Nàng Cám
Chương 9: Cuộc sống trong cung.
“A A A… đúng là tức chết ta mà…”
Vị quản lý cung nữ nổi tiếng hiền lành dịu dàng la lên, đấm ngực binh binh rồi trợn mắt ngất xỉu.
“Ôi, ôi, Thi Tịnh đại nhân bất tỉnh rồi!”
“Thi Tịnh đại nhân, ngài có sao không?”
“Mau, mau gọi thái y… “
Trong viện cứ gọi là nổi lên một trận gà bay chó sủa, vô cùng hỗn loạn.
Tấm nhìn Cám, âm thầm thở dài, lại bắt đầu thuần thục thu dọn chén đĩa vỡ nát trên sàn.
Mà thủ phạm làm nên tấn bi kịch kia chỉ biết đứng im thin thít, rụt đầu rụt cổ,mặt mày xanh mét, hai ngón trỏ chọt chọt vào nhau nghe “cải lương”, đáng thương vô cùng.
“Ta nói cho ngươi biết, tháng này ngươi đã làm vỡ ba mươi cái bát, mười hai cái đĩa, hai mươi cái bình, ba la bô lô…”
“Trợ lí” thân cận của quản lí tên Thi Tịnh kia vẫn đang huyên thuyên không dứt, tay lật lật quyển sách ghi “tội trạng” của Cám, hai con mắt tóe lửa.
“Ta… ta không cố ý mà…” – Cám giọng nhỏ như muỗi kêu cố gắng cứu vớt chút danh dự sắp bị đè bẹp của nàng.
“Ngươi… ngươi… còn dám cãi…”
Vị nọ trừng mắt quát, ngón trỏ chỉ thẳng vào mặt Cám không ngừng run rẩy, xem chừng lại sắp bị Cám chọc đến ngất xỉu.
Cám cười xuề xòa, lủi ra sau lưng Cám rồi chuồn mất.
“Trợ lí” kia ra lệnh cho các cũng nữ đến đỡ mình, sau đó ôm trán ngất lịm.
Tấm chỉ biết lắc đầu.
Trước cửa của Thi Tịnh viện, Cám ta ngó ngó nghiêng nghiêng một thôi một hồi, sau đó mới an tâm dùng đầu gối nhanh nhẹn di chuyển vào bóng râm bên cạnh, tiếp tục quỳ chịu phạt nhưng miệng lại không ngừng lẩm bẩm:
“Chị Tấm dường như chẳng có ấn tượng gì với Thái tử ?”
“Vậy tại sao lại vào cung?” – Nàng khẽ nghiêng đầu.
“Thái tử càng không có ấn tượng với Tấm!”
“A a a không ổn, rất không ổn!”
Đầu Cám bắt đầu vạch ra hàng loạt kế hoạch nhằm giúp Tấm tiếp cận với tên Thái tử kia. Lúc thì vuốt cằm, lúc lại chống nạnh, nhíu mày, gãi đầu…
Tất nhiên, thái độ chịu phạt quái dị của Tấm khiến cái bụng của nàng phải trả giá đắt.
***
Ngày tháng sau đó của Cám thì không còn gì để nói, bởi ngày nào cũng như ngày nào. Buổi sáng mặt trời vừa ló dạng thì bị đánh thức, nàng vùi trong chăn ngủ lén bị phát hiện, quỳ một lần. Trong ngày lúc nào cũng phải “đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên”, Cám lại quỳ ít nhất ba lần. Ăn sáng, ăn trưa, ăn tối vô cùng dây dưa rườm ra, Cám lại quỳ thêm ba lần.
Dần dần, các cung nữ trong viện truyền nhau rằng, quỳ là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cung nữ Cám…
Một ngày…
Cám vừa quỳ vừa ngủ gà ngủ gật dưới bóng cây, mơ mơ màng màng, nàng mơ thấy cuộc sống của mình chỉ việc ăn no ngủ kĩ rồi quỳ, a~…, thật là thoải mái.
Nhất thời, nàng lại mơ thấy mình được tuyển vào cung thái tử, bị cái tên mặt lạnh đó hết đá rồi đấm, không thể nào thê thảm hơn, còn xách nàng như xách con mèo chết quăng xuống hồ.
Xuống hồ, Cám lại có một cuộc hội ngộ vô cùng ảm động với đồng chí cá béo. Cá béo với cái miệng há to răng nanh sắc nhọn tình thương mến thương chơi trò đuổi bắt với Cám.
Thị vệ tuần tra quanh đó thấy nàng hết cười rồi lại mếu, bộ dạng hấp hối tới nơi, khóe miệng giật giật, khó hiểu đứng yên tại chổ nhìn Cám, trên đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.
Lúc bấy giờ, vị Thi Tịnh đại nhân kéo một đám cung nữ từ phủ thái tử trở về, ba phần giận dữ bảy phần lo lắng sợ hãi.
Mà Cám chính là nhân tố làm trung hòa tâm trạng của vị nữ quan ấy!
Thi Tịnh đi đến sân viện, ánh mắt sắc bén quét qua Cám đang một mình tự kỉ, tức thời giận cá chém thớt quát vào mặt Cám, quyết định bỏ đói nàng, hình tượng hiền lương thục đức bị đánh bay mất sạch sành sanh.
Cám ta tỉnh ngay tức khắc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Sau đó nàng mới biết, thì ra tên thái tử nào đó nhất quyết không chịu tuyển cung nữ, đến ánh mắt cũng không thèm liếc họ lấy một lần. Thi Tịnh đại nhân là thẹn quá hóa giận bỏ đói nàng.
Lần đó, Cám khóc không ra nước mắt.
Tấm của nàng hoàn hảo thế kia, hắn lại không để vào mắt?
Thế là mấy ngày sau đó, Cám ta ngoài ngủ, ăn, quỳ, hết thảy thời gian còn lại đều tập trung vào sự nghiệp bà mối của mình.
Hai ngày trôi qua, Cám nắm rõ được hành tung của thái tử, trong viện của nàng có một cung nữ được điều đến phủ Triệu quý phi.
Cụ thể:
-Sáng: luyện võ, thỉnh an hoàng hậu, hoàng thái hậu, Triệu quý phi, sau đó tiếp tục luyện võ.
-Trưa: đọc sách, nghỉ trưa.
-Chiều + tối: luyện võ, ăn tối, đi dạo, ngâm thơ, vẽ tranh, duyệt tấu…
Ừm, vô cùng quy tắc!
Ba ngày tiếp theo, Cám chán nản vì không có cách nào để Tấm tiếp cận được vị thái tử kia. Bởi xung quanh hắn có rất nhiều thị vệ bám đuôi. Cùng lúc đó, trong viện của nàng lại có thêm sáu cung nữ nối gót rời đi, đến phủ của hoàng thái hậu…
Một tuần trôi qua, Cám mặt mày bơ phờ nhìn thái tử anh tuấn ngồi trong đình giữa hồ sen phía xa, cầm bút luyện chữ. Khung cảnh như họa, chỉ tiếc xung quanh toàn là một lũ hộ vệ bám dai như đỉa. Trái với vẻ mặt của Cám, Thi Tịnh đại nhân tâm trạng rất tốt, tất cả cung nữ “tồn kho”đã được tuyển đi sạch sẽ, nhưng điều kì lạ là Tấm vẫn còn ở lại viện, còn Cám dĩ nhiên là một nhân tố mãi mãi “tồn kho” không cần phải bàn cãi…
Nửa tháng vắng vẻ trong viện chậm rãi trôi, rồi Tấm cũng bỏ Cám mà đi, làm tì nữ thân cận bên cạnh hoàng hậu.
Còn ai xoa cao cho Cám mỗi khi Cám bị phạt quỳ đây? Tệ hơn là… là… Cám trở thành bà mối thất bại thảm hại nhất trong lịch sử bà mối!
AAA!!! Tên thái tử mặt lạnh kia! Ta liều chết với ngươi!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!