Nàng Cám
Chương 8: Đảo lộn!
Váy áo vốn đã xấu mà giờ đây còn nhem nhem nhuốc nhuốc, tóc tai bù xù, mặt đầy mồ hôi, sắc môi tái nhợt, chân tay rệu rã.
Cám dáo dác dáo dác nhìn xung quanh, ngồi bệt xuống bên một lề đường sach sẽ, buộc lại tóc, vươn vai, xoa xoa cái chân bị phỏng rộp của nàng, vừa xoa xoa đấm đấm vừa không ngừng than thở, ngáp ngắn ngáp dài.
“Ây da, về nhà ngủ còn sướng hơn…”
Rồi thình lình một đôi chân xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng lia đôi mắt sáng quắc từ dưới chân hắn ta nhìn lên, chớp chớp mắt.
“A… A… A…”. Cám sợ hãi rụt cổ.
Hắn nhíu mày nhìn Cám, lại quay sang vẫy vẫy ai đó.
“Ôi, chị Tấm ơi chị Tấm, anh Phân tìm thấy Cám rồi này!”. Giọng nói trong trẻo của bé Lân vang lên.
* * *
Nàng quả thật vô cùng vô cùng “may mắn” khi gặp được đám người của Tấm ở cổng thành nên giờ đây nàng mới thảm thế này.
Cái tên nào đó vác nàng như vác bao gạo trên vai.
Biết vậy Cám không nói mình bị đau chân…
Hức, đều tại cái tên mặt lạnh kia, dám vứt giày của nàng, còn không đền tiền cho nàng… Cơ mà nàng nào có cái gan đòi tiền hắn đâu chứ, chỉ sợ nàng chưa nói hết câu đã bị hắn ném phăng đi, chết không chỗ chôn, hội ngộ cùng chiếc giày đáng thương của nàng.
Cám nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tự thấy hận bản thân nàng. Chỉ vì nàng bé tí ti nên hết biến thành mèo lại biến thành bao gạo. Được, được, xong chuyến này nàng sẽ ăn, ăn nữa, ăn mãi, ăn để béo lên, để cái tên nào đó bị gãy tay, tên nào đó thì bị gãy vai! Ha Ha Ha!
Tối đến…
Con đường rộng rãi dẫn đến nơi tổ chức lễ hội treo đầy đèn lồng, cả con phố cổ sáng rực, đầy màu sắc. Tiếng cười nói đan xen, lẫn vào nhau. Đoàn đi hội như nước chảy, váy áo rực rỡ lả lướt. Những lá cờ đầy màu sắc uốn lượn khắp nẻo đường. Thật đúng là:
“Dập dìu tài tử giai nhân
Ngựa xe như nước, áo quần như nêm…”
(Truyện Kiều, Nguyễn Du)
Mà trong khung cảnh náo nhiệt này, Cám ta đang run rẩy nắm lấy góc áo của người có vóc dáng cao to phía trước, khập khiễng đi ở sau lưng, cả người đầy mồ hôi.
Nếu không, sợ nàng sẽ bị chen lấn chà đạp đến chết mất!
Cám khó khăn lắm mới đến được nơi tổ chức lễ hội…
Nhưng nàng chỉ muốn tự đào cái lỗ tự chui xuống cho xong chuyện!
Trước bức tường thành cao ngất hướng ra sân là chúng dân khắp nơi tụ về, nô nô nức nức gấp mấy lần con phố lúc nãy. Nào cờ, nào đèn lồng xanh đỏ tím vàng treo dọc treo ngang, chung quanh là những quầy thức ăn, trang sức, đồ chơi,… vô cùng tinh xảo bắt mắt. Dòng sông quanh co lững lờ trôi càng làm cho đêm hội thập phần rực rỡ tráng lệ.
Nhưng tiêu điểm chú ý của mọi người tuyệt nhiên không phải những thứ kia…
Bởi vì sao? Tất cả chỉ là nền! Tất cả chỉ là nền cho vị thái tử mới sắc phong đang đứng rất uy nghiêm trong tầng lầu được xây phía trên bức tường thành cao gãy cổ kia, thân thẳng như tùng, vận long bào đỏ, chính khí lẫm liệt.
Và vì sao Cám muốn đào lỗ? Bởi vì người kia không ai khác chính là “hạng một danh sách đen” của nàng!
