Em muốn trốn sao bảo bối
Chương 58
Khu vực hồ bơi khá đông người, xung quanh hồ là một dãy ghế dành cho những người muốn nghỉ ngơi thư giãn sau khi bơi hoặc là những người chỉ muốn nằm thư giãn đón gió biển. Bên cạnh hồ bơi chính là một quầy bar, bartender đang chuẩn bị Cocktail và rượu theo yêu cầu của các vị khách, thao tác điêu luyện trong thật cuốn hút và quyến rũ.
Dạ Nguyệt thư giãn thưởng thức ly cocktail của mình. Cô quay qua mĩm cười chạm ly với sư phụ nhà mình.
“Đó không phải là Dạ Nguyệt, Vân Nhi với Hoàng Trí sao?” một đám nam thanh nữ tú từ xa đi đến gần chỗ bốn người.
“Ah các cậu cũng đi àh?” Lý Vân Nhi nhanh chóng ngồi lên thành hồ bơi, kế bên ghế của Dạ Nguyệt.
Mọi người đều quay qua nhìn nhau vẻ mặt khó hiểu: “Từ khi nào mà cậu lại nhanh nhảu như Vân Nhi vậy Hoàng Trí?”
Dương Hoàng Trí lập tức bắt chước động tác của Lý Vân Nhi, toét miệng cười vui vẻ ngồi lên thành hồ bơi kế bên Vân Nhi: “Ha ha chắc là cậu ấy thấy mọi người nên vui quá đó mà”
Lý Vân Nhi nghe vậy gật gật đầu mĩm cười, cố gắng làm cho giống với Hoàng Trí thường ngày.
“Nha đúng không? Theo mình thấy thì vợ chồng các cậu ở chung với nhau lâu ngày nên đổi tính cho nhau rồi đây mà ha ha” bạn nữ A mờ ám nói.
“Đúng vậy, đúng vậy” mọi người phì cười gật đầu tán thành, quá đúng rồi a.
“Được rồi, mình xin đầu hàng” Dương Hoàng Trí bắt chước giọng điệu của Lý Vân Nhi, lắc đầu nói.
“Mà các cậu tham gia làm bọn mình bất ngờ lắm đó” bạn nam B trong nhóm nói, cả bọn nhìn về phía Dạ Nguyệt. “Dạ Nguyệt chị đừng buồn nha”
“Hả?” Dạ Nguyệt ngớ người ra. “Chị buồn chuyện gì?”
“Tụi em nghe Lâm Lan nói cậu ấy với Mạc Thông đã được hứa hôn rồi, cậu ấy nói chị rất thích Mạc Thông nhưng Mạc Thông lại từ chối chị vì cậu ấy chọn Lâm Lan” bạn nữ C làm vẻ mặt buồn buồn nói.
“Đúng vậy, chị cũng nên hiểu cho Lâm Lan với Mạc Thông, hai người họ là thật lòng yêu nhau” bạn nữ D lại lên tiếng.
Cả bọn nhao nhao lên người này một câu người kia một câu khuyên can Dạ Nguyệt nên buông tay rồi chúc phúc gì gì đó làm Lý Vân Nhi mặt đen như đít nồi tức giận nghĩ: “Cô giỏi lắm Nguyễn Lâm Lan”
Dương Hoàng Trí ngồi kế bên cảm nhận được sát khí của bà xã, anh nhanh chóng vuốt vuốt lưng Lý Vân Nhi nhỏ giọng nói Lý Vân Nhi phải bình tĩnh, không thể tức giận để làm lộ chuyện kia được.
Dạ Nguyệt thì thản nhiên ngồi đó, cười cười nhìn bọn họ, thật giống như là nhân vật bọn họ nói tới không phải là cô vậy. Nhưng thật sự không phải là cô a nên cô không cần phải tức giận làm cái gì. Bọn họ nói đã thì tự khắc sẽ dừng lại thôi, cô không cần để ý. Loại chuyện thế này càng tô càng đen thôi, càng giải thích thì càng mờ ám. Đáp án chính xác nhất chính là thanh giã tự thanh, sự thật bên trong mới chính là điều đang tồn tại thật sự.
“Mấy cậu nghe Lâm Lan nói hồi nào vậy? Chuyện xảy ra lúc nào sao mình không biết?” Lý Vân Nhi cười lạnh nói.
“Hả?” mọi người đều ngạc nhiên quay qua nhìn Dương Hoàng Trí. “Hoàng Trí, cậu mà cũng quan tâm chuyện này nữa sao?”
“Aiz aiz không phải, mình bảo cậu ấy hỏi đó, mình cũng rất tò mò mọi chuyện là như thế nào? Chơi thân với Dạ Nguyệt lâu như vậy mà mình chưa từng nghe chuyện này” Dương Hoàng Trí đỡ lời cho Lý Vân Nhi.
“Nghe Lâm Lan nói thì chuyện mới xảy ra mấy ngày gần đây thôi, cậu ấy cũng mới kể cho bọn mình nghe bữa trước để nhờ bọn mình an ủi Dạ Nguyệt” bạn nam E lên tiếng.
Mọi người gật gật đầu đồng loạt nhìn Dạ Nguyệt, thấy thái độ thản nhiên vui vẻ của Dạ Nguyệt thì cảm thấy rất kì lạ. Nhìn vậy thật không giống như lời Lâm Lan nói nào là đau khổ, khóc lóc bám theo ăn vạ, nháo lên ầm ĩ gì gì đó a.
“Bảo bối, sao tôi không biết ngoài tôi ra em còn để ý đến người khác nữa vậy?” Lăng Chi Hiên lúc này mới quay mặt về phía cả bọn, nhíu mày nhìn Dạ Nguyệt nói.
“Hả?” Dạ Nguyệt quay qua chớp chớp mắt nhìn sư phụ nhà mình, đừng có nói là sư phụ tin cái loại chuyện bịa đặt này nha.
Bây giờ mọi người mới nhìn rõ người đàn ông trẻ tuổi ngồi kế bên Dạ Nguyệt từ nãy đến giờ, vì anh ta quay mặt về phía quầy bar nên nãy giờ không ai để ý, cứ tưởng là một vị khách của buổi tiệc. Sau khi nhìn thấy Lăng Chi Hiên, cả đám nhất thời im lặng mà hút một ngụm khí. Dù cho là trong giới làm ăn cũng đã tiếp xúc với rất nhiều dạng người, mỹ nam hay mỹ nữ đều có, nhưng người đàn ông tuyệt mỹ như thế này là lần đầu tiên họ mới được nhìn thấy. Từ tướng mạo cho đến khí chất đều vượt trội hơn người, một người đàn ông cực phẩm của cực phẩm a.
Nhưng nghĩ lại anh ta lại vừa gọi Dạ Nguyệt là bảo bối có phải hay không!? Còn vô cùng ghen tuông khi biết chuyện này nữa. Mọi người nhất thời lại nhìn nhau bằng ánh mắt kì lạ cùng không thể tin được.
“Em nói thử xem, lời bọn họ nói nãy giờ có phải là thật không?” Lăng Chi Hiên ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhà mình.
Dạ Nguyệt cảm giác đôi mắt đó đang nhìn xuyên thấu vào trong linh hồn cô, nhưng không phải là sự giận dữ mà là một cảm giác vô cùng nóng bỏng làm trái tim cô bất giác đập thật nhanh, cô mĩm cười: “Nếu em nói tất cả chỉ là bịa đặt thì anh có tin em không?”
Mọi người lại nín thở quay qua nhìn đại soái ca chờ câu trả lời của anh. Rất nhiều bạn nữ còn âm thầm cầu mong cho đại soái ca không tin nữa a.
