Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư - Chương 17:2. Váy cưới
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
355


Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư


Chương 17:2. Váy cưới


Nó tiến vào trong.

Shop cũng khá
vắng khách.

Thiết kế kiến
trúc shop khá bắt mắt, màu kem pha với màu nâu chocolate xinh cực. Trần nhà chỉ
có vài ba chùm đèn nhỏ nhưng sáng lắm. Rải rác có vài ba chiếc bàn ghế nhỏ
nhắn, trên bàn đặt mấy cuốn tạp chí, à không, là các mẫu thiết kế quần áo.
Ngoài ra còn đặt một chậu cây xương rồng be bé bằng trái bóng tennis nhưng đủ
để toát ra vẻ thanh nhã. Những cố tiếp thị mặc váy nâu áo màu kem có thắt nơ
màu chocolate trông rất ưa nhìn đang giới thiệu các mẫu thiết kế mới cho khách
hàng. Quang cảnh trong này khá yên tĩnh nhưng không đến mức không một tiếng
động.

Đang suy nghĩ
mông lung thì một bàn tay bỗng đặt lên vai nó làm nó giật bắn mình, nó quay đầu
lại:

– Ể? Anh vẫn
chưa vào trong đó sao?

Anh ta kéo
tay nó đi, không buồn nhìn mặt nó trả lời:

– Cô là người
thử váy chứ không phải tôi! Bộ trong ngày cưới tôi là cô dâu hay sao? Có vậy
cũng hỏi.

Nó giằng tay
ra, nói to làm cả đám nhân viên đưa mắt nhìn:

– Bỏ tay tôi
ra tôi tự đi được! Bộ anh là vua hay sao muốn nói gì là nói thế hả?- Nó không
ngại bất cứ cặp mắt nào đang nhìn mình, chống nạnh hếch mặt lên hỏi.

– Sau lễ kết
hôn tôi sẽ là vua và cô là hoàng hậu!- Anh ta cười đắc ý

– Hoàng hậu
cái gì? Tôi là nữ hoàng!

– Đồ con nít!
Có mỗi chuyện bé xíu mà cũng xé ra to!

– Ừ tôi vậy
đấy! Làm gì được nhau!

Anh ta hừ
lạnh một tiếng rồi lại lì lợm kéo tay nó bước tới khu vực dành cho váy cưới.
Một nữ tiếp thị xinh đẹp mỉm cười, khuôn mặt khả ái dễ nhìn, cúi đầu chào anh
và nó như thường lệ:

– Chào quý
khách! Quý khách muốn chọn bộ nào ạ? Ở đây chúng tôi đã thu thập những mẫu mới
nhất!- Cô vừa nói vừa đưa tay về phía dãy váy trắng- Nếu quý khách muốn đa dạng
hóa màu sắc thì hãy đến khu vực bên cạnh, ở đó có rất nhiều mẫu đẹp!

Anh ta không
thèm đoái hoài gì đến lời nói của cô tiếp thị, còn nó chỉ biết gật đầu hiểu ý.
Anh đi vòng qua một lượt rồi dúi vào tay nó 7, 8 bộ váy trắng trông đẹp mê ly.

– Thử đi!-
Anh ta nói

– Cần gì phải
thử! Cứ lấy đại về là được!- Nó chề môi

– Đừng để tôi
nhắc lại lần thứ hai!- Anh đi nhanh về phía chiếc bàn trắng nhỏ trước phòng thử
đồ

– Tôi thấy
mấy bộ này chắc cũng vừa vặn với tôi thôi! Về nhà rồi thử cũng chả sao!

Anh lườm:

– Lằn nhằn
mãi! Tôi bảo thử là thử!

Nó vọt lẹ vào
phòng thay đồ. Có chút cũng giận. Trẻ con hết mức. Nó treo 8 bộ váy lên móc,
rồi thử từng bộ.

Lát sau, nó
bước ra với bộ váy đầu tiên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN