Đá Cầu Vồng
Chương 4: Huỳnh Thiên Lâm Khánh
Ngài nhàn nhã ngồi uống trà. Ngài không đói ư? Ngài nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh ý cười.
” Ngươi nên kiên nhẫn.”
Tôi ủ rũ:
“Dạ.”
” Chúng ta may mắn quá, tiểu thư nhà họ Huỳnh Thiên đến tửu lầu. ” một giọng nam the thé vang lên, tôi tò mò nhìn sang. Một người hơi gầy, đôi mắt ti hí xếch ngược, khuôn mặt cười toe toét đến tận mang tai, hắn xuất hiện ngang chỗ cầu thang.
Mọi người đang cặm cụi ăn, hoặc đang trò chuyện đều nháo nhào. Có người đứng dậy chạy đến lan can nhìn xuống lầu, có người ánh mắt sáng lấp lánh. Một vài số khác chẳng hạn như ngài, vài vị khách tôi đoán cũng là nơi khác đến khá bình thản. Tôi háo hức rất muốn gặp vị tiểu thư khiến nhiều người điên đảo.
Một người nọ cất giọng, khoảng tầm hai mươi tuổi:
“Tiểu thư lên tầng hai.”
Đám đông hưởng ứng, xôn xao.
Tôi dõi mắt về phiá cầu thang. Đám đông chợt trở nên im ắng. Một cô nương tầm mười bảy, mười tám tuổi xuất hiện. Tôi đã hiểu vì sao mọi người trở nên ồn ào. Cô ấy quả thật xinh đẹp. Khuôn mặt trái xoan. Đôi mắt phượng ẩn sau hàng long mi dài cong, hút hồn người đối diện. Sóng mui cao, thanh tú. Môi hồng mộng nước. Từng cử chỉ, động tác toát ra vẻ dịu dàng, đoan trang. Cô nương bên cạnh vị tiểu thư kia, tuy không xinh đẹp bằng nhưng nhìn rất thanh tú. Tôi nhìn không chớp mắt. Mỗi nơi vị tiểu thư ấy qua, đều để lại vô số ánh mắt ngưỡng mộ, có người còn kích động đến mức hét lên. Vài vị khách ban đầu không quan tâm bây gìơ cũng nhìn không chớp mắt. Tôi nhìn ngài vẫn nhàn nhã, ung dung, xoay xoay chén chà trên tay, nói khẽ:
“Công tử, tiểu thư nhà Huỳnh Thiên quả thật xinh đẹp. Trầm Nhi đã hiểu vì sao mọi người lại điên đảo như vậy.”
Ngài nhếch môi:
“Trầm Nhi không phải còn xinh đẹp hơn sao.”
Không ngờ ngài nói thế. Tôi xấu hổ trong lòng rất vui. Ngài bảo tôi đẹp hơn vị tiểu thư đó. Tôi cười tít mắt, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoáy.
“Hai vị công tử tiểu nữ có thể ngồi cùng không?”
Tôi ngẩn đầu là vị tiểu thư đó. Giọng nói rất êm tai như tiếng nước chảy.
” Tửu lâu đã hết bàn. Tiểu thư nhà ta có thể ngồi cùng hai vị?” Cô nương thanh tú cất lời.
Tôi gật đầu, mỉm cười, len lén liếc nhìn ngài. Ngài không nói gì có lẽ ngầm đồng ý.
” Có thế.”
“Đa tạ.” Tiểu thư nhà Huỳnh Thiên ngồi xuống.
Cô nương thanh tú đứng bên cạnh, tôi nói:
“Vị cô nương này cũng ngồi đi chứ?”
” Đa tạ công tử. Ta đứng được rồi.”
Cằm tôi muốn rớt xuống đất. Bọn họ bị sao vậy hết lão bá đến cô nương này, đều thích ngược đãi bản thân.
” Ta là Huỳnh Thiên Lâm Khánh. Tiểu nữ có thể hỏi đại danh quý tánh hai vị?”
