Đá Cầu Vồng
Chương 4.1
Trời vào chiều, tịch dương dần dần khuất dạng. Vài tia nắng vàng yếu ớt chiếu vào dòng người đông như kiến ở hồ Đại Lễ. Trên khuôn mặt họ tràn ngập nụ cười. Tôi và ngài đang bị đám đông chen lấn. Không khí thoang thoảng hương hoa xen lẫn hơi người. Cảnh tượng này khiến tôi hơi sợ, tôi nép sát vào ngài. Ngài nhíu mày nhìn dòng người, ôm tôi vào lòng từ từ bước đi.
Tôi thì thào, người rúc vào lòng ngài:
” Chủ nhân…”
“Đừng sợ.” Ngài cúi đầu nhìn tôi trấn an.
Tôi gật đầu nhìn sâu vào đôi mắt đen thẫm toát ra vẻ an tĩnh của ngài khiến tôi vơi đi phần nào sợ hãi. Tôi không ngờ bản thân chỉ muốn đi xem hoa để mở mang tầm mắt lại rơi vào tình cảnh chen lấn, ồn ào.
Mất một lúc chúng tôi cũng dừng chân ở nơi hơi thưa người. Đây là một góc chếch ở hồ, trưng bày hoa hồng và thược dược.
Tôi thắc mắc:
” Chủ nhân nơi này có vẻ thưa người?”
” Ngươi nhìn hoa ở khu vực khác với ở đây xem.” Ngài chấp tay dõi mắt nhìn ra hồ bình thản nói, giọng nói nhàn nhạt rất nhanh biến mất trong tiếng ồn ào xung quanh.
Tôi đưa mắt nhìn khắp nơi một lượt. Tôi đã hiểu ý ngài. Nơi càng đông người hoa ở đó có càng đẹp như hoa đào, hoa linh lan, hoa cẩm chướng, dã yến thảo,… Chả trách ở đây thưa người đến vậy. Tôi ngước nhìn ngài. Ngài chấp tay nhìn ra hồ. Bạch y trắng phiêu dật. Dáng vẻ tao nhã, bình thản. Khuôn mặt nghiêng góc cạnh tuấn mĩ.
Cơn gió mang theo hương hoa thoang thoảng thổi đến, tôi không nhận ra mùi của hoa nào với hoa nào vừa nồng đậm vừa dịu dịu, tóc tôi và ngài tung bay trong gió, quấn quýt đan xen vào nhau.
Đứng ở vị trí này tôi có thể nhìn toàn cảnh hồ. Bên kia sông dòng người đông đúc, đâu đâu cũng người với người.
Hồ Đại Lễ được xây theo hình tròn, bán kính tầm năm mươi mét. Từ xa nhìn vào chỉ thấy một màu xanh lục hài hòa. Từng đợt gió thổi đến mặt hồ lại lăn tăn sóng. Trên hồ có rất nhiều thuyền từ trung bình cho đến cỡ lớn. Mỗi thuyền đều treo đèn lồng hình một đóa hoa. Nỗi bật nhất là một chiếc thuyền lớn đậu giữa hồ. Thuyền có hai tầng. Trên các trụ đều treo lồng đèn hình hoa đào, khác với các thuyền xung quanh tấp nập người đi đi lại lại trên thuyền lại không thấy một bóng người, trông cô độc lạc lõng giữa hồ. Rèm cửa khẽ bay bay, ẩn hiện bên trong là bóng lưng của một vị cô nương. Áo lụa màu hồng phấn. Mái tóc dài đen mướt quấn trên một cây trâm ngọc. Tôi tò mò,nheo mắt nhìn nhưng nhanh chóng rèm cửa lại phủ xuống.
Không gian vang lên tiếng đàn thánh thoát, tôi không biết đang đánh bài gì nhưng khúc nhạc toát lên nỗi buồn da diết, thiết tha. Mọi người đang chen lấn, ngắm hoa, nói chuyện,… chợt dừng động tác. Họ đứng im dõi mắt ra phiá hồ lắng nghe.
Tôi nhìn không chóp mắt về phiá chiếc thuyền lớn. Tiếng nhạc từ đây phát ra tôi đoán là vị cô nương áo hồng tôi nhìn thấy đàn.
Trên mặt hồ, từng cơn sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào mép hồ. Vài cánh hoa anh đào xoáy tròn trên không gian rồi từ từ rơi trên mặt nước.
Tiếng đàn nhỏ dần rồi im bặt. Mọi người bắt đầu xôn xao, đa số khen hay, đa số tò mò người đánh đàn là ai. Tất cả đều được giải đáp khi cô nương áo hồng vén rèm bước ra. Mọi người bắt đầu hò hét, xôn xao.
Huỳnh Thiên Lâm Khánh?
” Tiểu thư Huỳnh Thiên.” Vài nam nhân hét to.
” Mỹ nhân cứ như từ trong tranh bước ra.”
Tôi không ngờ lại gặp lại nàng ta.
Huỳnh Thiên Lâm Khánh đứng trên mạn thuyền. Gió thổi tà áo khẽ bay trong gió. Thân thể yểu điệu, nổi bật trên hồ. Các thuyền lân cận , tiểu thư công tử con nhà quyền quý cũng bắt đầu trong khoang ùa ra đứng trên mạn thuyền nhìn về chiếc thuyền lớn.
Tôi ngẩng đầu nhìn ngài, lông mi ngài cụp xuống, khuôn mặt lạnh nhạt dường như mọi việc đang diễn ra không liên quan đến ngài.
” Chủ nhân không ngờ chúng ta lại gặp nàng ấy ở đây.”
Ngài không đáp.
Tôi không hỏi gì thêm đưa mắt nhìn về Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
Huỳnh Thiên Lâm Khánh mỉm cười nhìn mọi người. Mai Linh từ trong khoang đi ra tay cầm áo choàng khoác lên người Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
” Đi thôi.” Ngài nói.
Tôi gật đầu, nắm lấy tay ngài.
Chúng tôi đi dạo một lượt quanh hồ. Mọi người tập trung về phiá bờ hồ nhìn mỹ nhân nên các khu vực trưng bày hoa rất thoáng.
Đi dạo một lúc tôi thở hỗn hễn, hồ quá rộng tôi đi chưa đầy một nửa hồ đã mệt đứt hơi.
Tôi và ngài quyết định đi về tửu lâu ban trưa rồi lên đường.
Sau lưng vang lên giọng nói khá quen. Tôi dừng bước quay đầu.
“Khoan đã.”
” Huỳnh Thiên tiểu thư?” Tôi khá ngạc nhiên nàng ta lên bờ lúc nào nhỉ?
Huỳnh Thiên Lâm Khánh nở nụ cười lay động lòng người, trăm hoa đua nở. Tiến về phiá chúng tôi.
Mai Linh nhún người hành lễ.
” Chào hai vị.”
” Không ngờ lại gặp hai vị ở đây.” Giọng nói dịu dàng vang lên.
Tôi gật đầu cười tít mắt:
” Ta cũng vậy vừa rồi cô đàn hay lắm.”
Nàng ta cúi đầu vân vê chiếc khăn trong tay e thẹn:
“Công tử quá khen rồi.”
” Đi thôi.” Ngài lạnh nhạt nói.
Tôi vâng dạ, tạm biệt Huỳnh Thiên Lâm Khánh:
” Chúng ta đi trước.”
“Khoan đã.” Nàng ta ngăn.
Tôi nhìn Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
Lúc nàng ta ngập ngừng định nói, xung quanh bỗng vang lên tiếng la hết thất thanh.
” Chạy mau.”
” Chạy mau.”
Đám đông xô xô đẩy đẩy, ngài ôm tôi vào lòng.
Tôi nhìn thấy một con ngựa điên cuồng chạy về phiá chúng tôi khoảng cách rất gần. Tôi sợ hãi. Ngài vận khinh công, tôi chỉ cảm thấy gió thổi qua mặt đau rát.
Đến khi định thần tôi nhìn thấy Huỳnh Thiên Lâm khánh nằm dưới đất máu nhiễm đỏ y phục nàng ta. Mai Linh bên cạnh khóc thét lên.
