Tang Thương Nữ Nhân Ca
Chương 11: Tang Ca Đán Nguyên [ Hạ ]
– Phụ thân, trẫm phải làm sao với người ?
Sau đó, hắn ra lệnh cấm túc Khách Ngoạn tại Khách phủ.
Khách Ngoạn không biết thuyết phục Hoàng Thượng thế nào, làm Hoàng Thượng mủi lòng phụ tử, cho y quay lại với triều chính.
Sảy thai, sức khoẻ nàng yếu dần.
Muốn hại người, trước tiên hại mình. Yến tiếc hôm ấy, là nàng hạ xuân dược vào ly rượu của Khách Ngoạn, y say rồi, nàng liền tự mình vào Long Nghi cung. Giằng co một hồi, nàng cầm bình sứ đập vào gáy y, làm y ngất. Bình sứ bị ném xuống đất vỡ choang, vừa vặn lúc Hoàng Thượng đến, chén thuốc phá thai nàng vừa uống phát huy tác dụng. Thuận lợi đổ tội cho Khách Ngoạn.
Tình cha con lớn hơn tình phu thê.
Nàng không ngờ, Ngạch Thần lại tha thứ cho phụ thân mình dễ dàng như thế.
Ngày rằm 15, có buổi thượng triều ở Long Nghi đại sảnh.
Giữa trưa, thì nghe tin Khách Ngoạn bị đày vào ngục..
Hỏi ra mới biết, y dâng tấu sớ về việc đê điều vùng Chiết Xuyên, không biết thế nào, nội dung bên trong từ đê điều đã biến thành cáo trạng tất cả tội danh của Khách Ngoạn.
Từ khi Ngạch Thần đăng cơ, khắp nơi cung phụng Khách Ngoạn, nên số của cải cứ thế tuồn vào Khách phủ như nước. Y tham sân si, nhận bao hối lộ, làm quan trường dơ bẩn. Tích trữ nha phiến tại tư trang, cướp không ruộng đất của nhân dân. Số của cải hắn có hiện giờ đã gấp 3 lần ngân khố quốc gia.
Không ít đại thần đứng ra định tội hắn, trong đó có tội danh: Bất kính với Hoàng Hậu, mưu sát Thái Tử.
Ai cũng biết vụ đánh tráo tấu sớ này là có người rắp tâm. Khách Ngoạn sao lại tự bê đá đập vào chân mình ?
Năm Ngạch Đế thứ 2, Khách Ngoạn bất ngờ chết trong ngục.
Thị vệ kể lại, lúc y chết, cả người giãy lên đành đạch, sùi bọt mép, đồng tử trợn tròn, 1 canh giờ sau mới chết. Cái chết đau đớn như vậy, cớ sao y lại chọn chứ ?
Hoàng Thượng cũng vì thế mà tóc bạc trắng, dù tuổi mới chỉ vừa nhị thập ngũ.
Một tội nhân như Khách Ngoạn, cho dù có là cha ruột của đương kim hoàng đế, cũng không được an táng tử tế. Có lần nàng thấy hắn một tay vắt lên trán, nhưng vẫn không giấu được giọt lệ chảy xuống thái dương, rơi xuống gối…
Rất nhanh sau đó, nàng lại mang thai lần hai. Hỷ sự này làm hắn nguôi ngoai nỗi đau mất phụ thân, tươi cười nhiều hơn, khí sắc cũng không còn xanh xao nữa.
9 tháng sau, nàng sinh tiểu hoàng tử. Cả Ngoạ Long vui mừng đốt pháo, cuối cùng hoàng đế cũng có đích tử do Hoàng Hậu sinh ra.
Quan Chương Hoàng Hậu trở thành niềm ao ước của nhi nữ khắp nơi, nàng cũng được triều thần ủng hộ tuyệt đối.
—
Lão nhân im lặng, không khí lại phủ màu tang thương:
– Giá như… mọi việc không bại lộ.
Cặp mắt ưu tư hướng về phía biển, lão nhân nhấp một ngụm quế tửu:
– Hoàng Thượng khi ấy cải trang vi hành, qua Khách phủ, nhớ phụ thân, liền ghé vào thăm nhà. Mẫu thân đã được người đưa vào Từ Ninh cung ở, tỷ muội ruột thịt cũng đều được phong công chúa, chuyển vào hoàng cung, Khách phủ bây giờ hoang tàn, vắng vẻ, đượm màu u quạnh. Hắn theo lối cũ tiến về thư phòng phụ thân. Dọc đường đi, hắn như thấy mình trẻ lại, trở thành một thiếu niên 17 tuổi, hai tay cầm kiếm chưa vững, phụ thân phải chỉ từng đường quyền, có lần không cẩn thận lia mũi kiếm sượt qua tay phụ thân làm y bị thương.
Hắn dường như lại thấy cảnh phụ thân bồng mình trên tay: “Ngoan, con trai ngoan đừng khóc. Chỉ cần là thứ con thích, ta đều tình nguyện lấy về cho con, cho dù là cướp. Kể cả.. vị trí quyền lực nhất. Ta đều muốn cho con”
Hắn khẽ cau mày, tâm can thống khổ.
– Phụ thân, cha thật sự đã cho con vị trí quyền lực nhất. Nhưng khi con đang ở vị trí cửu ngũ chí tôn rồi, lại không bảo vệ được phụ thân !
Trong đầu hắn hiện ra hình ảnh Đán Nguyên của hắn đầu tóc rối bù chạy ra từ Long Nghi cung. Hắn không quên hôm ấy nét mặt phụ thân bối rối giải thích, còn quỳ dưới chân hắn, nói “ta không làm”…
Hắn lại nhớ lúc phụ thân quỳ sụp trước long ngai trong buổi thượng triều rằm 15 khi tội trạng bị phanh phui.
Đi mãi rồi cũng đến thư phòng, hắn mở cửa, bụi trên nóc rơi xuống như mưa tuyết. Cảnh vật vẫn thế. Khách Tướng Quân cả đời chinh chiến, cây bảo kiếm này giữ như báu vật, giờ phút này, phủ 1 lớp bụi thật dày.
Tình cờ, tay áo vướng vào giá kiếm, làm kiếm rơi xuống, hắn cúi xuống định nhặt lên. Lại thấy dưới gầm bàn có 1 tấu chương.
Phủi cho lớp bụi rơi xuống, bên trong viết về vấn nạn đê điều, ngày tháng trùng khớp với ngày Khách Ngoạn bị giáng tội. Hắn bỗng giật mình… Chuyện này… quả thật có mờ ám.
Hắn trở về Hoàng Cung, phái ám vệ điều tra.
Ngày 20, hắn nhận được mật thư cùng một nhân chứng.
Nhân chứng ấy không nói được, vì đã bị cắt lưỡi. Vết cắt đã lành, chứng tỏ đã bị cắt từ lâu. Cô ta liên tục chỉ về phía Phượng Nghi Cung. Trong miệng ậm ừ :”Oàng…. ậu… iết… ng.. ư… ờ… i”
Hắn đập tay xuống bàn :
– Hồ ngôn !!
Cung nữ kia sợ hãi dập đầu, run lẩy bẩy.
– Ngươi biết viết không ?
Nàng ta gật đầu.
– Ban giấy bút.
Lúc dâng lên chỉ là những dòng chữ nghệch ngoạc. Nội dung là đêm hôm ấy đến lượt cô ta đi trực ở Tế Thiên điện. Qua Phượng Nghi Cung, thấy bóng hắc y nhân lao vụt đi, Tương Tử đi cùng bỗng hét lên thất kinh, trong chớp mắt, máu me lênh láng. Còn nàng bị cắt lưỡi.
