Nàng Cám
Chương 13: Cấm túc.
Vân Dật cũng bất giác nhìn theo, thở dài một hơi, lát sau mới khẽ nói:
“Ngươi đừng lo, nàng ta sống rất tốt…”
Nàng ngẩn người nhìn Vân Dật, hắn lại nghiêm túc nói tiếp:
“Theo như ta thấy, cung nữ tên Cám đó suốt ngày chỉ ăn, ngủ, mài mực…”
Ngẫm một lát sau, hắn tiếp tục bổ sung:
“À, hình như còn ra lệnh cho bọn ta quét sân, lau sàn, đôi lúc rỗi hơi thì lại tò mò lấy kiếm của bọn ta săm soi…”
Tấm: “…”.
“Khụ khụ, xem ra ta không cần phải lo lắng…” – Tấm cắt ngang ý định huyên thuyên của Vân Dật làm hắn xấu hổ ngậm miệng.
Dưới ánh trăng sáng, nàng nhẹ nhàng cong môi, rồi lẳng lặng quay người bước đi.
Nàng ta và Tấm lẽ nào không phải ruột thịt? Thực sự rất khác nhau… Vân Dật nhìn theo bóng Tấm, không khỏi khó hiểu.
* * *
Một ngày nọ, trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu…
Sáng sớm Thái tử đã đi ra cái đình nhỏ ở giữa hồ đọc sách. Cám rất không cam tâm vất va vất vưởng theo sau, vừa đi vừa ngáp, dáng điệu khòm khòm như bà cụ.
Đến nơi, mặc kệ ai làm gì, nàng ngồi xuống quyết tâm hoàn thành đại nghiệp ngủ của mình.
Thái tử cũng mặc kệ Cám, đi đến bên chiếc bàn đá nhỏ, bắt đầu đọc sách.
Chỉ là, lát sau liền có một phụ nữ và trẻ em kéo đến. Người phụ nữ chẳng thèm đếm xỉa gì đến con trai, hớn hở ngồi xổm xuống trước cái người đang ngủ chẳng biết trời trăng mây gió kia, nhéo nhéo cái má bánh bao của nàng:
“Ai da… Không ngờ nàng ta lại lười như vậy…” – Triệu Quý phi bĩu môi cảm thán.
Đứa nhỏ cũng tò mò nhìn Cám, rồi xoa xoa đầu tóc của nàng làm nó rối bù lên, sau đó lại quay sang cái người đang ngồi trong đình, hí hửng khoe:
“Thái tử điện hạ, xem ta làm cái tổ quạ này, giống không giống không…?”
Một bên sau đó gà bay chó sủa, một bên nghiêm túc đọc sách, cảnh tượng nhìn vào tuy có chút trái ngược, nhưng kì lạ thay lại có mấy phần ấm áp, hòa hợp đến bất ngờ…
Vâng! Cho đến lúc người nào đó đặt sách xuống bàn rồi cau mày đưa mắt nhìn đám gà chó hỗn loạn kia, khí lạnh theo đó tỏa ra.
Phía bên trái, Triệu Quý phi đang mím chặt môi, trán rịn đầy mồ hôi, hai tay giữ cái cổ của Cám.
Tam Hoàng tử phía bên phải mặt tràn trề quyết tâm, tập trung tập trung…
Tình thế thập phần căng thẳng, chỉ cần lơ là một chút sẽ như ngàn cân treo sợi tóc…
Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi, sắp được rồi, cố lên cố lên, Tam Hoàng tử! Là quyển cuối cùng!!!
“Ào… bịch bịch bịch” – Một chồng sách từ trên đầu cung nữ Cám rớt xuống…
Hai mẹ con nọ thở hắt ra, vẻ mặt đầy thất vọng.
Nhưng nàng căn bản mệt đến độ ngủ li bì, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.
“Bộp”
Vị Thái tử kia chớp mắt đã đứng trước mặt Triệu Quý phi và Tam Hoàng tử, hắn khẽ cúi người, một tay nhặt sách, một tay thuận thế đập lên đầu Cám.
Cám giật mình, tỉnh ngủ ngay tắp lự.
Nàng ngơ ngác nhìn hai người trước mắt, trong khi hung thủ thật sự đã thản nhiên trở về chỗ ngồi, tiếp tục dán mắt vào sách.
Triệu Quý phi và Tam Hoàng tử cũng đứng lên từ lúc nào, cơ hồ hơi chột dạ, mãi lâu sau mới cất tiếng:
“Ngươi tên gì?”
Cám lúc này mới hoàn hồn, lắp bắp:
“Nô tì… tên gọi là… là Cám!”
Triệu quí phi nheo mắt đánh giá nàng, tam hoàng tử thì cười híp cả mắt, bắt đầu huyên thuyên:
“Còn ta là tam hoàng tử, em ruột của thái tử điện hạ, năm nay ta sáu tuổi, chưa lập gia thất, ngày ta ngủ hai lần, ăn ba bữa, mỗi bữa tổng cộng hai bát, mỗi bát…”
Cám hoa mắt chóng mặt, đầu quay mòng mòng cả lên. Triệu quí phi đưa tay đỡ trán…
Nhưng chỉ chốc sau, ba người liền thân thiết. Cám cùng một lớn một bé, kéo nhau đi chơi nhảy dây, đá cầu, tú lơ khơ… Nàng còn kể cả những chuyện ngu ngốc trước kia của nàng cho Triệu quí phi cùng tam hoàng tử nghe, hoàn toàn quên mất tên thái tử nào đó đọc sách chán chê rồi tự mình hồi phủ.
***
“Ai da, con cũng biết mà… Đứa con này của ta từ nhỏ đã nóng tính, làm việc gì cũng không suy nghĩ… “
Hoàng hậu vừa nói vừa ấn đại hoàng tử vẻ mặt nhăn nhó quỳ xuống.
“Mau, xin lỗi thái tử đi!”
Thái tử vẫn giữ im lặng, khóe môi hơi nhếch lên, cơ hồ đang xem kịch.
Mãi lâu sau, khi nụ cười trên gương mặt của Thường Hi hoàng hậu đã trở nên cứng ngắc, đại hoàng tử sắp không kìm chế được nữa, hắn mới không mặn không nhạt phun ra một câu: “Nhi thần nào có ý đó!” rồi vung tay áo, ra lệnh tiễn khách.
“Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi!” – Hoàng hậu cười giả tạo, liếc mắt về phía người đang quỳ, ra hiệu đứng lên, sau đó khoan thai quay người hồi phủ.
Chỉ khổ cho Cám, lúc nào về không về, lại về ngay lúc này, vừa vặn xông vào đụng trúng Đại Hoàng tử đang tức giận bước ra cửa.
Kết quả, Cám ngã lăn quay, ôm đầu nằm bất động trên sàn, còn người kia chẳng mảy may thương tổn. Nhưng hắn lại ngang ngược giơ chân, hung hăng đá vào cung nữ vô lễ kia.
Chẳng ngờ vị thái tử nào đó đột ngột xuất hiện, xách cổ nàng lôi dậy, tránh được một cước của đại hoàng tử, làm hắn không cam tâm “hừ” một tiếng rồi nghênh ngang bỏ đi.
Thái tử cau mày nhìn Cám, giọng nói lạnh băng: “Việc gì?”.
Cám bị xách lơ lửng, chân không chạm đất, mặt mũi tái mét, hồn vía xem chừng đã không từ mà biệt.
… Nàng bị tên nào đó lắc qua lắc lại hệt như con rối…
Thái tử lắc lắc Cám chán chê, quay sang bên cạnh cong môi rồi đặt Cám xuống đất, lại hỏi:
“Việc gì?”
Cám được đặt xuống đất, lanh lẹ lùi ra sau mấy bước, lí nhí nói:
“Triệu… Triệu quí phi muốn… muốn… điện hạ cho… cho nô tì… sang… sang phủ của người…. chơi…” – Nàng lắp ba lắp bắp, càng nói càng nhỏ.
Chợt, một cơn gió lạnh thổi qua làm Cám giật mình lùi thêm mấy bước nữa.
Được, được lắm! Chơi từ sáng đến sẫm tối mới về, về rồi lại muốn đi luôn sao?!
Nhưng thái tử chả nói gì cả, cứ thế phất tay áo đi thẳng vào phòng.
Cám mừng thầm trong lòng. Vậy là đồng ý rồi? Nàng đã quyết, thà chăm sóc người già và trẻ em còn hơn làm nô tì cho cái tên to xác khó chiều kia!
***
“Oáp…”
Cám mệt mỏi nằm bẹp dí trên sàn, tay nàng theo bản năng cầm giẻ quơ qua quơ lại lấy lệ, quơ chán lại trườn lên một chút, tiếp tục quơ tới quơ lui rồi trườn qua trườn lại.
Nhìn kiểu gì cũng giống Cám dùng thân mình lau nhà hơn là dùng giẻ lau nhà…
Thải tử mặt đen kịt đập bàn “rầm” một cái rõ to, người nào đó thoắt cái đã nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi dậy, bò tới bò lui, bò ngang bò dọc vô cùng khí thế mà lau sàn.
Nhưng trong lòng nàng lại không ngừng gào thét.
A A A đồ bệnh hoạn!!! Lâu lâu ta nghỉ phép vài ngày… à không, vài tuần cũng không cho, còn bắt ta tăng ca nữa! Đúng là hiếp người quá đáng.
Thôi vậy, ngày mai ta sẽ lẻn đi, nhờ Triệu Quí phi làm chủ cho ta.
Chỉ tiếc, ngày mai đó chỉ có trong giấc mơ của cung nữ Cám…
Sáng hôm sau, trong phủ thái tử có ai đó ôm cột ngủ mê mệt, bên cạnh là cái giẻ lau bốc mùi, mãi đến trưa mới tỉnh giấc vì dạ dày biểu tình dữ dội. Sau đó,… nàng tự mình quét sân, quét tận đến khi chiều tối lại bị bắt đi mài mực, mài đến mòn cả khay mực…
Sáng hôm sau nữa, kinh thành bước vào mùa mưa, mưa dong mưa dài, cả hoàng cung rộng lớn chìm trong màn nước trắng xóa, Cám đành co ro trong cái ổ mang tên “phủ thái tử”, nghe tên nào đó ngâm thơ mà lòng nàng đau như cắt, hai mắt trợn ngược, ngậm ngùi “ngắm” mưa rơi…
“Ngày mai” của nàng căn bản không bao giờ tới!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!