Lăng Chi Hiên vươn người hôn vào môi cô gái nhỏ nhà anh: “Tôi tin, vì tôi biết mắt nhìn người của em không có kém như vậy, ít nhất nếu có hồng hạnh vượt tường thì em cũng phải kím người hơn tôi về tất cả mọi mặt” nói rồi anh cong khoé môi lên.
Dạ Nguyệt phì cười, sư phụ thật là… diễn xuất cũng quá chuẩn đi, y chang như trong truyện ngôn tình luôn nha.
Nhưng đột nhiên Lăng Chi Hiên ánh mắt thanh u âm trầm nhìn về phía sau mọi người.
Mọi người đột nhiên cảm thấy lạnh người, giống như là đang ở trong hầm băng ngàn năm. Cả bọn quay lại phía sau thì thấy Tề Mạc Thông đang đứng đó.
“Dạ Nguyệt, tôi chấp nhận lời bày tỏ của em” Tề Mạc Thông che giấu sợ hãi, lạnh lùng nói. Anh đã nghe hết mọi chuyện, không ngờ Lâm Lan lại bịa chuyện như thế này nhưng không sao, vậy anh sẽ chiều theo cô ta mà “diễn” tới cùng luôn vậy.
Mọi người nhất thời im lặng không biết nói gì, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây? Không có giống một chút nào như lời Lâm Lan đã kể hết a.
Đang lúc bên này nước sôi lửa bỏng thì ở phía hành lang dẫn đến khu hồ bơi, Lăng Trí Thanh cùng Nguyễn Lâm Lan đang vui vẻ vừa đi vừa trò chuyện. Lăng Trí Thanh vươn tay ôm lấy vai của Nguyễn Lâm Lan, miệng cười ngả ngớn, ánh mắt tràn đầy dụ hoặc.
“Đừng mà, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?” Nguyễn Lâm Lan ngượng ngùng kéo tay của Lăng Trí Thanh xuống.
“Bảo bối, chúng ta là bạn bè thân thiết đụng chạm thân mật chút xíu thì ai dám nói gì” Lăng Trí Thanh đổi qua ôm lấy eo Nguyễn Lâm Lan.
“Nha, ai là bạn bè thân thiết với anh, chúng ta chỉ mới gặp nhau mới đây thôi a” Nguyễn Lâm Lan chu đôi môi đỏ mọng nói, tay chỉ chỉ lên ngực Lăng Trí Thanh. “Còn nữa, anh mà càn rỡ là Mạc Thông sẽ không để yên đâu nha”
Lăng Trí Thanh lập tức che miệng Nguyễn Lâm Lan bằng nụ hôn sâu nóng bỏng: “Ở cạnh anh đừng nhắc cái tên đó, em nghĩ hắn ta làm gì được anh, hửm?”
Nguyễn Lâm Lan bị hôn đến choáng váng đầu óc, đây có thể nói là nụ hôn đầu tiên của cô. Là đại tiểu thư của tập đoàn họ Nguyễn, trước giờ Nguyễn Lâm Lan luôn giữ thân như ngọc vì cô cho rằng chưa có người đàn ông nào xứng đáng với cô xuất hiện bên cạnh cô. Sau khi vào ngôi trường này, cô biết rằng thời khắc của mình cũng đã tới vì đây chính là thế giới cao quý của cô. Những người học ở đây đều là quyền quý và cao sang, là những người ngang hàng với cô.
Bởi vì cha cô đồng ý, cô với Tề Mạc Thông tự nhiên có hôn ước với nhau. Từ lúc biết chuyện này cô đã luôn âm thầm quan sát Tề Mạc Thông và cũng dần dần chấp nhận anh ta. Nhưng khi vô tình biết Tề Mạc Thông lại có tình cảm với con nhỏ nhà quê đó cô rất thất vọng và cho rằng anh ta không còn xứng với mình nữa. Mặc dù vậy cô cũng không thể làm gì được vì hai bên gia đình đã lập hôn ước, cô cũng không thể cãi lại gia tộc của mình nên mỗi lần nhìn thấy con nhỏ Dạ Nguyệt cô lại càng câm hận nhiều hơn nữa. Cô cho rằng mình xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp hơn cô ta.