Hắn ôm đầu …
– Đán Nguyên từ bi lương thiện.. sao có thể…
Sáng hôm sau, tin tức đến tai hắn, cung nữ kia chết dưới Nguyệt Vũ ao phía Bắc của Tế Thiên điện. Khám nghiệm thì thấy cổ có vết đập mạnh.
Ồ, hắn nhớ ra, lúc Đán Nguyên bị sảy thai. Hình như cũng thấy trên cổ phụ thân bị sưng một mảng đỏ…
Hắn hoảng sợ, thật sự sợ rồi…
Hắn muốn hỏi nàng, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào … Ở bên Đán Nguyên, hắn không thấy ấm áp nữa. Mà cảm thấy nàng xa cách, lạnh lẽo băng băng..
Mỗi ngày, Đán Nguyên đều dâng trà cho hắn, loại trà này ngọt ngọt, như nàng nói là an thần.
Mỗi ngày, hắn càng yếu đi. Nhưng bù lại trí óc minh mẫn, tinh thần thư ái, Thái Y nói không có gì đáng ngại.
Đại Hoàng Tử cũng lớn dần, mấy ngày nay, thằng bé hay đến thăm hắn. Ríu rít trò chuyện, cũng khiến hắn quên lãng ưu phiền. Duy chỉ có cảm xúc khi ở bên nàng, vẫn lãnh băng như vậy.
Có lần hắn để ý đôi mắt của nàng.
Nó vẫn trong veo, nhưng sao giờ đây, nó như một hố băng vậy. Gương mặt hoa chi chiêu triển, mỹ mạo kiều diễm đã che hồn nhiên ngày ấy, nét ngây thơ trước kia đã không còn nữa. Hắn lại muốn chạm vào tóc nàng, nhưng giờ đây chỉ thấy đau. Vì chỉ thấy trang sức, trâm phượng, vàng ngọc..
Đán Nguyên, điều gì đã làm nàng thay đổi ?!
——
Mùa đông năm Ngạch đế thứ 3.
Có tù nhân mới được áp giải vào nhà lao, thị vệ mới phát hiện ra trong nhà ngục giam Khách Ngoạn ngày ấy, dưới đống rơm, có chữ “原” ( Nguyên ) viết bằng máu. Vết máu ấy nay đã biến thành đen. Vì sợ phạm huý Hoàng Hậu, thị vệ nọ liền đánh bạo tâu trình Hoàng Thượng.
Ngạch Thần nghe chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Sai người sao chép ký tự đó, hoàn toàn là chữ 原 trong tên Đán Nguyên.
Hắn đánh rơi cả tấu chương trên tay, di giá vội vàng đến Phượng Nghi cung.
Đứng trước bộ dáng sốt sắng của hắn, lại thấy nàng thản nhiên đốt trầm hương, cười với hắn:
– Hoàng Thượng, đến rồi !
– Nguyên nhi, nàng…
– Hoàng Thượng, sắp tới là tết Nguyên Đán, thần thiếp tự tay may cho người một hà bao chữ Hỷ. Nhưng mới được một phần…
– Trẫm không nói chuyện đó .
– À, bệ hạ không cần lo. Ngạch Vũ của chúng ta dạo này học hành rất thăng tiến.
– Ý ta… là chuyện phụ thân !
Nét mặt nàng cứng lại. Tay nàng rời khỏi ống tay hắn.
– Hoàng Thượng là đang nghi ngờ thần thiếp ?
– Trẫm.. thật sự không biết nên làm sao, Trẫm hoài nghi, Trẫm biết trẫm không nên như vậy. Nhưng Nguyên nhi, trẫm..
Nàng bỗng nhiên cười lớn:
– Tang chứng vật chứng đầy đủ. Người còn gì mà hoài nghi với không hoài nghi. Là chắc chắn thì đúng hơn.
– Nguyên…
– Người uống trà đi. Thiếp sẽ kể cho người nghe.
Hắn nghe nàng, uống ngụm trà. Là trà an thần mọi hôm vẫn uống. Nhưng hắn vốn không biết
Trà an thần hắn uống có độc.
