Đá Cầu Vồng
Chương 5: Con Ma Nhà Họ Huỳnh Thiên
” Ta làm ngươi thức giấc? ” ngài cất giọng hỏi. Âm thanh trầm lặng vang lên trong đêm tối vừa nhẹ nhàng vừa mơ hồ.
Ngài bế tôi, ôm tôi vào lòng bước đi. Gió đêm lướt qua, tôi rùng mình, ngài càng ôm chặt hơn. Tôi hé mắt nhìn, từng chiếc đèn lồng tỏa ánh sáng nhàn nhạt lùi xa dần sau lưng ngài. Hành lang yên tĩnh chỉ vang vọng tiếng bước chân trầm ổn.
Tôi yếu ớt lắc đầu, mí mắt nặng trĩu áp mặt vào lòng ngực nghe tiếng tim đập trầm ổn cùng hương hoa mai nhàn nhạt trên người ngài, cuộn trọn trong lòng ngài lẩm bẩm:
“Huỳnh Thiên tiểu thư ổn rồi? “
” Ừ. “
Tôi cong môi mỉm cười, trút được tảng đá trong lòng chìm vào giấc ngủ sâu.
***
Xung quanh tối đen như mực.
Đây là đâu?
Tôi hốt hoảng quơ quào xung quanh.
” Chủ nhân. ” Tôi sợ hãi gọi ngài. Không có tiếng đáp trả. Yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi run rẫy, lòng lo lắng, hoang mang tột độ. Tôi đang ở phủ Huỳnh Thiên sao lại đến nơi đây? Đây là nơi nào? Chủ nhân ngài ở đâu? Lệ tuông trào, tay rịn đầy mồ hôi, tôi chạy về phiá trước. Chạy lúc lâu vẫn không tìm thấy chút ánh sáng nào, không có âm thanh, không có sự sống.
” Ngươi cuối cùng sẽ chết. ” Giọng nói ồm ồm vang lên, xoáy sâu vào màn nhĩ. Tôi gật mình ôm đầu, sợ hãi, run run hỏi:
” Ai đó? Ai?”
” Ngươi cuối cùng sẽ chết. ” Hắn lặp lại lời nói.
Tôi đưa mắt nhìn xung quanh ngoài một màu tối đen không nhìn thấy người nào hết.
Chủ nhân Trầm nhi rất sợ, chủ nhân, chủ nhân Trầm nhi rất sợ.
” Ngươi thật ra là ai? “
” Đó là số mệnh của ngươi. ” Giọng nói ấy lại vang lên, trầm đục khiến người nghe lạnh đến tận xương.
” A…a…a…”
” Trầm nhi ngươi làm sao thế? ” Giọng nói quen thuộc vang lên, ẩn chứa đầy lo lắng.
Tôi mở bừng mắt, trước mắt là ngài. Ngài ngồi bên mép giường, bạch ý trắng muốt, gương mặt ẩn hiện nét lo lắng, đôi mắt đen láy dịu dàng nhìn tôi.
Tôi bật khóc nứt nở ôm chầm lấy người.
” Chủ nhân… Trầm Nhi rất sợ. “
Ngài vỗ nhẹ lưng tôi dịu dàng trấn an:
“Đừng sợ có ta ở đây. “
” Trầm Nhi mơ thấy bản thân lạc vào một nơi rất tối có giọng nói rất đáng sợ nói rằng Trầm Nhi sẽ chết, đó là số mệnh. Chủ nhân không ở bên cạnh Trầm Nhi rất sợ. Chủ nhân sẽ không bỏ rơi Trầm Nhi đúng không? ” tôi nói năng lộn xộn, trống ngực đập liên hồi, ngón tay xiết chặt lấy y phục ngài.
” Trầm Nhi ngốc sao ta có thể bỏ rơi ngươi. Đừng sợ có ta ở bên, ta sẽ bảo vệ ngươi. Không ai có thể ức hiếp được ngươi. ”
Tôi ôm chặc lấy ngài, mặt vùi sâu vào lồng ngài, nỗi sợ hãi rất nhanh biến mất, tâm trạng an tĩnh trở lại. Đúng thế có chủ nhân bên cạnh tôi việc gì phải sợ hãi.