“Tề Mạc Thông nếu anh đã vô tình thì đừng trách tôi vô nghĩa” đáy mắt xoẹt qua tia hận ý, Nguyễn Lâm Lan đáp trả lại nụ hôn nóng bỏng của Lăng Trí Thanh. Lăng Trí Thanh âm thầm nhếch miệng cười lạnh rồi tập trung vào chiếm đoạt đôi môi đỏ mọng say lòng người của Nguyễn Lâm Lan.
“Bảo bối, đến phòng tôi có được hay không? Chúng ta cùng nhau giải tỏa cái nóng của mùa hè hử?” Lăng Trí Thanh thì thầm vào tai Nguyễn Lâm Lan, thanh âm trầm thấp đầy mê hoặc.
Nguyễn Lâm Lan mĩm cười ngọt ngào: “Đi, chúng ta đi bơi để giúp anh giải toả” nói rồi nắm tay Lăng Trí Thanh kéo đi, ánh mắt lả lướt đầy khiêu khích nhìn Lăng Trí Thanh.
Lăng Trí Thanh sững sờ rồi bật cười: “Em đúng là con hồ ly giảo hoạt” nói rồi Lăng Trí Thanh kéo Nguyễn Lâm Lan vào trong ngực mình. “Bây giờ tôi sẽ theo lời em nhưng đến tối thì em đừng mong chạy thoát”
Nguyễn Lâm Lan bề ngoài là vẻ ngượng ngùng nhưng sâu trong đáy mắt tràn đầy vẻ tự tin. Cô nhất định nắm được người đàn ông vừa tuyệt mỹ vừa quyền thế này, Lăng Trí Thanh.
Sau một cuộc nói chuyện của “bạn bè thân thiết” đầy thân mật, Lăng Trí Thanh cùng Nguyễn Lâm Lan đến khu hồ bơi. Hai người vừa đến đã thấy một nhóm người khá nổi bật ở quầy bar nhưng hình như đang có gì đó không ổn.
Lăng Trí Thanh nhìn Tề Mạc Thông đang đứng quay lưng về phía mình, dường như xung quanh anh ta toả ra hàn khí. Lăng Trí Thanh nhếch khoé môi cười, tò mò muốn nhìn xem ai lại dám chọc tức cậu chủ Tề gia như thế này. Nhưng khi nhìn đến người đối diện kia, Lăng Trí Thanh thu lại nụ cười, vẻ mặt kinh ngạc đến không thốt nên lời, biểu hiện như đang nhìn thấy ma.
“Sao vậy?” Nguyễn Lâm Lan thấy biểu hiện của Lăng Trí Thanh thì không khỏi hiếu kì hỏi.
Lăng Trí Thanh vẻ mặt chùng xuống, ông già ở nhà tìm khắp cùng trời cuối đất chỉ mong mau chóng tìm ra xác hắn ta. Nhưng không ngờ hôm nay anh lại gặp hắn ta ở đây, không phải là một cái xác chết mà là một con người còn sống bằng xương bằng thịt.
Bên này Lăng Chi Hiên cũng đã nhìn thấy Lăng Trí Thanh, anh bất giác nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt.
“Tại sao lại là anh?” Lăng Trí Thanh nhanh chóng bước lại gần đám người đó, lạnh giọng hỏi. Không phải ông bố nói là hắn ta đã chết rồi sao? Bị đâm như vậy mà vẫn còn sống? Hắn ta thật sự là một con quỷ đầu thai.
Lăng Chi Hiên nhíu mày, nhìn Lăng Trí Thanh như người xa lạ, nghi ngờ hỏi: “Cậu là ai?”