Là độc nhẹ, phát tán từ từ, thần không biết quỷ không hay.
Nàng không muốn giết trượng phu của mình, dù sao hắn cũng rất tốt với nàng, rất thương nàng.
Nhưng, Đán Nguyên nàng, từ khi Ngãn Quân Sơ chết, nàng chẳng yêu ai cả, nếu có cũng chỉ là một chút rung động tạm bợ.
Dần dần, nàng bị quyền lực siết chặt, ăn mòn đến xương tuỷ
Đán Nguyên của hiện nay, Tam Chương Hoàng Hậu chỉ yêu quyền lực.
Chén trà hôm nay hắn uống là chén cuối cùng trong thang thuốc nàng điều chế.
Hắn uống xong bỗng thấy tức ngực, nôn ra ngụm máu. Chén trà rơi xuống đất vỡ tan:
– Chàng yên tâm. Đừng hoảng sợ. Thiếp muốn người ngồi yên nghe thiếp nói trước khi chàng vĩnh viễn nằm trên long sàng.
Hắn nhìn nàng, trân trân nhìn nàng. Nhất thời không tin vào mắt mình.
– Năm ấy, thiếp bị Khách Ngoạn bắt. Tên cẩu tướng hoang dâm vô độ, không biết đã sát hại bao nhiêu nữ nhân. Trong số ấy, có một nam nhân rất đẹp, tên Quân Sơ. Chính hắn ta, hắn ta đã giết Quân Sơ. Chàng biết không ? – nàng gào lớn, tựa như nỗi đau ngày nào ùa về, gào xong lại thẫn thờ, cười ngẩn ngơ- sau đó, hắn cướp ta về Ngoạ Vũ. Gả cho chàng rồi, hắn vẫn không buông tha ta. Đợi chàng đi, hắn cưỡng bức ta. Trong lúc ta đau đớn, chịu giày vò, chàng ở đâu ? Sau khi chàng đăng cơ, ta đã thề, nữ nhân ngoại quốc như ta, đã có thể làm Hoàng Hậu, tất phải làm 1 Hoàng Hậu thật thông tuệ. Đứa con khi ấy, vốn không phải con chàng, là nghiệp chủng của Khách Ngoạn. Trước khi bày trò vu oán giá hoạ cho hắn, ta đã uống thuốc phá thai- nàng cười lớn, nước mắt cứ chảy xuôi xuống- hình như nó đau lắm, nó nói “Mẫu thân a, mẫu thân a, đừng giết con. Mẫu thân a, mẫu thân a, con là con của người” – nàng xoa bụng- nhưng mà, con lại là nghiệp chủng của tên khốn Khách Ngoạn, con nói mẫu thân làm sao giữ con.
Ngạch Thần phủ phục trên nền đất, nước mắt rơi đầy mặt, hắn khóc như một đứa trẻ.
– Trách chàng, quá nhanh đã thả hắn ra. Ta sai người tráo tấu chương của hắn trước khi lên triều, cũng chính ta vào tận ngục giam để tiễn hắn. Ta trả thù Khách Ngoạn, cũng muốn trả thù cả Khách gia…
—-
Năm Ngạch Đế thứ 7.
Tam Chương Hoàng Hậu cùng triều thần ủng hộ Đại Hoàng Tử Ngạch Vũ đăng cơ. Ngạch Vũ lúc này còn chưa được 10 tuổi. Tam Chương xưng Hoàng Thái Hậu, nhiếp chính sau rèm.
Ngạch Thần suy tôn làm Thái Thượng Hoàng, sau chén trà và câu chuyện ấy, hắn gần như liệt tứ chi. Nhưng ý thức vẫn rõ ràng.
Ngày Ngạch Vũ đăng cơ, Đán Nguyên thân phượng bào hoa lệ thêu Phượng Hoàng Cửu Vỹ đến trước giường:
– Trượng phu.. trượng phu, xem xem, thiếp hôm nay có đẹp không ?
