Nàng Cám
Chương 10: Đụng độ.
“Ta quỳ, ta quỳ!”. Cám mếu máo nói, nhưng ánh mắt lại không quên liếc xéo cái tên hộ vệ ra lệnh cho nàng.
“Việc gì?”. Vị thái tử nào đó vẫn đang thản nhiên múa bút trên bàn.
“Điện hạ, cung nữ này vô duyên vô cơ tự ý xông vào phủ của ngài!”
Bàn tay cầm bút đột ngột khựng lại, người nọ hơi nâng mí mắt nhìn Cám, rất nhanh liền nheo mắt lại, phun ra một câu khiến nàng sởn cả gai óc.
“Là ngươi?”
“Điện hạ, ngươi? Ngươi nào?” – Cám trợn tròn mắt, nâng cao độ lên hai bậc, giả ngu.
“Vô lễ!” – Tên hộ vệ tức giận, quát Cám.
Cám giật mình, rụt cổ. Nhưng nàng lại quên khóa cái miệng xui xẻo tự hại mình lại.
“Ta chỉ muốn hỏi ngài một câu!”
Quả không hổ là cung nữ hạng bét của Thi Tịnh viện, câu này của Cám khiến các hộ vệ xung quanh run rẩy, lưng áo thấm ướt mồ hôi hột. Thái tử trên kia tiếp tục múa bút, cơ hồ đã quen với thái độ vô phép vô tắc của nàng.
Cám nuốt nước miếng cái “ực”.
“Hẳn là… điện hạ… thích… thích…”
Nàng hít sâu một hơi lấy tinh thần, khẽ nghiêng đầu, giọng nói tiếp tục được nâng lên một tầm cao mới.
“Nam sắc?”
“Rắc!”
Cây bút trên tay thái tử gãy làm đôi, gần như là cùng lúc với hai chữ vừa thốt ra từ cái miệng rất chi là duyên dáng của Cám.
Mấy tên hộ vệ đồng loạt cúi đầu, sau đó… lủi ra ngoài như một cơn gió…
Mà trên kia, sắc mặt thái tử từ trắng đã biến thành đen, khóe miệng giật giật vô cùng mãnh liệt.
Sao? Thành quả suốt một đêm không ngủ của nàng đó!
Từ sau khi Tấm đi, Cám đêm đêm trong căn phòng vắng, nghĩ đến bản mặt của thái tử, nhớ đến nụ cười đểu của thái tử, ngày ngày dõi theo thái tử, cuối cùng nàng phát hiện ra điểm bất thường cuả hắn: phủ thái tử, nơi che giấu một “đàn” hộ vệ vô cùng điển trai!
Thái tử nọ hít vào một hơi dài đầy kìm nén, đập bàn quát:
“RA NGOÀI!!!”
Cám bị dọa sợ, mặt nàng đối lập hoàn toàn với gương mặt đen sì của hắn, khom lưng phóng vèo như gặp ma. Không hề biết vị thái tử kia sớm đã khôi phục thần sắc, nhìn theo bóng nàng, lại bất giác cong môi, nhẹ đến mức chính hắn cũng không biết.
***
Cám bị dọa sợ chạy một mạch về Thi Tịnh viện, rót trà uống lấy uống để, tay còn lại ra sức quạt quạt, nỗi sợ cũng vơi bớt mấy phần.
Mà lúc này, nàng hai tay chóng má, lục lại trí nhớ, miệng lẩm ba lẩm bẩm:
“Không phủ nhận? Tức là chấp nhận?” – Cám bắt đầu tự kỉ.
“Nhưng tại sao hắn lại tức giận?” – Cám liên tục chớp mắt.
Mãi đến khi hai mí mỏi rã rời, nàng mới vỗ tay “à” lên một tiếng.
“Nhất định là thẹn quá hóa giận!”
Cám vừa nói vừa gật gù, vô cùng hài lòng.
Một màn này tất nhiên lọt vào hai mắt đang trợn trừng của vị Thi Tịnh đại nhân vừa mới bị nàng giật phăng li trà trên tay. Bà ta sắp không chịu nổi Cám nữa, chỉ mong mau mau tống nàng vào xó xỉnh nào đó trong hoàng cung, cho nàng biết thế nào là lễ độ!
Nào ngờ mong mỏi của vị đại nhân nào đó rất nhanh đã thành hiện thực, nhưng càng bất ngờ hơn, “xó xỉnh” nào Cám không vào, lại vào ngay đúng phủ thái tử.
Trước cổng viện, có hai bóng người đang ôm nhau khóc lóc đưa tiễn rất thê thảm, không khỏi khiến người xem đau lòng, nom hệt như nàng dâu nhỏ ngày về nhà chồng. Hai người này không ai khác ngoài Thi Tịnh và cung nữ Cám.
“Hai vị xin nén đau thương!” – Vân Dật – hộ vệ thân cận của thái tử lên tiếng sau một hồi ngây người.
Đừng! Đừng bắt ta đi! Các người nhất định sẽ giết người diệt khẩu! AAAA!!!
Cám trong lòng không ngừng gào thét.
Đừng!!! Thái tử ơi! Ngài chọn ai không chọn lại chọn đúng nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời ta! Ta làm sao mà ăn nói với ngài đây?