Dạ Nguyệt không để ý đến lời Tề Mạc Thông vừa nói, cô nhíu mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mắt. Anh ta và sư phụ có nét giống nhau đến năm phần, chẳng lẽ anh ta là họ hàng bà con gì với sư phụ?
Lăng Trí Thanh nghe Lăng Chi Hiên hỏi, trong lòng là ngạc nhiên không thể tin được, chẳng lẽ anh nhận nhầm người? Người giống cái tên đó đến mười phần này, không… thật sự là hắn ta… anh không thể nào nhìn lầm được. Hay là hắn ta đang làm bộ như không biết anh để bảo toàn tung tích của mình đây?
“Anh hai thân yêu, anh đừng đùa với em nữa, em là đứa em trai yêu quý của anh đây mà” Lăng Trí Thanh phì cười như mới vừa nghe Lăng Chi Hiên nói một câu vô cùng hài hước. “Anh đừng có làm bộ như mấy bộ phim truyền hình dài tập mà mất trí nhớ gì gì đó nha, em không bị anh lừa đâu a”
“Anh ấy thật sự bị mất trí nhớ” Dạ Nguyệt lên tiếng.
Lăng Trí Thanh quay qua nhìn cô gái nhỏ nhắn đang ngồi kế bên Lăng Chi Hiên, mắt xoẹt qua tia xem thường, một đứa con gái vô cùng bình thường không có gì thu hút. Nhưng bây giờ chuyện anh cần làm là xác định xem ý đồ thật sự của tên đó nên Lăng Trí Thanh nhìn Dạ Nguyệt bằng ánh mắt dịu dàng như nước, biểu hiện là vô cùng khó tin: “Em nói anh tôi bị mất trí nhớ?”
“Đúng vậy” Lăng Chi Hiên lên tiếng, tay gác ra phía sau chỗ ngồi của Dạ Nguyệt như tuyên bố chủ quyền, ánh mắt nhìn Lăng Trí Thanh như đang nhìn một người xa lạ không quen biết, hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc đặc biệt nào “Tôi thật sự không nhớ gì hết, chỉ nhớ được tên mình là Chi Hiên thôi. Rốt cuộc cậu là ai vậy? Cậu là em tôi?” nói rồi còn tỏ vẻ cảnh giác kèm theo một chút tò mò nhìn Lăng Trí Thanh.
Lăng Trí Thanh thấy biểu hiện của Lăng Chi Hiên, lại nghĩ nếu hắn ta còn trí nhớ thì anh ta nhất định rất hận anh cùng với những người đó, vậy mà bây giờ hắn ta lại nhìn anh không chút hận thù nào lại còn giống như hoàn toàn không quen biết anh. Chẳng lẽ hắn ta thật sự đã mất trí nhớ rồi?
Lăng Trí Thanh cố gắng nhìn thật sâu vào mắt Lăng Chi Hiên để tìm kím sơ hở nhưng rốt cuộc vẫn không nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào. Hắn ta thật sự đang nhìn anh bằng ánh mắt mờ mịt và hoàn toàn xa lạ. Nghe ông già nói trong lúc xảy ra chuyện hắn ta có đập đầu vào cạnh bàn, khả năng mất trí nhớ quả thật là có thể xảy ra.
“Tôi là Lăng Trí Thanh, anh thật sự không nhớ bản thân mình là ai?” Lăng Trí Thanh nhíu mày, chuyện này anh phải lập tức báo cáo cho ông già biết mới được.
“Nghe cách cậu nói nãy giờ thì hình như cậu thật sự biết tôi là ai? Cậu có thể cho tôi biết được không?” Lăng Chi Hiên lại chuyển tay qua nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, ngẩn đầu lên nhìn Lăng Trí Thanh trong mắt có nhàn nhạt cầu khẩn, lời nói như có gì đó khổ sở. Đây chính là một đòn dứt điểm dành cho Lăng Trí Thanh, đập tan hết mọi nghi ngờ của hắn ta.