” Đi ăn sáng.”
Tôi ngẩng đầu, ngỡ ngàng:” Trời sáng rồi. “
Dứt lời liền thấy một cô nương xinh xắn mang thức ăn vào phòng. Nàng ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt to tròn trong veo.
” Hai vị xin mời dùng bữa. ” Nàng ta hành lễ, nhỏ nhẹ nói.
Mùi thức ăn thơm phức, bụng tôi réo rắt gọi ầm ĩ . Mắt tôi sáng rực đi đến bên bàn, tươi cười nhìn cô nương đó. Khuôn mặt nàng ta đỏ ửng lên, cuống quýt hành lễ bước vội ra ngoài. Tôi khó hiểu, còn chưa kịp cảm ơn nàng ấy vì bữa sáng thịnh soạn này.
Ngài bước đến, ngồi xuống ghế bên cạnh. Gõ nhẹ vào trán tôi:
” Rửa mặt đi rồi ăn. “
Tôi quên mất nhìn theo hướng tay ngài liền nhìn thấy thau nước rửa mặt, khói bóc lên nghi ngút. Tôi vội chạy đến rửa mặt, xúc miệng, sau đó tiến lại bàn ăn ngồi xuống. Ăn không ngừng, thức ăn ở đây ngon thật.
” Ăn xong chúng ta lên đường. ” ngài gấp cá bỏ vào bát tôi, từ tốn mở miệng.
” Huỳnh Thiên tiểu thư tỉnh chưa công tử? ” tôi chợt nhớ đến nàng ấy, không khỏi mở miệng hỏi.
” Chưa. Chuyện ấy không liên quan đến chúng ta. “
” Nhưng… Trầm Nhi không yên tâm. Công tử đời nàng ấy khỏe lại chúng ta mới đi được không? ” Tôi nhìn ngài ánh mắt đầy mong chờ. Dù sao chuyện Huỳnh Thiên Lâm Khánh bị thương, tôi nghĩ bản thân mình cũng có trách nhiệm, không yên lòng rời đi khi chưa biết nàng ta sống chết ra sao.
Ngài trầm ngâm nhìn tôi, khuôn mặt bình thản không thể đoán được ngài đang nghĩ gì. Vài phút sau ngài thở dài, xoa đầu tôi:
” Được.”
” Chủ nhân thật tốt.” Tôi vui mừng thiếu chút nhảy cẩng lên.
” Ăn đi. “
” Dạ. ” Tôi gật đầu, nhanh chóng hoàn thành bữa ăn.
Dạ dày được lấp đầy, chủ nhân ở trong phòng đọc sách. Tôi không làm phiền ra ngoài đi dạo. Hôm nay mới có dịp nhìn kĩ phủ Huỳnh Thiên, thật sự rất rộng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một nơi rộng lớn, nhiều lầu các, khuôn viên trồng rất nhiều loại hoa đẹp, quý hiếm, có nhiều loài tôi không biết tên. Hạ nhân trong phủ nhiều không kể xiết, bận rộn. Tôi vui vẻ chào hỏi họ nhưng họ dường như không mấy để tâm vội vã đi làm việc của mình. Tôi buồn rười rượi, lúc đi qua khúc rẽ tôi nhìn thấy cô nương vừa rồi. Nhìn thấy tôi trong mắt nàng ta thoáng vẻ kinh ngạc, vội vàng hành lễ. Tôi không quen kiểu hành lễ như vậy vội tiến đến đỡ nàng ta :
” Không cần hành lễ với ta.”
” Nô tì không dám. ”
” Ta không quen, sau này chỉ có ta ngươi không cần hành lễ. “
” Thật sao? ” Nàng ta hỏi lại, khuôn mặt kinh ngạc.
