Bất Đắc Dĩ Phải Làm Tiểu Thư
Chương 19:1. Sự cố trước đám cưới
Sáng sớm, khi
trời vẫn chưa hửng sáng, bầu trời vẫn còn mang một màu xám tro, những chú gà
chưa kịp gáy đánh thức ông mặt trời thì nó đã bật dậy theo tiếng gọi của chiếc
đồng hồ báo thức mà thường ngày cái vật dụng này đối với nó chẳng khác gì đồ bỏ
đi. Nó định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng lại cố gắng để hai mắt không nhắm lại, vì
nó nhớ rõ: hôm nay là ngày cưới-ngày trọng đại trong cuộc đời của bất kì ai
nhưng với nó đây lại là ngày nó không trông mong sẽ đến.
Nó tự tát bản
thân mấy cái để tỉnh ngủ rồi nhanh chóng lao ngay vào phòng tắm làm vệ sinh cá
nhân. Nó vận một bộ đồ khá thoải mái và yên vị trên chiếc ghế cặp với cái bàn
bằng gỗ xoan đào có hoa vân bắt mắt. Chỉ mấy tiếng đồng hồ nữa thôi nó sẽ chẳng
còn có thể được nhìn thấy chiếc bàn này mỗi sáng, chẳng có thể được ngủ trên
chiếc giường đẹp mê ly với tấm nệm dày cộm trắng toát, cũng chẳng bao giờ có
thể sống trong căn phòng màu hồng đặc trưng này. Nó hơi tiếc rẻ một chút, rồi
áp môi vào chiếc bàn như một con tự kỉ, thơm một cái rõ kêu. Nghĩ là vẫn còn
sớm chán, nó lôi quyển sổ nhật kí mà nó mới mua hôm qua để lưu lại những nỗi ấm
ức khi sống cùng với anh ta trong những ngày tiếp theo của cuộc đời đặng không
bị uất ức đến chết vì đã có thứ để xả giận. (Chú thích: đặng: để) Nó mở nắp
bút, sẵn sàng trong tư thế chuẩn bị viết lại ngày tự do cuối cùng của nó.
10 phút… 20
phút… rồi 30 phút cũng trôi qua. Nó đã viết xong xuôi trang nhật kí đầu tiên
thuật lại những nỗi niềm, những cảm xúc khi nó chuẩn bị làm “vợ” của một thằng
cha nó chẳng ưa gì mấy.
5h sáng.
Nó lười biếng
ngả người trên chiếc ghế xoay, đầu óc trống rỗng chẳng biết làm gì. Đang thả
hồn theo mây thì “Cốc cốc” có tiếng gõ cửa. Thay vì nó nói “Vào đi! Cửa không
khóa!” như mọi hôm thì hôm nay nó không ngại ngần tự động đi ra mở cửa. Là mẹ
nó.
– Hôm nay con
dậy sớm thế? Chắc hẳn con rất háo hức cho đám cưới hôm nay nhỉ!- Bà không quên cho
tôi một cái nhày mắt vui vẻ
“Ha ha” Tôi cố
cười thầm trong bụng “Con mà háo hức ý hả? No no no. Ngược lại con vô cùng đau khổ
là đằng khác. Cưới con chính là một niềm vinh dự của anh ta nhưng cưới anh ta là
một nỗi bất hạnh của con…” Tôi không dám mở miệng thành lời. Ngu lắm mới làm vậy.
Nếu nó không muốn lộ thân phận và không để hớ mất “2 tỷ, 2 căn biệt thự” thì tốt
nhất là: nói dối.
Nó cố cười thật
tươi:
– Mẹ kì quá! Con
cũng vui và hồi hộp lắm! Ngày trọng đại trong cuộc đời con gái mà…
Mẹ nó ôn nhu nắm
tay nó:
– Nói gì thì nói.
Mẹ tuy vui nhưng cũng buồn lắm! Con lấy chồng rồi sẽ không ở nhà nữa. Căn phòng
này sớm muộn cũng sẽ vắng người. Con đi rồi ba mẹ cũng nhớ con lắm…
– Mẹ lo xa quá!
Con có phải đi luôn đâu mà mẹ lo. Thỉnh thoảng con cũng về thăm ba mẹ mà…
– Ừm. Thôi
con đi thay váy cưới đi con. Khoảng 30 phút nữa nhân viên thẩm mỹ sẽ đến để
trang điểm và làm tóc cho con đó.
Nó thơm vào
má mẹ một cái:
– Vâng ạ!
Nói rồi nó nhanh
chóng lấy từ trong tử quần áo ra bộ váy cưới đẹp nhất trong mắt nó. Nó vào
phòng tắm và thay váy cưới.
Nó chẹp
miệng: “Rõ chán! Váy đẹp nên mặc vào cũng khó khăn phết!”. Nó phải mất hơn 15
phút để hoàn thành “nhiệm vụ” đầu tiên trong lễ kết hôn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!