Lăng Trí Thanh nghe đến đây thấy biểu hiện của Lăng Chi Hiên, anh giãn mày ra, âm thầm cười hả hê trong lòng, lần đầu tiên anh chứng kiến hắn ta như thế này. Có lẽ hắn ta thật sự đã mất trí nhớ.
Theo ấn tượng của anh con người trước đây của Lăng Chi Hiên, một người đầy cao ngạo thâm trầm, đời nào mà hắn ta chịu hạ thấp mình với bất cứ ai, ngay cả với ông già cha ruột của hắn. Nhưng còn bây giờ hắn ta lại hạ thấp mình mà khẩn cầu anh? Ha ha Lăng Chi Hiên ơi là Lăng Chi Hiên, anh cũng có ngày này, quỳ dưới chân mà van xin tôi.
Lăng Trí Thanh rất nhanh đã nghĩ đến một kế hoạch để anh ta có thể đường đường chính chính trở thành người thừa kế chính thức của gia tộc Lăng thị. Trong lúc con chó đang bơ vơ đói khát, chỉ cần ban phát cho nó một chút thức ăn chỗ ở cùng với thương hại thì nó sẽ toàn tâm toàn ý mà đi theo trung thành đến lúc chết. Đó chính là lời ông già ở nhà hay dạy cho anh ta và đúng lúc này nó dường như đang rất hữu dụng.
Nhưng Lăng Trí Thanh lại không hề hay biết hay nhận ra, ẩn sâu trong đôi mắt cầu khẩn đó chính là nồng đậm sát khí cùng lạnh lẽo đến ma quỷ cũng phải khiếp sợ. Dám tính kế với kẻ đứng đầu quỷ dữ thì cái giá phải trả chính là mạng sống của chính bản thân kẻ đó.
“Hzzz như đã nói, em chính là em trai anh, Lăng Trí Thanh. Còn anh là Lăng Chi Hiên, chúng ta là con cháu của gia tộc Lăng thị” Lăng Trí Thanh lập tức cười dịu dàng nói, thái độ có gì đó vừa kinh hỷ vừa thương tiếc, giống như rất vui mừng vì nhận lại anh trai mình.
Lời Lăng Trí Thanh vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều im bật, không dám thở mạnh. Lăng gia? Một trong bốn đại gia tộc? Cả Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí đều không thể tin được mà nhìn Lăng Chi Hiên.
Chỉ duy có Dạ Nguyệt là nhíu mày khó hiểu nhìn phản ứng của mọi người, Lăng thị là tập đoàn nào a? Nếu nói tới vấn đề tập đoàn nào với tập đoàn nào, có ảnh hưởng quy mô như thế nào thì cô xin đầu hàng, hoàn toàn không biết cái quái gì về thế giới thương trường này hết a. Nhưng nhìn phản ứng của mọi người thì cô không ngu tới nổi mà không hiểu tập đoàn đó lớn như thế nào. Chắc là hơn cả tập đoàn họ Dương của Hoàng Trí đi.
Nguyễn Lâm Lan ở gần đó cũng giật mình hiểu ra, thì ra là vậy. Do lúc sáng cô đã tò mò đi rình coi vị khách đặc biệt của ba mẹ là Lăng Trí Thanh, cho nên khi gặp Lăng Chi Hiên cô mới có cảm giác là đã từng gặp qua ở đâu rồi. Vốn dĩ lúc đầu trong lúc tức giận Mạc Thông đã nói anh ta chỉ là một tên làm việc bán thời gian, nhưng không ngờ anh ta lại chính là cậu chủ cả bí ẩn Lăng Chi Hiên mà mọi người hay nhắc tới đó.
Tề Mạc Thông cũng kinh ngạc không kém, hắn ta lại là cậu chủ của Lăng gia. Xét về thân phận bây giờ cho dù anh có là người làm chủ Tề gia thì anh thật sự cũng thua xa hắn ta. Tề Mạc Thông khổ sở nhìn Dạ Nguyệt.
“Tập đoàn Lăng thị? Tôi thật sự không nhớ” Lăng Chi Hiên lắc đầu, ảo não nói. “Tôi chỉ nhớ mình được cứu ra từ một hang động rồi đưa tới bệnh viện, những việc còn lại hoàn toàn không nhớ gì”
Lăng Trí Thanh lập tức tỏ vẻ bi thương, đến ngồi kế bên Lăng Chi Hiên, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện xưa: “Em còn nhớ rất rõ ngày đó, anh nói với cả nhà là muốn đi chinh phục ngọn núi hoang sơ đó. Lúc đầu cả nhà không ai đồng ý nhưng dưới sự kiên quyết của anh cũng đành gật đầu. Nhưng cả tuần sau đó anh hoàn toàn biệt vô tung tích, ba và em đã huy động tất cả mọi lực lượng để đi tìm anh nhưng không tìm được, còn mẹ thì đau khổ khóc hết nước mắt đến nỗi bị bệnh nặng nằm liệt giường. Mọi người trong nhà đều rất lo lắng cho anh……”
Mọi người tập trung nghe câu chuyện đầy thương tiếc của gia đình bọn họ. Tất cả đều cảm động khen ngợi Lăng Trí Thanh, một cậu em trai thương anh mình hết mực cùng với một gia đình hạnh phúc thương yêu con cái. Một tấm gương tốt cho tất cả mọi gia đình noi theo.
Lăng Chi Hiên càng lúc càng nắm chặt lấy tay Dạ Nguyệt, âm thầm cười lạnh. Giỏi cho một Lăng Trí Thanh, dám phun ra những lời ghê tởm dối trá đến mức này.
“Hiên?” Dạ Nguyệt nhận ra sự khác thường của sư phụ nhà mình, nhỏ giọng gọi. Điều mà cô cảm nhận được chính là sự lạnh lẽo đến tột cùng của bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô này.
Lăng Chi Hiên nghe Dạ Nguyệt gọi, lập tức điều chỉnh cảm xúc trong nháy mắt để Lăng Trí Thanh không nhận ra cảm xúc thật sự của anh. Anh quay qua mĩm cười với Dạ Nguyệt, ánh mắt kiên định cho Dạ Nguyệt biết là anh không sao. Rồi quay qua nhìn Lăng Trí Thanh, vẻ mặt có gì đó tiếc nuối: “Rất tiếc, là tôi vẫn không thể nhớ ra được”
“Không sao, khi nào về em sẽ nói lại với ba để ông ấy sắp xếp cho anh điều trị một bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài” Lăng Trí Thanh mĩm cười nói. “Chút nữa em cũng sẽ thông báo với mọi người là đã tìm thấy anh”
“Nhưng tôi thật sự không nhớ bất kì ai” Lăng Chi Hiên tỏ vẻ khó xử, đáy mắt còn xuất hiện tia đau buồn.
“Không sao, khi anh trở về mọi người sẽ giúp đỡ anh để anh tìm lại trí nhớ một cách nhanh nhất có thể” Lăng Trí Thanh cười lắc đầu, trong lòng còn cười lạnh âm thầm bổ sung giúp cho mày trở thành kẻ ngu dại hạnh phúc nhất thế giới này nữa kìa. Rồi Lăng Trí Thanh hỏi: “Hiện tại anh đang sống ở đâu?”
“Tôi đang sống cùng với cô ấy, là cô ấy đã cứu tôi” Lăng Chi Hiên gật đầu rồi vuốt tóc cô gái nhỏ.
“Thật sự cám ơn em vì trong thời gian qua đã thay chúng tôi chăm sóc anh ấy” Lăng Trí Thanh dời tầm mắt sang Dạ Nguyệt, cười ôn nhu nói. “Lăng gia thật sự đã thiếu nợ em rồi” nhất định sau này sẽ tính sổ với cô cả vốn lẫn lời, Lăng Trí Thanh đáy mắt xoẹt qua tia tàn nhẫn nhưng nhanh chóng che giấu đi.