” Thật. ” Tôi gật đầu khẳng định, nói tiếp:” Ngươi tên gì? “
” Nô tì tên Lâm Lâm. “
” Lâm lâm. ” Tôi cười tít mắt, tên rất dễ nhớ, đầu chợt lóe lên, tôi nắm tay Lâm Lâm, ánh mắt mong chờ:” Lâm Lâm có thể dẫn ta đi dạo không? Ta mới đến không quen đường. ” Tuy mới quen biết nhưng tôi rất có cảm tình với Lâm Lâm.
Lâm Lâm bối rối khuôn mặt đỏ bừng. Tôi chợt cảm thấy có điều không bình thường, phát hiện bản thân cải nam trang, tôi rụt tay lại, mong chờ nhìn Lâm Lâm.
” Được nhưng bây giờ nô tì phải đem thuốc cho tiểu thư. ” Lâm Lâm lưỡng lự không biết làm sao.
Tôi nhìn xuống chén thuốc trên tay nàng ta, gật đầu:
” Ta cũng định đến thăm Huỳnh Thiên tiểu thư, chúng ta đi chung. “
Lâm Lâm vui vẻ đồng ý.
Đến nơi tôi liền nhìn thấy Mai Linh từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tôi nàng dừng lại rồi liếc mắt nhìn Lâm Lâm, lạnh giọng:
” Còn không mau đem thuốc vào. “
” Dạ. ” Lâm Lâm vội vã đem thuốc vào phòng.
Tôi gật đầu mỉm cười khách sáo với Mai Linh rồi rời gót bước vào phòng. Trong phòng mùi thuốc bay nhàn nhạt, Huỳnh Thiên Lâm Khánh vẫn an tĩnh nằm trên giường, vẻ mặt nhợt nhạt. Tôi tiến lại gần. Mặc dù không thân với Huỳnh Thiên Lâm Khánh nhưng nhìn nàng ta bị thương như thế, tôi không đành lòng.
Rời khỏi phòng Huỳnh Thiên Lâm Khánh, Lâm Lâm đưa tôi đi tham quan khắp phủ. Tôi mở mang tầm mắt không ít. Lúc trước cùng chủ nhân sống ở nhà gỗ chưa từng nghĩ có một ngày sẽ rời khỏi nơi đó, cứ nghĩ rằng cả đời này vô lo, vô tư, sống vui vẻ bên cạnh chủ nhân. Tất cả giống như một giấc mơ không có thực. Thế giới bên ngoài có nhiều thứ mới mẻ, lạ lẫm, tôi chưa thích ứng ngay được.
Khi đi qua nơi có tên Điền Viên. Tôi dừng chân, thấy là lạ. Nơi này ít người lui tới, vắng vẻ. Cây cối bên trong um tùm, rậm rạp. Tôi định bước chân vào cửa Lâm Lâm vội giữ tôi lại, gương mặt hốt hoảng, trắng bệch:
” Công tử đi thôi đừng vào trong. Do nô ti mải mê nói không ngờ dẫn người đến đây. “
Tôi nhíu mày khó hiểu. Lâm Lâm đưa tay kéo vội tôi đi quên mất ngại ngùng. Tôi ngoái đầu nhìn lại, lòng khó hiểu tràn đầy tâm trí.
Xác định rời xa chỗ ấy Lâm Lâm mới dừng lại thở hổn hển, gương mặt vì mệt đỏ bừng lên. Lúc này tôi mới mở miệng:
” Ngươi có vẻ sợ nơi đó? “
” Công tử từ nơi khác đến không biết , người dân ở đây và phủ Huỳnh Thiên ai cũng biết cả. ” Nói đến đây Lâm Lâm run lên, giọng lạc đi kể tiếp:” Nơi đó trước đây là Tiêu Điềm ở, bà ấy là thiếp của lão gia, lão gia rất sủng ái bà không hiểu điều gì lại uống thuốc độc tự vẫn có nhiều lời đồn do đại phu nhân bức ép. “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!