Chương 1: Tang Ca Gia.
Mỗi người trên thế gian, ai cũng tồn tại một câu chuyện của riêng mình, người khổ vì tình, người đau vì nghĩa, người oán hận vì hào quang mù mắt của những thứ vật chất tầm thường. Cõi trên hàng ngàn đời cai quản nhân gian là thế nhưng mấy ai hiểu hết về thất tình lục dục trong nhân gian, mấy ai thấm hết được nỗi sầu bi kiếp người.
Xưa có một vị tiên nhân, thanh cao thoát tục, khí chất phi phàm, giàu lòng thương cảm với chốn nhân sinh khổ ải đày đọa nhau đã bỏ lại sau lưng cuộc sống an nhàn nơi nơi tiên cảnh mà xuống phàm giới, ngao du tứ hải, giúp đỡ con người và nghe kể những câu chuyện đã đi vào huyền thoại của cõi phàm nhân. Tiên nhân đã từng đi rất nhiều nơi, nghe kể rất nhiều chuyện, giúp đỡ rất nhiều người nhưng ngài vẫn cảm thấy có cái gì đó chưa đủ, thôi thúc ngài, khiến ngài tiếp tục cuộc hành trình.
Một ngày nọ, đi qua thôn Tang Vệ thuộc vùng Đông Bắc Tang Kỉ Kính Quốc, vị tiên nhân rất ngạc nhiên: Tại sao một quốc gia rộng lớn trù phú lại có thể có một thôn trang hẻo lánh như thế này? Vì lòng hiếu kì, ngài đã vào thôn trang thăm hỏi, nơi đây cỏ mọc um tùm, hoang sơ như không có người sinh sống. Đi đến gần cuối sơn trang, ngài thấy một lão nông già nua ngồi pha trà, dáng vẻ rất an nhiên. Ngài tiến lại hỏi, được biết, thôn trang này trước đây là nơi một gia tộc lớn trong Tang Kỉ Kính Quốc – Tang Ca Gia Tộc cư ngụ. Nhân gia trước đây đều rất an bình, cho đến một ngày, Tang Ca nhân ai nấy gặp chuyện, người bỏ đi, người thì hòa vào mây khói, gia tan thôn tàn, đến nay chỉ còn ông lão là hậu nhân cuối cùng. Vị tiên nhân thoáng sững sờ trước lời kể, một gia tộc lớn như vậy rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà đến nay, chỉ còn mỗi một ông lão. Vị tiên nhân nọ liền theo bước lão nhân trèo lên một sườn núi, càng lên cao càng lạnh, lấp ló một chiếc am sơn đỏ, nghi ngút khói hương. Lên đến nơi, trước mắt y ngập màu hoa Đại, hương thơm tràn vào khứu giác, thư thái đến lạ, lão nhân khai am môn, phía Tây là một dãy mộ được đắp gọn gàng, đằng trước là bài vị, đồ cúng giỗ tất thảy đều chu toàn, đứng đầu là một chiếc mộ đôi, trên bài vị có ký tự gì đó y không hiểu.
– Xin hỏi, đây là nơi an nghỉ của vị quý nhân nào ?
Lão nhân kia quỳ xuống trước ngôi mộ, dùng tay áo chà đi vài vết bẩn.
– Tang Ca gia chủ và phu quân – Nói rồi, từ khoé mắt già nua kèm nhèm bỗng chảy xuống hai dòng nước mắt. Bàn tay lão gầy run run chỉ ra đằng xa xa:
– Còn đây là của Tang Ca nhân gia.
Tiên nhân nhìn theo hướng chỉ, lấp ló đằng xa là vài ngôi mộ nhỏ hơn một chút, lô nhô. Sau lưng là sông núi, non nước biển trời.
Tiên nhân kia lấy làm hiếu kỳ lắm.
– Tang Ca Gia từng là một thế gia vọng tộc, cớ sao hơn trăm năm trôi qua, hiện giờ lại tan tác đến vậy ?
Lão nhân thở dài một tiếng, tay gầy chạm nhẹ vào bài vị của Tang Ca gia chủ. Lặng lẽ rơi nước mắt.
Đỉnh núi khi ấy, gió bỗng lặng, lá thôi bay, chỉ có hai người, một là tiên nhân đạo mạo phi phàm, còn người kia lưng còng tóc bạc. . .
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!