Bên này, Thi Tịnh đại nhân cũng không ngừng thét gào!
Nhưng nào có ai nghe được nỗi lòng của hai người, cuối cùng cung nữ Cám nước mắt lưng tròng rời đi, nghe nói Thi Tịnh sau đó cứ trốn biệt trong viện không dám nhìn mặt ai nữa…
***
Cám đến phủ thái tử trên hai ngày. Trong hai ngày này, nàng lại phát hiện đám hộ vệ trong phủ này rất được việc.
Ví như, hôm đầu tiên, Cám đang vừa ngáp vừa cầm chổi quét qua loa, ba bốn tên hộ vệ đi tuần ngang qua, mở miệng cười nhạo nàng, còn nói nàng mở to mắt ra mà nhìn bọn họ đây này.
Thế là Cám chỉ việc đứng yên chỉ đạo một lũ đàn ông cường tráng cầm chổi quét dọn khắp phủ.
Hôm sau, Cám vừa bò vừa lau sàn, tiến độ vô cùng chậm chạp, một tên hộ vệ nom rất nhanh nhẹn đứng canh gần đó không chịu được nữa, chạy đến giật lấy tấm giẻ trên tay nàng. Thế là Cám chỉ việc đi theo hắn chỉ trỏ, một mình hắn lại có thể lau sạch sẽ mọi ngóc ngách trong phủ thái tử.
Nàng cũng quên mất việc tính mạng của mình đang nằm trong tay vị thái tử nào đó, cũng bởi hắn căn bản không để mắt tới nàng. Ngoài việc sáng sáng lẽo đẽo theo thái tử đi đến cung này phủ nọ, trưa trưa vừa ngủ vừa quạt đuổi muỗi cho thái tử, chiều chiều tối tối mài mực hầu thái tử, ngày ngày còn giám sát việc dọn dẹp của lũ hộ vệ.
Một ngày nọ…
“Hoàng hậu nương nương giá đáo…”
Cám đang đứng trước cửa ngủ gật, theo phản xạ quỳ sụp xuống, dí mặt xuống sàn, tiếp tục ngủ.
Không khí chìm vào yên lặng…
“Vô lễ!” – Một giọng nói eo éo vang lên.
Cám lại ngẩng đầu, mắt nheo lại nhìn hoàng hậu trước mặt, đứng chếch phía sau hoàng hậu là Tấm với gương mặt trắng bệch lo sợ ra sức nói chuyện với nàng bằng mắt.
Gì? Đầu Cám cứng ngắc quay ra sau, lại nhìn vào vị trí của mình.
Cung nữ Cám nhanh nhẹn bật dậy, lách sang một bên, đồng thời cúi người, mở cửa nhường đường cho hoàng hậu.
Chỉ hận cửa vừa mở, vị thái tử nọ đã đứng lù lù ở đó tự lúc nào, hại Cám khó khăn kìm nén, không nhảy dựng lên, kịp thời giữ được cái thể diện bé tí ti của nàng.
Hắn không thèm liếc Cám, hơi khom người làm lễ với hoàng hậu, sau đó lễ phép hỏi:
“Không biết người tới đây là có việc gì?”
“Ta có chuyện muốn hỏi con!” – Hoàng hậu cuối cùng cũng dời ánh mắt khó chịu ra khỏi người Cám, thay vào đó là ánh mắt thăm dò.
* * *
Mẫu chuyện nhỏ: Tâm tư của Thái tử.
Ta đường đường là Thái tử đương triều, người người kính nể, ấy vậy mà gần đây lại xuất hiện một người vô phép vô tắc, đã mấy phen làm ta đau đầu.
Người đó không ai khác, chính là cung nữ tên Cám đang quỳ dưới kia.
“Là ngươi?” – Ta ngẩng mặt, hỏi lấy lệ.
Gần đây ngươi theo dõi ta mãi còn gì?
“Điện hạ, ngươi, ngươi nào?”
Nàng ta còn cố ý trưng ra bộ mặt ngờ nghệch.
Được, niệm tình ngươi cứu ta lúc trước, ta liền tha cho ngươi một mạng!
Ta thấy bộ mặt đó của nàng ta có chút buồn cười, bèn đưa bút vẽ lại. Khi tâm trạng không tốt, lấy ra xem cũng không tồi.
Căn bản là ta vẽ quá chăm chú, không buồn nghe nàng ta lảm nhảm nữa.
Nào ngờ lực tay ta dùng hơi mạnh, cây bút gãy “rắc” một tiếng đúng lúc nàng ta nghiêng đầu nói gì đó.
Ta chẳng có hứng hỏi lại, chỉ thấy cung nữ này có nhiều biểu cảm vô cùng phong phú.
Ta cố nén cười nhìn khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu của người quỳ phía dưới, đến mức khóe miệng giật giật, lại mím môi hít một hơi sâu giữ bình tĩnh.
Được, không cần vẽ nữa, cứ trực tiếp để nàng ta ở đây đi!
———————————-
Tổng kết của tác giả:
Từ câu chuyện trên, ta có thể suy ra:
=> Cám là trò hề trong mắt Thái tử.
=> Cám là vật trưng bày trong phủ Thái tử.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!