” Tiểu thư người tỉnh lại đi. Mai Linh sợ lắm.”
Mặt tôi trắng bệch cắt không còn giọt máu. Tôi lắp bắp:
“Chủ… nhân…”
“Đừng sợ.” Ngài trấn an tôi, tiến về phiá Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
Tôi cũng vội chạy đến.
Ngài bắt mạch cho nàng ta, mày hơi nhíu lại.
“Tiểu Thư có sao không?” Mai Linh mặt giàn dụa nước mắt hỏi trong tiếng nấc.
” Chủ nhân cứu nàng ấy đi.” Tôi cầu xin.
Ngài ngẩng đầu nhìn tôi vài giây sau mới đáp:
” Được.”
Ngài hỏi Mai Linh:
” Ngươi dẫn đường đi.”
” Dạ?” Mai Linh không hiểu
” Phủ của Huỳnh Thiên tiểu thư. ” Tôi nói. Ở đây đâu tiện cho việc cứu người. Tôi thở phào nhẹ nhõm y thuật ngài rất giỏi tin chắc Huỳnh Thiên Lâm Khánh sẽ không sao.
Ngài bế Huỳnh Thiên Lâm Khánh vào lòng. Đám đông giãn ra. Chúng tôi rỡi gót đi theo Mai Linh.
Phủ Huỳnh Thiên khá gần chúng tôi nhanh chóng đến phủ.
Hai tên lính canh cửa nhìn thấy Huỳnh Thiên Lâm Khánh máu me đầy mình khuôn mặt chợt hốt hoảng.
Mai Linh mắng:
” Còn không mở cửa.”
” Dạ.” Một tên nô đùa tài nhanh chóng mở cửa.
Khắp phủ Huỳnh Thiên nháo nhào cả lên. Chúng tôi được Mai Linh dẫn đến phòng Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
Ngài đặt nàng ta lên giường. Một nô tỳ hớt hãi chạy vào đưa cho ngài kim châm cứu.
Tôi ngạc nhiên ngài nói khi nào nhỉ?
Ngài bắt đầu châm cứu.
Một vị phu nhân khoảng bốn mươi mấy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ từ ngoài cửa chạy vào. Tôi chắc rằng khi còn trẻ bà là một tuyệt sắc giai nhân năm tháng qua đi vẫn không làm vơi đi vẻ đẹp của bà.
Nhìn thấy Huỳnh Thiên Lâm Khánh khuôn mặt trắng bệch y phục đầy máu bà hốt hoảng vội chạy đến bên giường cầm tay nàng ta khóc:
” Khánh nhi con sao vậy? Mở mắt nhìn mẫu thân đi.”
Tôi vỡ lẽ thì ra là mẫu thân của nàng ta. Tôi chợt nghĩ, lòng dâng lên cảm giác chua xót. Tôi là ai? Mẫu thân tôi là ai?
” Lui ra.” Ngài lạnh nhạt nói, giọng điệu thiếu kiên nhẫn.”
Tôi lắc đầu xua tan đi nghi vấn của bản thân đi đến khuyên nhủ:
” Phu nhân người nên ra ngoài đợi chủ… công tử y thuật rất giỏi.”
Bà ta ngắng đầu khuôn mặt đẫm lệ, cầm tay tôi hỏi lại:
” Cứu được Khanh Nhi đúng không?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Mai Linh khóc thút thít bên cạnh bước đến diu bà ra ngoài không quên nhìn tôi cầu xin:
” Công tử hãy cứu tiểu thư.”
Tôi gật đầu.
Vị phu nhân đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn Huỳnh Thiên Lâm Khánh vẻ mặt đau xót.
” Phu nhân chúng ta ra ngoài đợi.”
Bà gật đầu bước đi.
Tôi nhìn theo bóng dáng họ khuất dần ngoài cửa, rồi đưa mắt nhin ngài. Trán ngài lấm tấm mồ hôi. Tôi tiến về phiá ngài lấy khắn tay trong tay áo dịu dàng lau mồ hôi ngài.
Ngài không ngẩng đầu nhìn tôi vẫn tập trung châm cứu cho Huỳnh Thiên Lâm Khánh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!