Đá Cầu Vồng - Chương 3: Thế Giới Bên Ngoài
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Đá Cầu Vồng


Chương 3: Thế Giới Bên Ngoài


Sớm mai, tịch dương mọc nơi đằng đông, sương giăng đầy trên tán lá tre, trên khóm cúc. Chim cất tiếng hót líu lo, sự sống lại bắt đầu, nhộn nhịp. Tôi thức dậy từ sớm chuẩn bị đồ đạc lên đường. Thứ nào vật nào cũng muốn mang theo nhưng không thể. Tôi lựa ra những thứ cần thiết như thuốc men, sách hay,… còn mấy thứ linh tinh vặt vãnh tôi tiếc nuối cất về chỗ cũ. Chợt nhớ ra món đồ quan trọng. Tôi vội đi về phiá giường ngồi xuống, lôi chiếc hộp màu đen làm bằng gỗ hương dưới gầm giường. Tôi mở hộp, lấy bức tranh. Mở ra trong tranh là một nam tử dáng người nho nhã, y phục trắng như tuyết bay trong gió. Khuôn mặt tuấn mĩ, ánh mắt đen hun hút, môi khẽ nở nụ cười đứng bên gốc mai, sau lưng rừng tre xanh bạt ngạt. Tuấn mĩ vô song. Nho nhã thoạt tục. Không nhiễm bụi trần. Tôi nhìn không chớp mắt, ngón tay di chuyển nhẹ trên bức tranh. Chạm vào dòng chữ Minh Nguyệt Khuyết Tường- Trầm Nhi. Tên ngài Minh Nguyệt Khuyết Tường. Tôi nở nụ cười, đáy mắt lấp lánh hình bóng ngài. Mỗi khi nhớ ngài tôi thường đem tranh ra ngắm, nhin tranh nhớ người. Tôi cuộn tranh bỏ vào hộp sau đó nhét vào tay nãi. Tôi nhìn một lượt khắp căn phòng, lòng buồn khó tả. Tôi đi ra khỏi phòng, khép cửa. Trong sân, những con gà vẫn tung tăn đào đất tìm trùng. Vài cánh bướm bay lượn, vài cánh bướm khẽ đáp trên những đóa hoa hồng còn lấp lánh những giọt sương to tròn, rung rinh đôi cánh. Có lẽ tôi sẽ trở về đây cũng có lẽ không. Tôi rời gót, đến phòng ngài. Tôi gõ cửa, một lúc lâu vẫn im ắng, tôi đây cửa. Trong phòng không có ngài. Tôi tìm khắp một lượt vẫn không thấy. Tôi thở hổn hển đi đến gian nhà chính, tất cả vẫn giống thường ngày, chiếc bàn gỗ cô độc giữa phòng, trên bàn, ấm trà cạn nước, trên tường treo vài bức tranh thư pháp, tranh phong cảnh, tất cả nhuộm màu ly biệt, ngài vẫn không có. Tôi đi ra ngoài ngõ. Ngài đứng dưới gốc mai, dáng vẻ thoát tục. Tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng cô độc được bao phủ trong ánh bình minh. Ánh nắng ban mai chiếu vào ngài vẫn không xua tan được nỗi cô độc. Ngài biết không, tôi rất muốn bầu bạn bên cạnh ngài cả đời. Liệu tôi có thể xua tan sự cô độc thê lương toát ra từ ngài? Tôi đi đến bên ngài.

“Chủ nhân…”

“Đi thôi.” Ngài nhìn tôi cất giọng.

Bây giờ tôi mới để ý đến chiếc xe ngựa đậu ngồi ngõ. Tôi đi theo ngài đến bên xe. Trước cửa xe một ông lão khoảng năm sáu chục tuổi. Ông đội chiếc mũ đan bằng tre kéo xuống che gần nữa mặt. Tuy lớn tuổi, tôi không nhìn thấy sự ốm yếu, ở ông toát ta vẻ khỏe khoắn, lực lưỡng. Ông nhảy khỏi xe, hành lễ:

“Công tử, tiểu thư.”

Tôi giật mình, hốt hoảng đỡ ông:

” Lão bá người đứng dậy đi.”

Ông vẫn không nhúc nhích, tôi không biết phải làm sao, nhìn chủ nhân cầu cứu.

” Miễn lễ.” Ngài cất giọng nhàn nhạt.