Dạ Nguyệt không có nói gì mà chỉ cười cười đáp lại, cô vẫn còn đang để ý đến biểu hiện lúc đó của sư phụ nhà cô, có gì đó không đúng ở đây?
“Yên tâm, tôi sẽ dùng thân báo đáp cô ấy” Lăng Chi Hiên không nhanh không chậm nói, trong mắt là nhàn nhạt nhu tình nhìn cô gái nhỏ nhà mình.
Phụt!!! Dạ Nguyệt nghe đến đây mà muốn phun hết cocktail đang uống ra. Trong lúc này mà sư phụ còn giỡn được? 囧. Còn Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí thì âm thầm cười gian.
Thì ra là dùng thân báo đáp a, mọi người đều bừng tỉnh đại ngộ. Hèn gì….. một đại soái ca như vậy thì làm sao có thể lựa chọn một cô gái vừa bình thường vừa không môn đăng hộ đối như vậy được. Có vẻ như ở đây chẳng ai hiểu ý của Lăng Chi Hiên ngoại trừ Dạ Nguyệt, Lý Vân Nhi và Dương Hoàng Trí a.
Lăng Trí Thanh quan sát Lăng Chi Hiên và Dạ Nguyệt thì phát hiện một chuyện vô cùng thú vị. Đó chính là Lăng Chi Hiên, một tên lạnh lùng tàn nhẫn từ trong cốt tuỷ như hắn ta nhưng nay lại thật lòng với đứa con gái tầm thường đó. Sau một thời gian không gặp, hắn ta dường như đã thay đổi rất nhiều. Điều này càng làm anh tin rằng hắn thật sự đã mất trí nhớ.
Nhưng như vậy càng tốt, càng dễ cho anh ra tay ha ha. Lăng Trí Thanh cười ha hả khoái chí trong lòng. Chuyện này lát nữa anh cũng phải nói với ông già điều tra lại một lần nữa để xác nhận. Rồi sau đó sẽ tuỳ trường hợp mà thực hiện kế hoạch này, Lăng Trí Thanh âm thầm nghĩ.
“Tôi đã nghe tất cả mọi chuyện” Nguyễn Chí Viễn cùng Nguyễn Lâm Lan từ xa đi đến. “Thật xin lỗi vì đã tiếp đón cậu không chu đáo, Lăng đại thiếu gia”
“Nguyễn tổng, có lẽ phải phiền ông chuẩn bị thêm hai phòng đặc biệt nữa rồi” Lăng Trí Thanh cười như không cười nói, đúng là lão cáo già, lập tức quay sang nịnh hót tên đó.
“Một phòng là đủ rồi” Lăng Chi Hiên thản nhiên nói: “Cô ấy chính là vợ sắp cưới của tôi”
Phụt!!! Dạ Nguyệt lại muốn phun nước ra lần hai. Lý Vân Nhi thì hí hửng đẩy đẩy cánh tay Dạ Nguyệt.
Nguyễn Chí Viễn nghe vậy thì hơi thất vọng nhưng ông lập tức che giấu, phân phó cho phục vụ đi chuẩn bị phòng. Nguyễn Lâm Lan cùng một số người thì nhìn Dạ Nguyệt đầy ganh ghét.
Dạ Nguyệt không để chuyện đó vào mắt, có chuyện làm cô khổ sở hơn nhiều, không rãnh mà để ý đến mấy người đó a. Dạ Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn sư phụ đang nói chuyện với Lăng Trí Thanh và Nguyễn Chí Viễn, đột nhiên Dạ Nguyệt cảm thấy sư phụ thật cách xa cô, trong một thế giới hoàn toàn khác với cô. Cuộc sống bình bình lặng lặng ở cạnh nhau của cô và sư phụ có lẽ thật sự không phù hợp với sư phụ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!