Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 17:1. Váy cưới
Nó mặc một
chiếc váy xòe hồng tím, điểm thêm chiếc đai trắng bản nhỏ và chiếc túi xách cầm
tay loại vừa tầm cũng trắng toát. Chiếc giày đế trệt hôm nay giúp nó đỡ đau
chân vì mải đi giày cao gót. Nó lững thững đi ra chiếc xe đỗ sẵn trước nhà.
Nó nhìn vào
trong, anh ta đang ngồi trên ghế, tai đeo headphone, mặc một bộ đồ vest trắng,
áo sơ mi tím rất lịch lãm. Ủa mà sao hôm nay áo quần nó với anh cùng tông màu
thế nhỉ? Thần giáo cách cảm chăng? Cứ như là một cặp tình nhân vậy.
Nó đập cửa.
Anh nheo mắt nhìn nó, rồi lại tiếp tục du dương theo điệu nhạc, hững hờ:
– Vào đi! Cửa
xe không khóa!
– Hả!- Nó đơ
người, vậy mà cứ tưởng mở không ra
Nó mở cửa xe,
ngồi vào phía sau. Anh ta chán nản buột miệng:
– Bộ không
còn chỗ nào hả? Lên đây ngồi đi làm như cô chủ nhân của tôi không bằng. Ngồi
sau cứ như tôi thư kí riêng của cô vậy!
Nó gắt:
– Tôi ngồi ở
đâu kệ tôi chứ! Có ảnh hưởng tới ví tiền của anh không? Mà người ta nghĩ như
vậy càng tốt chứ sao!- Nó cười đắc chí
– Bây giờ
muốn sao? Thôi cô lên đây ngồi chút tôi bao đi ăn nhà hàng hải sản!
– Tôm hùm được
không?- Nó cười tươi, mắt sáng rực lên
– Hùm với chả
cọp. Cái gì không được! Thôi lên đây đi!
Nó vừa cười
vừa leo lên:
– Gì chứ chỉ
cần có tiền với tôm hùm là làm gì tôi cũng chịu!
– Ham tiền
háu ăn!- Anh lắc đầu rồi cho xe chạy với vận tốc 150km/h.
Nó cáu:
– Bộ định
chạy giặc hả? Phóng xe như phóng lao!
Dường như
tiếng gió ù ù đã át đi giọng nói của nó nên anh không nghe, vẫn điềm nhiên lái
xe
– Giảm tốc
độ! Giảm tốc độ nhanh!
– ….- Vẫn
không nghe
Nó bức xúc
quá không kiềm chế nổi dùng tay nắm tóc anh ta giật giật.
– Oái!- Anh
ta hét lên- Cô định ám sát tôi hả? Bộ không thấy tôi đang lái xe à!
Nó quát lại:
– Đây không
phải đường đua! Tỉnh ngủ chưa vậy? Làm gì chạy xe như đạn bắn thế hả? Bộ chán
sống rồi sao, muốn chầu diêm vương rồi sao? Muốn chết thì đừng lôi tôi theo
chứ!
– Cô nói gì
tôi nghe không rõ!- Anh ta nói to
– Tôi nói
là….- Nó đang nói thì anh chặn họng lại
– Thôi yên đi
đừng làm phiền đại nhân đang lái xe!
Nó tức điên
người, muốn đấm vỡ cái mặt huênh hoang đó. Nhưng làm như vậy không ổn, anh ta
mất tay lái thì đời mình coi như đi tong. Sinh mạng nó đang đặt lên tay lái của
anh ta mà.
Nó nhắm tịt
mắt lại. Thôi trong thời gian anh ta đang lái như điên thì ngủ cho rồi. Đỡ phí
thời gian.
Nó đang lim
dim thì….
“Ketttttttttt”
Chiếc xe thắng gấp. Nó không kịp phản ứng đập mạnh đầu vào thân xe. Lần thứ mấy
nó bị “tai nạn” như thế này rồi nhỉ? Sao nó lại xui xẻo với mấy cái xế hộp này
vậy ta?
Nó tức giận
đạp cửa đi ra. Anh cũng vừa ra khỏi xe, thấy hành động vừa rồi của nó, gắt:
– Ê muốn trút
giận lên cái gì thì tùy cô chứ đừng đạp chiếc xe của tôi!
– Đồ đậu hũ thối!-
Nó quát- Muốn phanh xe lại thì cũng phải nhắc tôi với chứ! Muốn hại bổn cô
nương ta à?
Anh ta đút
tay vào túi quần nhìn cô hừ lạnh:
– Xin lỗi cô
chứ đẳng cấp của tôi không phải thuộc hạng người chơi bẩn thế đâu!- Rồi anh
ngước lên nhìn shop áo cưới đối diện trước mặt
– Đồ hách
dịch!- Nó thầm rủa
Mặc kệ những
lời lải nhải của nó, anh thản nhiên bước vào trong shop. Nó thừ người ra một
lúc, mặt nhăn nhó nhưng cuối cùng cũng lẽo đẽo theo sau tiến vào trong shop.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!