Gõ Cửa Trái Tim
Chương 22: Hai Chúng Ta Thân Quen Lắm Sao ?
Ch
“Chúng ta ra ngoài kia nói chuyện, tránh làm phiền tới người khác .”
“Được.”
“Tổng giám đốc, tôi nhớ giữa hai chúng ta không có chuyện để nói và tôi cũng không có lỗi mà cho anh xin.”
“Anh biết, anh biết lần này là anh sai. Là anh không tin tưởng em, là anh nói những lời không nên nói với em, chuyện rò rỉ thông tin anh cũng đã làm rõ cả rồi…Tha thứ cho anh, em về công ty làm đi , có được không ? Đơn xin nghỉ của em anh tuyệt đối không chấp nhận .”
“Đúng rồi nếu tổng giám đốc Hoàng không nói thì tôi cũng quên mất là mình đã nghỉ việc. Vậy xem ra hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa. Tổng giám đốc Hoàng cũng không có tư cách quản tôi, đúng không?” Vân nói bằng giọng chế nhiễu, xa cách.
“Em có thể đừng xưng hô với anh xa cách như vậy được không?”
“Vậy hai chúng ta thân quen lắm sao ?” Vân vặn ngược lại khiến đối phương nhất thời nghẹn họng,không biết nên nói gì.
“Nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước.” Vân quay lưng bỏ đi.
Khi nhìn thấy anh đau khổ vì tưởng rằng người trong phòng phẫu thuật là cô, rồi lạkhông vay tiền cô như vậy.
Lần này chuyển viện và phẫu thuật mọi sự đều rất nhanh chóng và thành công ngoài dự đoán nhưng cô cũng hiểu chuyện này ắt hắn có người đứng sau âm thầm giúp đỡ, nếu không thì không thể tìm được nguồn thận nhanh như vậy. Ngay cả phòng bệnh cũng được sắp xếp ổn định, đến bác sĩ phẫu thuật cũng là người giỏi nhất ở đây. Cô không tin là mình lại đột nhiên may mắn như vậy.
“Thi Thi à, lần này cảm ơn cháu rất nhiều. Nếu không có cháu e là cô không còn được ngồi đây mà nói chuyện nữa rồi. ” Bà Hương lên tiếng , giọng vẫn còn yếu ớt do mới trải qua một ca phẫu thuật nên sức khỏe chưa hồi phục ngay được.
“Không có gì đâu ạ. Cháu cũng có làm được gì đâu. Chả qua là Nhật Nam anh ý có chút thâm tình với viện trưởng nên mọi chuyện nên nhờ vả một tí thôi mà bác. ”Thi Thi ngượng ngùng.
“Dù sao thì cũng cảm ơn có thể xoa dịu:
“Anh…Thật ra em cũng không muốn dấu anh . Chỉ là anh ta không muốn cho em nói. Lúc không tìm được anh anh ta gần như phát điên vậy. Có hôm còn mò đến nhà em trong bộ dạng say khướt rồi cầu xin em nói cho anh ta nhưng em cư nhiên là không nói sau đó tống cổ anh ta về. Chả hiểu sao anh ta tìm được anh, nhưng em biết anh sẽ không dẽ dàng tha thứ. Hôm anh gọi điện vay tiền, anh ta cũng tới gặp em và nhờ em che dấu việc anh ta sắp xếp mọi thứ…”
“Và em liền giúp anh ta.” Vân nghiến răng cố sức nhai nát miếng thịt gà trên tay.
“Không, đâu có dễ vậy. Em phải cho anh ta nếm mùi một chút. Nhưng sau đó thấy bộ dàng gầy gò,tiều tụy có nét khổ sở của anh ta hơn nữa đây cũng là anh ta nghĩ cho anh cho nên…em…” Đầu Thi Thi cúi càng ngày càng thấp.
“Dừng. y làm gì vậy?”
“Dạ ,mẹ cháu mới ghép thận được mấy hôm nên cháu đến đây để tiện chăm sóc bà.”
“Con bé này sao không nói sớm. Bác cũng muốn đi thăm mẹ cháu để hỏi thử xem mẹ cháu sao lại sinh ra được cô bé tốt như vậy.” Nghe xong Vân chỉ mỉm cười rồi đưa ông vào thăm mẹ mình.
“Chào bà tôi là Tư Thành. Lần trước nhờ cháu nó hiến máu nên tôi mới được cứu sống. Tôi rất biết ơn bà đã sinh ra một cô gái tốt bụng như vậy. ” Ông từ tốn mở miệng
Ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt cảm giác đầu tiên của bà là phúc hậu, hiền lành nhưng phảng phất chút bi thương ,có vẻ như điều này khiến ông trông càng dà dặn hơn.
“Ông cứ quá khen. Giúp người là việc tốt nên làm mà.”
Nhìn thấy bà, ông có chút thất thần lại đột nhiên ông lại nghĩ đến vợ mình. Bàn tay nhất thời run lên làm nước trong ly sánh ra ngoài. Giật mình vội rút khăn giấy bên cạnh lau tay .
Hàn
“Quả nhiên rất đặc biệt,rất đáng yêu. Ông xem những đám mây này rất ngộ nghĩnh.”
Lâu lắm rồi Vân mới thấy mẹ mình cười rạng rỡ như vậy nên cô cũng tò mò ghé xem. Bên góc phải chiếc khăn là hình của hai đám mây một lớn một nhỏ đang vui đùa trên đám mây còn là mặt người cười rất ngộ nghĩnh, phía trên là ông mặt trời đang tỏa nắng ấm áp. Trông như một gia đình nhỏ vậy.
“Quả nhiên rất đặc biệt.”
“Đường kim mũi chỉ đều rất đẹp, rất tỉ mỉ . Có thể nói là tay nghề thêu rất giỏi. Àkhông phải nói là rất điêu luyện. Rất giống một người bạn trước đây của tôi. Khi nào có dịp tôi nhất định phải gặp bà ấy một lần mới được.” Bà quay sang Vân mỉm cười.
Dứt lời sắc mặt ông Thành trở nên tối hơn, trên đó lộ rõ vẻ mất mát bi thương.
“Chỉ e là làm bà thất vọng rồi. Vợ tôi mất tích hơn hai chục năm nay, tôi cũng không biết bà ấy giờ đang ở đâu nữa.” Giọng ông đượm buồn.
“Mẹ…Mẹ không phải là thích ăn táo sao. Mẹ ăn đi ..ăn đi cho tươi.”
Vân lên tiếng khiến bà giật mình,biết mình nói đến chuyện không nên nhắc tới, bà ngượng ngùng cầm miếng táo từ tay cô rồi nói tránh sang chuyện khác. Một lúc sau Ông Thành cũng đi về. Lúc ấy cô mới kể cho bà biết lí do tại sao khi nhắc đến vợ ông lại buồn như vậy . Bà cũng chỉ biết thở dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!