Cám cẩn thận nấp sau lưng Phân, xòe tay ra dếm đếm:
“Lôi thái tử, cho thái tử ăn cơm nguội, yêu cầu thái tử bán thân cho mình, hỗn xược với thái tử…”
“A A A, mấy cái đầu của mình!”
Giọng nàng nhỏ xíu, vốn không là gì so với không khí náo nhiệt xung quanh, nhưng cũng đủ để làm kinh động ai kia.
Y quay ra nhìn Cám, khẽ nhíu mày.
“Ồ…” – Đoàn người đồng loạt quay mặt hướng về phía con sông, gần như “ồ” lên cùng lúc.
Chỉ thấy giữa lòng sông là một con thuyền rồng rất lớn, bên trên đặt một chiếc đèn hoa sen khổng lồ, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ lại vô cùng dễ nhìn, làm mặt sông tĩnh mịch như sống dậy, từng đợt từng đợt sóng gợn lăn tăn theo chuyển động của con thuyền cũng tràn đầy màu sắc, lung linh, tựa như bầu trời đêm Hạ.
Trên con thuyền, ngoài đèn hoa sen còn có rất nhiều giai nhân đang ca múa, lượn qua lượn lại, lộn xộn lung tung. Có mỗi động tác đưa tay lên trời mà ẹo tới ẹo lui mãi chưa xong. Ừm, Cám thấy thế!
Ca múa xong xuôi, hội chị em lại một phen nháo nhào vì nhà vua nhân hội này tuyển cung nữ vào phủ thái tử, một đàn “tắc kè hoa” xấu đẹp lẫn lộn kéo nhau đi báo danh.
Trên khu đất rộng rãi náo nhiệt thoáng chốc lạnh lẽo đìu hiu, vài chiếc lá khô không biết vô tình hay cố ý bị gió cuốn xoay vòng vòng trong không trung, càng làm tăng thêm mấy phần tiêu điều vắng vẻ.
Lúc này chỉ còn Cám, Tấm, thanh niên trai tráng, người già và trẻ em còn ở đây.
Cám đứng cứng đơ không khác nào bức tượng, chỉ có điều bức tượng này có cái miệng há ra rất rất to. Sau khi hoàn hồn, nàng mới lùi một bước, đưa tay đỡ trán, than trời than đất.
“Tai mình bị ù rồi chăng?”
“Đại hội thử giày sao lại biến thành… thành… “
“Ôi, mình phải ở đây cả đời mất!!!”
“Mẹ ơi, ba ơi, con gái bất hiếu…”
Nàng Cám nào đó quay sang nhìn Tấm đang đứng nghĩ ngợi. Vẻ mặt nàng như cầu xin, hai mắt long lanh long lanh.
Chị Tấm ơi, đây là cơ hội của chị đó, hoàng hậu, hoàng hậu đó!
Nàng còn muốn về mà!
Như có thần giao cách cảm, Tấm bắt đầu cất bước, thướt tha hướng về phía đoàn người đang chen lấn phía xa.
Phân nhìn theo Tấm, không khỏi bàng hoàng, nhưng y chỉ im lặng đứng tại chỗ, hai mắt cụp xuống.
Cám cũng nhìn theo Tấm, không khỏi vui sướng, hai mắt mở to, tay còn đưa lên vẫy vẫy vĩnh biệt.
Nhưng vui mừng chưa được bao lâu, Cám lại bị mụ dì ghẻ từ đâu chạy tới nhéo tai, lần đầu tiên nàng bị mụ mắng:
“Ối giồi ôi! Con ơi là con! Váy mới không mặc lại đi trùm tấm giẻ rách này lên người hở con?”
“Còn không đi mau, mi để cho con Tấm nó cuỗm mất thái tử à?”
Ớ, với cái mặt này của nàng?
Mụ cơ hồ rất cuống, nhéo tai nàng, kéo nàng đưa đến tận nơi mặc cho Cám mếu máo cầu cứu. Mụ còn đợi nàng báo danh vào cung xong xuôi đâu đấy mới trưng ra bộ mặt khóc lóc đưa tiễn vô cùng cảm động khiến nàng chỉ muốn một phát đá phăng cái mặt đó đi.
Lẽ nào cũng là con ghẻ của mụ à?
Cám ủ rũ theo đoàn người nối đuôi vào cung, nàng chán nản nhìn xuống đất, không thấy được Tấm đang quay đầu nhìn nàng, mỉm cười dịu dàng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!