Lúc này ông lão mới đứng dậy, ông tiến về xe ngựa vén rèm.

“Đi thôi.”

“Dạ.”

Tôi được ngài đỡ lên xe. Trong xe khá thoáng mát. Tôi ngồi bên cạnh ngài. Xe ngựa lăn bánh. Tiếng vó ngựa vang vọng bên tai. Tôi vén rèm, ngôi nhà gỗ cùng rừng trúc dần dần lùi lại. Đây là nơi tôi bắt đầu nhận thức đến với cuộc sống, nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm đẹp. Lòng buồn man mác. Tạm biệt.

Tỉnh giấc, tôi mở mắt. Trước mặt tường màu trắng, trên tường họa tiết những bông hoa mẫu đơn thiêu bằng chỉ bạc sống động như thật. Tôi dựa đầu lên vai ngài, khoang mũi tràn ngập hương hoa mai thoang thoảng, mềm mại, ấm áp. Tôi không muốn dậy, lưu luyến dựa đầu lên vai ngài. Ngài đang đọc sách, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật sách, tôi nhắm mắt, môi cong lên nở nụ cười hạnh phúc. Cả đời mãi như thế này thật tốt. Bên ngoài tiếng bánh xe vó ngựa vang vọng, bên trong ấm áp, ngọt ngào. Tôi ngủ quên lúc nào không hay. Tỉnh giấc lần thứ hai, ngài vẫn ngồi đọc sách, tôi ngồi thẳng dậy xoa xoa cổ mỏi nhừ. Đau quá.

“Ngươi tỉnh?” Ngài đặt sách xuống xuống bàn bên cạnh.

Cổ tôi được bàn tay ngài xoa nhẹ. Tôi có thể cảm nhận được một luồng khí di chuyển trong từng mạch máu ngang cổ, sau đó lan ra toàn thân. Cả người chợt tràn đầy sức sống. Tôi nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu.

Một lát sau, ngài thu tay về, hỏi:

“Đỡ chưa?”

Tôi mở mắt, gật đầu lia lịa.

” Đi thôi.” Ngài nói.

“Dạ?” Tôi ngơ ngác, không hiểu ý ngài.

Ngài từ tốn giải thích:

“Chúng ta đến tửu lâu. Ngươi không đói?.”

Ngài nói tôi mới nhận ra từ sáng đến gìơ chưa ăn gì. Tôi háo hức. Âm thanh ồn ào, tiếng cười nói truyền vào trong xe, khiến tôi tò mò, phấn khởi.

” Khoan đã.” Ngài ngăn tôi trước khi tôi định vén rèm.

Tôi thu tay về, khó hiểu.

“Ngươi thay y phục trước đi.” Ngài đưa tôi một bộ y phục màu vàng nhạt. Tôi đưa tay nhận lấy.

” Ta ở ngoài đợi ngươi. ” Ngài vén rèm đi ra.

Tôi nhìn chằm chằm bộ y phục trên tay. Đây chẳng phải y phục nam nhân sao? Ngài hẳn có lí do. Tôi bắt đầu thay y phục. Thay xong xuôi, tôi bước xuống xe.

Khung cảnh nơi đây khiến tôi choáng ngợp. Tôi đang đứng trên phố. Hai bên nhà cửa san sát, trên đường tấp nập người. Tôi kinh ngạc nhìn không chớp mắt nhưng sao họ lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi nhìn ngài lay lay ống tay áo người.

Ngài nhíu mày nhìn tôi.

Tôi đã làm gì sai ư?

Ngài bế tôi lên xe, trước khi rèm thả xuống, tôi nhìn thấy lão bá hơi cúi đầu, tôi không nhìn rõ tâm trạng ông sau lớp mũ che khuất mặt, ông đứng bên cạnh con ngựa, đưa tay vuốt vuốt đầu nó.

” Chủ nhân…” tôi nói khẽ, ngẩn đầu. Ở góc độ này tôi chỉ nhìn thấy chiếc cằm như được gọt đẽo đẹp đẽ, tỉ mỉ của ngài.

Ngài không thả tôi ra. Tôi cũng không dám nhúc nhích, im lặng nằm trong vòng tay người.

” Ngươi nhìn xem bộ dạng của bản thân đi.” Ngài lắc đầu, thở dài.