“Ta là…”
Tôi vừa cất lời, ngài đã nói, giọng nói nhàn nhạt ẩn chứa lạnh lùng:
” Chỉ là bèo nước gặp nhau không cần thiết.”
Tôi cắn môi nhìn ngài.
” Ngươi? Các ngươi nên xem điều tiểu thư nói là vinh hạnh.” Cô nương thanh tú phút chốc trở nên hung dữ, cô ta nhìn ngài chằm chằm, khuôn mặt tức giận.
” Mai Linh.” Huỳnh Thiên Lâm Khánh nghiêm giọng.
“Tiêu thư. ” cô nương tên Mai Linh ủy khuất.
” Đừng nên vô lễ. Vị công tử đó nói đúng là do ta mạn phép.”
Tình hình này. Tôi cắn môi.
” Các vị đợi lâu rồi.” Tên tiểu nhị vừa rồi chạy đến, đặt thức ăn lên bàn. Khi đi không quên ngắm nhìn Huỳnh Thiên Lâm Khánh vài lần.
Thức ăn tỏa ra mùi thơm ngào nhạt. Tình cảnh vừa rồi đã bị cơn đói lấn áp. Tôi liếm môi. Cầm đũa gấp miếng thịt vàng ươm bỏ vào miệng. Vị mặn lan tỏa khắp đầu lưỡi, bên ngoài rất giòn cắn nhẹ bên trong mềm, ngọt. Ngon quá.
” Xin mời công tử.” Huỳnh Thiên Lâm Khánh dịu dàng nhìn ngài.
Ngài gật đầu, cầm đũa.
Lòng tôi như nở hoa, gấp hết mòn này đến món khác. Bàn ăn khá im lặng, thỉnh thoảng giọng ngài vang lên, đầy quan tâm:
” Ngươi từ từ thôi, không khéo bị nghẹn.”
Sau khi chén no say. Tôi dựa lưng sau ghế xoa xoa bụng. Ngài cầm chén trà mới rót đưa cho tôi, tôi cầm lấy uống một hơi cạn.
” Tiểu nữ cũng rất thích mùi vị của trà này.” Huỳnh Thiên Lâm Khánh động tác dịu dàng đưa trà lên mũi ngửi.
Ngài gật đầu.
” Công tử không phải người ở đây? ” Huỳnh Thiên Lám Khánh tiếp lời.
” Không.” Ngài lịch sự đáp, vẻ mặt trở nên thiếu kiên nhẫn.
Tôi chưa bao giờ thấy biểu hiện này của ngài. Ngài đối với tôi rất ân cần dịu dàng. Tôi len lén hết liếc nhìn ngài và Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
” Chúng ta đi thôi.” Ngài đứng dậy, đặt ngân lượng lên bàn.
Tôi đứng dậy vội vã chạy theo ngài, không quên quay đầu nhìn Huỳnh Thiên Lâm Khánh, Mai Linh mỉm cười khách sáo.
Bên ngoài tửu lâu, lão bá đã yên vị trên xe ngựa ông cúi đầu nhìn xuống đất.
Tôi và ngài hòa vào dòng người trên phố. Tôi tung tăng đến hàng này hàng nọ.
“Công tử.” Tôi cầm tay ngài kéo đến hàng bán đồ trang sức.
Bà lão bán hàng nhìn thấy chúng tôi, nở nụ cười tiếp đoán:
” Hai vị cứ chọn tự nhiên.”
Tôi cầm cây trâm ngọc màu hồng nhạt lên ngắm. Thân được khắc họa tiết những cánh hoa mẫu đơn. Đầu trâm là một đóa hơn mẫu đơn tinh tế tỉ mĩ, sống động như thật, những cánh hoa xếp chồng lên nhau, mềm mại.
“Vị công tử này thật tinh mắt, đây là cây trâm đẹp nhất ở hàng già. Già tin chắc vị cô nương ngài thích sẽ rất ưng ý.”
” Hả.” Tôi trố mắt, nuốt nước bọt, dở khóc dở cười. Vừa hay khuôn mặt tôi phản chiếu lên một tấm gương treo trên hàng bà lão. Khuôn mặt tròn trắng trẻo, đôi mắt to đen láy long lanh tràn đầy kinh ngạc, sóng mũi cao, môi đỏ tươi đáng hé mở, lộ ra hàm răng trắng đều. Hai loạn tóc rơi trên khuôn mặt khiến tăng thêm vẻ đáng yêu, tóc buộc cao. Trông chẳng khác một tên nhóc khuôn mặt còn hôi sữa. Trông tôi giống nam nhân thật.
” Ta lấy.” Ngài đưa ngân lượng cho bà lão.
Tôi nhìn cây trâm trong tay, cười tít mắt.
Tôi tung tăng cùng ngài đi dạo phố. Phia trước tụ tập rất đông người với bản tính hiếu kì tôi chạy đến xem. Càng đến gần mùi thức ăn càng tỏa ra ngào ngạt. Thơm quá. Tôi chen lấn, xô xô đẩy đẩy đám đông chui vào trong. Gian hàng khá đơn sơ, trên bàn chỉ có hai cái nồi đậy nấp kín, mùi thơm tỏa ra từ đây. Người bán là hai ông bà lão đã tầm bảy, tám mươi tuổi. Vẻ mặt hiền từ, phúc hậu. Tôi cất giọng:
“Ở đây bán gì vậy ạ?”
” Vị công tử này nhìn không thấy sao bánh bao đó.” Người đàn ông đứng bên cạnh bật cười, vẻ mặt như không thể tin.
” Bánh bao.” Tôi lẩm bẩm, lạ thật có món ăn này?. Tuy vừa rồi đã ăn no nhưng đi nảy gìơ bụng tôi hơi đói, tôi nói: ” Lấy con bốn bánh bao.”
Bà lão gật đầu, đưa tay mở nấp. Khói bóc lên nghĩ ngút. Bên trong là những chiếc bánh tròn màu trắng trông rất ngon. Ông lão bên cạnh đưa túi giấy cho bà lão bỏ vào.
Tôi nhận lấy, sực nhớ ra bản thân không có ngân lượng. Vừa rồi tôi chen vào thế này quên mất chủ nhân. Lúc này một cánh tay cầm ngân lượng đưa đến trước mặt bà lão, giọng nói quen thuộc vang lên:
” Không cần thối.”
Ông lão bà lão rối rít cảm ơn. Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn đầy xúc động.
Tôi quay sang nhìn người đứng bên cạnh. Ngài đã vào đây khi nào nhỉ?
Tôi cười, nở nụ cười sáng lạng, reo lên:
“Công tử.”
” Đi thôi. ” Ngài nắm tay tôi, che chắn xuyên qua đám đông.
Tôi vui vẻ vừa đi vừa ăn. Bánh rất ngon. Bên trong có thịt, nấm. Ăn rất vừa miệng. Tôi cầm một miếng bánh bao đưa ngài:
“Công tử.”
“Ta không đói.”
“Dạ.” Tôi cắn luôn cái bánh ấy.
” Nhanh lên sắp bắt đầu rồi ” hai người đàn ông lướt qua chúng tôi, vẻ mặt nóng lòng.
Lại có thêm vài người nữa, khuôn mặt cũng giống hai người vừa rồi, lướt qua chúng tôi. Tôi vội hỏi một người phụ nữ gần chúng tôi nhất:
” Đại tẩu có chuyện gì vậy.”
Bà ta dừng lại, nhìn vào tôi rồi nhìn ngài, trả lời:
” Hai vị chắc người nơi khác đến nên không biết. Chiều nay bên hồ Đại Lễ, có lễ hội ngắm hoa.”
Ngắm hoa?
” Thôi tôi đi trước.” Vị đại tẩu nhanh chóng hòa vào dòng người khuất dạng
“Công tử Trầm Nhi muốn xem.” Tôi nhìn ngài, vẻ mặt đầy mong đợi.
Ngài gật đầu, xoa nhẹ đầu tôi nói, giọng nói cưng chiều:
“Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!