái tử trả lời, Cám tự tiện nằm bò ra bàn, ngáy khò khò rõ to. Mày Thái tử vì thế càng nhíu chặt, đưa mắt nhìn cung nữ Cám đang nằm với tư thế vô cùng bất nhã.
Một lúc lâu, bàn tay hắn dịu dàng chạm vào gương mặt kia.
Bàn tay còn lại cầm bút “tặng” cho nàng một cái mũi heo to bự…
“Cốc cốc”
Tên Thái tử xấu xa nào đó “khụ” một tiếng nén cười. Nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thản nhiên nói:
“Vào đi!”
“Thuộc hạ bái kiến Thái tử.” – Vân Dật ôm quyền, cung kính chào.
Người trên bàn khẽ phất tay, sau đó lại chăm chú viết viết.
“Điện hạ, người tên Tấm bên cạnh Hoàng hậu đích thực có quan hệ với cung nữ Cám, lúc trước tuy có xích mích, nhưng bây giờ giao tình lại rất tốt.”
“Được!” – Thái tử vừa nói vừa gác bút, gấp gấp tờ giấy trên bàn, giao cho hộ vệ Vân Dật.
“Đưa bức thư này cho nàng ta.”
“Tuân lệnh!”
“Còn nữa!” – Hắn bất ngờ lên tiếng, ngăn vị hộ vệ nào đó đang định lui đi.
“Lôi người này ra ngoài.”
Vân Dật ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vâng lời lôi Cám mặt heo đi, y còn thoáng nghe được tiếng cười nhẹ của Thái tử, kèm theo một câu chẳng rõ đầu đuôi tai nheo: “Ồn chết được!”
* * *
Đêm khuya vắng lặng, vầng trăng tròn treo lơ lửng, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, trải khắp muôn nơi. Một bóng đen uyển chuyển chuyền thoăn thoắt trên những mái ngói cong cong, kín đáo đột nhập vào cung Hoàng Hậu.
Nguy rồi, nguy rồi, Hoàng hậu không xong rồi!
Chớp mắt một cái, tên thích khách bay ra từ cửa sổ, lôi theo… một cung nữ, nhanh chóng đưa ra ngoài.
Cung nữ đó không ai khác ngoài Tấm, đã bị tên thích khách kia điểm huyệt rồi thô bạo vác đi.
Đến nơi, hắn mới đặt Tấm xuống đất, chắp tay xin lỗi đã mạo phạm, sau đó lấy bức thư của thái tử trao cho nàng. Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi mà cũng không thấy cung nữ nọ đưa tay đón lấy.
Vân Dật tò mò ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tấm đang cười khổ nhìn hắn.
Một lát sau…
“Khụ…” Hắn cúi mặt ho nhẹ rồi vội giải huyệt cho Tấm.
Tấm đón lấy tờ giấy, càng đọc sắc mặt nàng càng sa sầm, đôi vai nhỏ gầy run run. Cuối cùng nàng cụp mắt, thở dài một hơi, lại im lặng một lúc lâu rồi mới kiên định nói:
“Về tâu với chủ nhân ngươi. Ta, đồng ý…”
Nói xong Tấm liền quay đi, lặng lẽ hướng về sương phòng của hoàng hậu.
* * *
Sáng sớm, Cám ta vẫn còn ngồi ngủ ở phủ Thái tử, lưng tựa vào cửa, miệng chép chép. Nàng mơ thấy mình được ăn một bụng no căng, còn ợ lên một cái.
Bỗng trước mắt nàng cơ hồ hơi tối sấm lại, còn nghe tiếng cười khúc khích.
Dường như người kia không nhịn được nữa, tiếng cười càng lúc càng to.
Cám khó hiểu mơ mơ màng màng mở mắt ra dò xét, chỉ thấy một người mặc chiếc váy điểm hoa thanh nhã, khí chất cao sang quý phái, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đang cố nén cười kia đã làm mất đi sự trang nghiêm vốn có.
Cám ngơ ngác nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt, càng nhìn nàng càng không hiểu đầu đuôi ra sao, liền quay ra sau hóng hớt.
Chuyện vui đâu không thấy, chỉ thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, mặt heo của Cám chuẩn xác đập vào cánh cửa, một phân cũng chẳng lệch.
Người kia cười càng to hơn, chỉ thiếu điều bò lăn ra đất nữa thôi.
“…”
Chẳng trách cửa cứ nằng nặng.
Người kia “khụ” hai tiếng rồi trở lại bộ dạng điềm tĩnh nhìn Thái tử, nhưng vai còn hơi run run, đoạn lấy cái gương nhỏ ra, tốt bụng soi trước mặt Cám.
Cám: “…”
Con heo nào đây?
Không phải nàng, không phải nàng! A A A A !
Cung nữ Cám vội che mặt, lủi mất tăm.
Thái tử khẽ nhíu mày liếc nhìn Cám một cái, lại quay sang hơi khom người, giọng điệu năm phần cung kính, năm phần thân thiết.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Triệu Quý phi cười dịu dàng, đưa hai tay đỡ vị Thái tử nọ, sau đó khẽ thở dài.
“Kể từ khi Hoàng thượng lâm bệnh, đã lâu rồi ta không vui thế này!”
Nói rồi hai người mang hai tâm trạng khác nhau ngồi vào bàn, mặc cho một hàng cung nữ nối đuôi nhau dâng từng đĩa điểm tâm lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!