Tôi khó hiểu, bộ dạng tôi ư? Bất chợt mái tóc dài của tôi xỏa ra. Tôi khẽ a lên, cây trâm ngọc bới tóc đã nằm gọn trong tay người. Ngài lấy sợ dây màu vàng nhạt giống với y phục tôi đang mặc, buộc lại tóc cho tôi. Tôi cảm động, đôi mắt đã long lanh nước. Ngài bới tóc cho tôi. Ngài đối với tôi thật tốt, ân cần, dịu dàng, quan tâm, chăm sóc.

” Nào có ai như ngươi, mặc y phục nam nhân, tóc lại của nữ nhân. Ngươi định làm lưỡng nam lưỡng nữ.”

Tôi cắn môi, cúi đầu.

Ngài bế tôi ra ngoài.

Tôi đứng bên cạnh ngài, xung quanh lại có nhiều người hơn lúc trước nhìn chúng tôi, ánh mắt nghi hoặc. Tôi loáng thoáng nghe họ nói nam sủng gì đó.

” Chủ nhân họ sao vậy?” Tôi lay lay tay ngài khẽ hỏi.

Ngài ho khan, khuôn mặt hơi biến sắc, đáp:

” Chúng ta vào trong thôi.”

Tôi gật đầu, đi được vài bước, lão bá vẫn đứng bên cạnh con ngựa lúc này ông đang cho nó ăn.

” Lão bá người cũng đi ăn với chúng ta đi.”

Ông chấp tay khom lưng từ chối:

” Lão ở đâu được rồi.”

Tuy khó hiểu nhưng tôi không nói gì thêm.

Bên trong tửu lâu khá đông khách. Tôi theo ngài đi lên tầng hai. Chúng tôi chọn một bàn gần cửa sổ. Tôi háo hức nhìn ngó xung quanh. Trên lầu tầm hai mươi bàn, bàn nào cũng tấp nập khách. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều người như vậy. Họ mang nhiều dáng vẻ khác nhau, có người béo, người ôm, người cao, người thấp. Một tên tiểu nhị chạy đến, khuôn mặt hồ hởi, hắn hơi cúi người, nhanh nhảu nói:

” Hai vị dùng gì?”

Tôi nhìn chủ nhân, ngài nhàn nhã dựa lưng lên thành ghế. Từ góc độ này cả thân hình ngài bao phủ trong ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, ngài nói:

” Món nào ngon ngươi cứ đem hết lên đây.”

” Hai vị đợi tí.” Hắn nhanh chóng khuất dạng.

Tôi nghịch nghịch loạn tóc, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mặt trời lên đỉnh, ánh nắng vàng nhạt bao phủ khắp nơi. Dòng người trên phố vẫn tấp nập, có rất nhiều quán hàng rong. Họ bán rất nhiều thứ tôi chưa bao gìơ nhìn thấy. Trên khuôn mặt luôn thấp thoáng nụ cười. Có vài đôi tình nhân, sánh vai nhau, họ nở nụ cười hạnh phúc. Vài đứa bé đùa nghịch trên phố, hồn nhiên, tinh nghịch. Cuộc sống này quá mới lạ, tôi như con ếch ngồi đáy giếng.

” Chủ nhân trông họ thật hạnh phúc.”

Ngài đưa mắt nhìn xuống phố, đôi mắt phủ một tầng hơi nước. Ngài khẽ đáp, giọng nói ẩn chứa nhiều điều phiền muộn:

“Trầm Nhi ngươi đừng nên chỉ đánh giá người khác qua vẻ bên ngoài. Thế gian khó lường, lòng người khó đoán. Nụ cười đó có thể ẩn chứa rất nhiều thứ.”

Tôi chống cằm, nhìn ngài. Khó hiểu quá, nhìn họ hạnh phúc thế kia nhưng lại chứa rất nhiều rất nhiều toan tính? Chủ nhân nói thế hẳn có lí của người.

” Chủ nhân Trầm Nhi có thể đi dạo không?” Tôi nhìn chủ nhân, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.

“Có thể. Ngươi nên gọi ta là công tử.”

“Dạ, công tử” Tôi cười tít mắt. Chủ nhân lúc nào cũng chiều theo ý tôi. Ngài thật tốt. Mặc kệ họ ra sao, tôi không bận tâm, bởi trong lòng tôi chỉ có một mình ngài. Cuộc sống này có mới lạ, có tốt đẹp nhưng không có chủ nhân đối với tôi chỉ là vô nghĩa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN