Nàng Cám
Chương 18: Hình phạt.
Hắn… giống khỉ… Hắn… giống khỉ…
Hoang… hoang đường! Hắn luôn dương dương tự đắc là hộ vệ của thái tử đương triều, vậy mà hà cớ gì lại bị so sánh như con khỉ xấu xí mình đầy lông lá cơ chứ?
Gân xanh trên trán hắn giật giật, bàn tay siết chặt thanh kiếm, kìm nén ý định muốn chém bay cái đầu cung nữ kia.
“Á á á á…” – Bỗng Cám hét thất thanh.
“…”
Ồ, đúng là khẩu nghiệp, bị quả báo rồi sao? Đáng đời nàng ta.
Là trượt té hay đập đầu? Ha ha ha… Ta phải vào trong xem trò vui cho hả lòng hả dạ mới được. Nhất định ta sẽ cười vào mặt nàng ta, để ả biết thế nào là nhục nhã.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tên hộ vệ nào đó khiến hắn không khỏi hoảng sợ. Song đó chỉ là phút chốc, hắn liền nở nụ cười nham hiểm.
“Giết người?… Ngươi dám giết người?”
Cám thẫn thờ hồi lâu nhưng chẳng thốt nổi một lời. Nàng làm sao chịu nổi cú đả kích tinh thần nặng nề như vậy, làm sao có thể chấp nhận sự thật rằng Tấm… sẽ chết…
Tấm hiền lành… Tấm dịu dàng thế… Tại sao?
Phải rồi, phải rồi… nhất định là…
“Là mụ… là mụ…”. Nàng lẩm bẩm trong vô thức.
Tên thị vệ càng tức giận hơn, hắn đạp Cám hai cái làm nàng té xuống vũng máu, y phục bê bết, khuôn mặt nhòe nhoẹt, không biết đâu là máu, đâu là… nước mũi, đau thương vô hạn…
“Ngươi còn dám chối? Chối này! Chối này!…”
Trút hết tức giận cùng nhục nhã bao lâu nay, hắn hừ lạnh nhìn Cám đã ngất lịm đi, lại bế Tấm lên xe, rồi thô bạo lôi Cám từ bếp ra sân quăng lên yên ngựa, gấp rút trở về hoàng cung.
Nhưng đâu ai hay, khi họ rời đi, có một người trong căn bếp nhỏ, mắt trợn to, vô hồn ngồi sụp xuống ôm đầu nhìn máu me loang lổ, nghe tiếng vó ngựa xa dần, xa dần…
“Tấm… chết… Tấm chết rồi… ha ha ha…”
Mụ cười to lên, nụ cười ma rợ như oan hồn, nhưng không hiểu sao nụ cười ấy còn vương cả những gọt nước mắt. Mụ ta hết khóc rồi lại cười, hết cười rồi lại khóc, cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại như kẻ điên:
“Tấm chết… Tấm chết rồi… là Cám… là Cám giết… Cám… Cám cũng sắp chết rồi… chết rồi… Ha ha ha…”
Nói xong, mụ lại tức tưởi khóc…
* * *
“Rào rào rào… Đùng đoàng…”
Trời lại mưa tầm tã như khóc thương ai, mà cũng như tức giận trừng phạt ai. Từng cơn từng cơn sấm chớp liên hồi giáng xuống, rạch ngang bầu trời, mang theo ánh sáng hiếm hoi soi đường cho chiếc xe ngựa chạy giữa đêm mưa đen đặc. Sau đó lại là một mảng tĩnh mịch đến kì lạ, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa liên hồi, lẫn đâu đó tiếng thở nặng nề của người đang nằm dài trên lưng ngựa, còn có cả… tiếng lải nhải:
“Này này… ngươi cho ta lên xe đi… Ọe ọe”
“Xóc quá… xóc… Ọe…”
“Ta đau đầu… Ọe… chóng mặt… sổ mũi… Ọe ọe… sắp chết rồi…”
“Lạnh… lạnh quá… hắt xì… hắt xì…”
Cám trong lòng vô cùng phiền muộn, người nàng lúc nóng lúc lạnh, đã vậy còn bị mưa xối ướt nhẹp… Ai da còn con ngựa điên này là muốn xóc chết nàng đây mà…
Cám cuối cùng không còn sức lực nữa, chìm vào hôn mê, nàng mơ thấy Tấm một tay bưng chén thuốc, một tay xoa xoa đầu nàng, ánh mắt dịu dàng. Bất giác Cám mỉm cười hạnh phúc…
Cứ như thế này… cũng tốt.
Xong Cám mơ thấy người ta vu khống nàng giết Tấm, Thái tử liền lôi nàng ra đánh rồi giam vào ngục, mặc cho nàng khóc lóc ỉ ôi, đánh đến mức nàng nằm liệt giường.
Cám lại một phen ròng ròng nước mắt kèm nước mũi trong lúc mơ.
Cung nữ Cám mê sảng cho đến khi trở về Hoàng cung, bị người ta tạt nước lạnh vào mặt.
Nhưng một gáo, hai gáo, ba gáo…
Nàng vẫn bất tỉnh nhân sự.
“Rầm” – Thái tử tức giận đập bàn.
Cám lúc này mới mơ màng mở mắt, nhưng vẫn chẳng thể gượng dậy nổi, đôi môi mấp máy cố nói gì đó.
Hắn nhìn nàng, rồi vô thức rũ mi, tay siết thành nắm đấm, run run: “Ngươi đã giết Tấm?” – Thái tử không nhìn người dưới kia nữa, chỉ cất giọng hỏi.
Cung nữ này thỉnh thoảng lại lười biếng nằm dài trên sàn mà ngủ, bộ dạng vô ưu vô lo, không thèm câu nệ, nhưng tuyệt nhiên chẳng có lúc nào lại yếu ớt như bây giờ, khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
“…”
Hộ vệ Vân Dật từ nãy giờ vẫn đứng yên như trời trồng, bất ngờ điên cuồng dùng chân đạp Cám, chửi mắng mặc cho ai đó không ngừng ho khan: “Tận mắt ta chứng kiến ngươi đẩy nàng ấy xuống hồ! Ngươi vốn chẳng có ý tốt gì! Nàng ấy rõ ràng rất yêu thương ngươi! Đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Vân Dật!” – Thái tử quát, vẻ mặt hiếm hoi lộ ra một tia phẫn nộ. Thoắt cái đã chắn trước mặt Cám.
“Điện hạ! Giết người phải đền mạng, thuộc hạ muốn ả ta đền mạng cho nàng!”
Nói rồi, y mềm nhũn quỳ sụp xuống, đôi mắt trở nên vô hồn, chất giọng khàn khàn nhỏ dần: “Không có nàng, ta phải làm sao…”
Vị Thái tử nọ nhắm mắt thở dài.
Thường Hi Hoàng hậu bảo hắn phải trừng trị thích đáng cung nữ kia, Vân Dật cũng muốn lấy mạng nàng ta…
“Điện hạ! Điện hạ! Người vẫn chưa chết, chỉ là mất máu quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh!” – Một tên Thái y từ đâu đến, vội vàng quỳ xuống thông báo.
Vân Dật như được hoàn hồn, lập tức đứng phắt dậy rồi chạy đi, vừa chạy vừa nhắc đi nhắc lại: “Nàng ấy không chết! Nàng ấy không chết!”
Duy chỉ có Thái tử vẫn trầm tĩnh đứng đó.
Có gì đáng vui chứ? Tấm không chết, cung nữ kia vẫn phải chịu phạt, chẳng thể thoát tội…
* * *
“Hắt xì! Hắt xì!”
A A A! Mệt chết ta mà!
“Khụ! Khụ! Khụ!”
Trên đường ra khỏi cổng thành, có một dáng người vừa đi vừa liên tục hắt hơi, sau đó lại ho, ho rồi lại hắt hơi. Nom gương mặt tiều tụy đến là thảm.
Chuyện là, Cám bị Thái tử tống khỏi cung vì tội ý đồ bất chính, lòng dạ xấu xa, giết hại chị em, bô lô ba la… Dài lắm! Nàng chẳng nhớ nổi, thôi đành cho qua…
Không sao! Không sao! Tấm chưa đi đời là may rồi! Nữ chính vẫn chưa chết là ổn!
Cám lững thững bước đi, vừa nghĩ ngợi vừa sụt sịt mũi, lại sờ sờ cái trán nóng hầm hập của mình.
“Á á á á!”
Một bóng đen từ đâu xuất hiện trước mặt Cám, dọa nàng nhảy dựng lên, suýt nữa vỡ tim mà chết thảm.
“Là ta!” – Vị Thái tử nào đó nhíu mày nhìn Cám.
Cám đưa tay chấm chấm mồ hôi trên trán, thở phào một hơi dài thật dài…
A? Ta nói được rồi?
Mặt ai đó thoắt cái đã hí ha hí hửng, đoạn nàng đưa mắt len lén nhìn người nọ.
Hắn vẫn đứng yên bất động, nhìn trân trân vào Cám, im lặng một lúc lâu.
Cám mất tự nhiên, ho liền mấy cái rồi lại hắt hơi liên hồi, sau đó há miệng định nói gì đó…
“Bệnh rồi?”
“Điện hạ, nô tì có…”
“Bệnh từ lúc nào?”
“Điện hạ, chuyện là…”
“Đi đi!” – Chẳng biết vì sao hắn lại quát lên, nhắm mắt không thèm nhìn Cám.
Ai đó sợ hãi câm miệng, tạm thời kết thúc đoạn hội thoại ông nói gà bà nói vịt chẳng ra làm sao kia.
Thái tử thở dài, phất tay áo dứt khoát rời đi. Để lại Cám ở xa xa một quãng ngây người nhìn theo, vẻ mặt hoảng sợ.
Thái tử điện hạ… Ngài… bị điên à?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!