Hắn không nói, quay mặt vào vách.
– Thiếp đã lấy được thiên hạ này rồi. Chàng nói đi, hôm nay, thiếp có đẹp không ? À, nói chàng nghe, Duệ Nam Hoàng Thái Hậu, à không, Duệ Nam Thái Hoàng Thái Hậu vừa hoăng thệ hôm nay. Thiếp cho rằng hôm nay ngày đại cát, Thái Hoàng Thái Hậu qua đời là điềm xấu, nên đưa ra ngoài cung an táng. Chàng thấy thế nào ?
Ngạch Thần trợn tròn mắt, định ngồi dậy, nhưng tứ chi thiếu sức sống, lại ngã xuống
– Tang Ca Đán Nguyên ! Yêu nghiệt.
Nàng ngồi xuống bên giường, áp tay hắn lên má mình:
– Sao lại là yêu nghiệt, Đán Nguyên bất quá chỉ là muốn trả thù … Nhưng lại không muốn trượng phu phải chết, nên chỉ còn cách này.
Đêm khuya canh 3, Thái Thượng Hoàng băng hà…
—-
Năm Tam Chương Hoàng Thái Hậu đã tròn tứ tuần, nàng di giá Long Nghi cung thăm Hoàng Thượng, nghe Phúc Tử báo Hoàng Thượng đang dùng thiện bên Khánh Quý Phi. Nàng nói “thong thả”, nhân tiện đi quay Long Nghi cung ngắm nhìn 1 chút.
Đi qua Túc Trì ao, là đến Long Nhạc cung, là cung điện phía sau Long Nghi một chút. Là nơi Ngạch Thần băng hà tại đây.
—-
Sau khi ra khỏi Long Nhạc, người ta chỉ thấy Đán Nguyên tròng mắt đỏ hoe, tay nắm chặt một phong thư đã ố màu, 3 tháng sau, Tam Chương Hoàng Thái Hậu mắc bệnh lao, không chịu uống thuốc, rồi đi theo tiên Đế. Để lại di thư, nói muốn được về Tang Kỷ Kính.
Hoàng Thượng theo ý thực hiện di nguyện của mẫu thân. Đưa nàng về Tang Kỷ, ngày ấy, tuyết rơi, tiền vàng trải trắng trời hoà lẫn màu tuyết. Rốt cuộc lá thư ấy viết gì, hậu nhân không ai biết…
—
Tiên nhân không biết lúc nào khoé mắt rơi lệ.
– Vậy nam nhân đến đưa Đán Nguyên đi là ai ?
– Ngài nói xem ?
Tiên nhân cười, lắc đầu
– Đoán không ra.
– Hà hà, người ấy.. là Ngãn Quân Sơ
– Y chưa chết ?
– Đúng vậy, lúc ấy hắn mệt quá, nên ngất xỉu, thành ra nghĩ hắn đã đi rồi, người ta ném hắn xuống ao, thân thể trôi dạt vào bờ. Người ta giặt y phục, thì thấy hắn nằm mấp bé bờ sông. Mới cứu được mạng hắn. Hắn đã tìm Đán Nguyên gần 4 năm, đi khắp Tề Quốc, Lương Quốc, Thịnh Quốc, chỉ không ngờ nàng là Hoàng Thái Hậu cao cao tại thượng ở Ngạo Vũ. Hắn tịnh thân, trở thành thái giám, rồi được chọn vào hầu hạ nàng. Cứ thế bên nàng đến khi nàng 40 tuổi.
Chỉ cần hắn nhớ nàng là được.
Nàng nhớ ra hắn chỉ thêm bận lòng.
Sau khi Đán Nguyên chết, hắn đã đến đây đưa nàng đi.
Không biết đi đâu, chỉ biết …
… hắn muốn đưa nàng đi…
Đi đâu cũng được, có nhau là được..
Làm gì cũng được, bên nhau là được…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!