Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 17:3. Váy cưới
Một thoáng
yên lặng…
Nó mặc chiếc
váy trắng có hoa văn cách điệu, trên mặt váy còn không quên đính những hạt
cườm. Váy có kha khá nhiều lớp, lớp ngoài là lớp vải lưới ren nên trông rất
bồng bềnh. Những nếp gấp chính xác không quá rõ nhưng đủ để nhìn thấy. Váy
không cổ, không tay áo, áo váy ngang ngực, khoe trọn đôi vai săn chắc trắng
hồng. Không quá hở hang lộ liễu, không quá cầu kì nhưng lại tỏ ra rất kiêu sa
và quý phái.
Mặt nó ngượng
chín như trái gấc. Anh ta cứ nhìn nó nãy giờ. Nó lắp bắp:
– N…này…
bộ… t…tôi xấu lắm hay sao mà nh…nhìn… mãi… thế?
Câu nói vừa
rồi khiến anh khẽ rung mình. Sau khi lấy lại sự lạnh lùng vốn có, anh quay lại
với cuốn tạp chí, thờ ơ đáp:
– Khá được! Bộ tiếp theo!
Nó lại lật
đật chạy vô… rồi đi ra lại với bộ thứ hai…
Anh chống cằm
nhìn.
Váy đẹp. Phải
nói là rất đẹp. Bộ này có dây vai bản to
bắt chéo xuống một bên, bên kia để trần.
Bộ này ôm khít từ trên đến đầu gối, phần dưới xòe ra, phác họa được những đường
cong hoàn mỹ trên cơ thể nó. Bộ này trông lấp lánh hơn vì mang màu bạch kim.
Hoa văn không nhiều nhưng trông vẫn đẹp.
– Bộ tiếp
theo!- Anh nói
Nó lại lững
thững đi vào…
Cứ như thế,
nó thử một lúc cả 8 bộ váy. Mặc vào rồi thay ra muốn mỏi cái tay. Là váy cưới
hàng hiệu nên để mặc vào cởi ra khó khăn cầu kì lắm, hở chút hỏng của người ta
là toi. Tóc nó lại dài và nó còn đang xõa nữa nên mỗi lần mặc vào cởi ra là tóc
lại hơi rối. Nó phải chỉnh lại cho gọn gàng. Sau gần 1 tiếng đồng hồ, cuối cùng
nó cũng đã thoát khỏi cái số thử váy nhọc nhằn này.
Anh huýt tay
gọi cô tiếp thị, rồi lạnh lùng nói:
– Cả thảy 8
bộ!
Nó la làng:
– Sao lại lấy
hết? Thừa tiền à?
– Ừ.
– Nếu đã lấy
hết thì ngay từ đầu đừng bảo tôi thử đồ đi. Bắt làm cho đã rồi giờ lại…
– Tôi thích
như vậy đấy!- Anh quay sang đưa mắt nhìn cô tiếp thị
Hiểu ý, cô
gái ấy nhanh chóng đem đồ đến quầy hàng đặt vào túi đường hoàng. Anh kéo tay nó
đi đến quầy tính tiền. Cô nhân viên vừa đưa tờ hóa đơn vừa niềm nở:
– Của quý
khách 980 triệu ạ!
Anh rút ra từ
tróng ví 5 xấp lớn tờ 500 nghìn. Nhìn sơ sơ qua chắc cũng phải hơn hai ba trăm
tờ chứ chẳng ít. Nó há hốc mồm nhìn đống tiền bày ra trước mặt, lòng thầm ước
một ngày có được số tiền đó.
– Khỏi thối!-
Nói rồi anh cầm lấy mấy cái túi đồ rồi kéo nó ra xe
Nó hỏi:
– Anh mua
nhiều thế rồi sao tôi mặc hết được?
– Chiều chụp
ảnh cưới mặc 4 bộ. Đám cưới mặc 4 bộ còn lại.
– CÁI GÌ???
Đi cả ngày rồi phải để chiều tôi ở nhà nghỉ ngơi chứ?
– Không chờ
được nữa đâu. Tuần sau cưới rồi!
Nó nhìn anh
ngạc nhiên, anh lại hối thúc việc tổ chức đám cưới thế sao?
– Đừng nhìn
tôi bằng ánh mắt đó! Chẳng qua dù sao người lớn cũng đã tính cả rồi phải làm
sao cho vừa lòng các bậc phụ mẫu chứ!
Nó gật đầu
thay cho câu trả lời.
Như chợt nhớ
ra điều gì, nó hỏi lia lịa:
– Nhưng chúng
ta chụp ảnh ở đâu thế?
– Sân thượng Highest Building, biển, đồng cỏ,…
– Nhiều thế
sao? Đi sao cho xuể?
– Vì vậy nên
cô sẽ qua nhà tôi ăn cơm luôn rồi chiều tôi chở cô đi một lần luôn cho tiện.
– Ể? Tôi chưa
hỏi ý kiến ba mẹ!
– Ba mẹ cô
cho rồi!
– Lúc nào???
– Ban nãy tôi
gọi trong lúc cô thử đồ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!