Gõ Cửa Trái Tim
Chương 27: Đánh Ghen Kiểu Mới.
Trang với Vân nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Hết chuyện trong phim lại ra ngoài đời cái gì cũng lôi ra nói. Lâu rồi Vân chưa gặp được người nào hợp với cô như vậy. Nói chuyện cả buổi tối cổ họng cũng trở nên khô rát.Đứng dậy hướng phía bàn bên góc phòng khách cô rót một ly nước lọc uống cho bớt rát họng. Đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh nhìn bất chợt dừng lại trên tấm ảnh được đặt ngay ngắn trên kệ bên hông phòng khách ,sau đó là một trận ho sặc sụa ập đến. Không biết là cô đã ho bao lâu chỉ biết khi Trang chạy tới vỗ lưng cho cô thì họng đã khô rát mà hốc mắt cũng đã đỏ lên.
“Chị cũng thật là…Sao bất cẩn vậy.”
Câu nói kia tuyệt đối không lọt vào tai Vân một chữ nào. Gương mặt bàng hoàng vẻ khó tin cô chỉ tay về hương bức ảnh:
“Tấm…tấ…tấm hình kia sao..sao…sao lại ở đây.”
“Thì nó vẫn ở đó từ khi em về sống với ba mà. Ba rất yêu mẹ nên để hình mẹ ở đấy .”
“Mẹ….Ý em là người phụ nữ trong tấm hình là…là …là mẹ em. Là vợ của chú Thành.”
“Vâng ba em cũng mới tìm được mẹ ….Chị. Chị sao vậy.”
Vân ngồi bệt xuống sàn nhà khiến Trang hoảng sợ. Cúi xuống gọi cô nhưng không thấy cô trả lời chỉ thấy sắc mặt cô càng ngày càng trắng bệch, miệng còn lẩm bẩm ba chữ :”Không thể nào…Không thể nào..”
Đúng lúc này ông Thành bước xuống, chiếc hộp màu đỏ trên tay rơi xuống sàn. Ông chạy vội đến đỡ Vân đứng dậy:
“Có chuyện gì vậy ? Sao lại thế này ?”
“Con không biết khi chị ý nhìn thấy hình của mẹ thì như vậy rồi.”
Ông Thành liếc nhìn tấm hình của vợ mình mà trong lòng lại tự trách. Vì vui quá mà quên mất chưa kịp cất tấm hình đó đi. Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Nhưng nhìn phản ứng của Vân mà ông lại cảm thấy đau lòng. Giọng nói cũng trở nên run run mà khản đặc, thều thào.
“Vân. Con nghe ta nói. Ta vốn định cho con thời gian từ từ chấp nhận ta rồi mới nói ra. Xin …lỗi con.”
Không ngờ cô lại gạt tay ông ra : “Đừng nói gì hết. Làm ơn đừng nói gì hết.”
Trong lòng đầy rối ren khiến Vân trở nên bất lực và co mình ngồi một góc trên chiếc ghế sa lông trên mặt là vẻ kinh ngạc khó tin nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Cách đây chưa đầy năm phút nó còn êm dịu, nhẹ nhàng và thoải mái vậy mà bây giờ chiếc ghế lại có thể trở nên cứng ngắc, khó chịu và lạnh lẽo đến vậy. Mọi thứ thay đổi quá nhanh, nó nhanh đến nỗi làm cho cô không theo kịp, bị tụt lại mãi sau.
Ông Thành tiến lại gần tay đưa lên như muốn ôm cô vào lòng mà vỗ về nhưng đắn đo mãi cuối cũng vẫn run rẩy mà từ từ rụt tay lại. Ánh mắt bi thương khó tả, một dòng nước nóng hổi chảy dài trên má người đàn ông bất hạnh.
“Ta…ta…xin lỗi con. Ta cũng chỉ mới biết cách đây không lâu. Ta sợ nói ra con sẽ không cấp nhận, không tha thứ cho ta….” Hai tay ông ôm mặt ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh cô.
“Ba…chị ấy sẽ tha thứ cho ba. Sẽ không trách ba đâu. Trong chuyện này ba cũng là người bị hại mà. Đúng không chị ?”
Trang đỡ lấy ba mình và nói trong giọng nghẹn ngào. Thực ra ba hôm trước cô vô tình nghe thấy ba cô nói chuyện với một người phụ nữ nhưng cô chỉ nghe được loáng thoáng. Nhưng có một câu cô nghe rất rõ : “Tôi sợ, sợ Vân nó không nhận ngời ba như tôi. Không tha thứ cho tôi…” .Vì vậy cô đã cố gắng gặng hỏi ông Thành. Chuyện hôm nay là cô muốn giúp hai người nhận lại nhau nhanh hơn. Nhưng có vẻ như tình hình không được tốt như cô nghĩ.
“Tha thứ ư…..Có đáng được tha thứ không…” Vân nghẹn ngào trong tiếng nấc.
Bàn tay đang đưa ra chực ôm lấy cô của ông Thành khựng lại giữa không trung . Ánh mắt trở nên vô hồn, sâu thẳm không điểm tựa. Ông chỉ biết lí nhí ba từ: “Ta xin lỗi.” trong miệng. Còn trong thâm tâm lại không nghừng tự trách bản thân mình quá vô dụng, quá bất cẩn vì đã quên không cất tấm hình đi mà lại để cho cô trông thấy khiến cô trở nên như bây giờ.
“Ba hiểu cảm giác của con. Chính ba cũng không thể tha thứ cho mình. Con cứ coi như chưa từng có người cha tồi tệ như ta. Ta sẽ không làm phiền con.”
Nói xong ông cúi đầu quay lưng bước từng bước khó nhọc về phía cầu thang. Đột nhiên có một vòng tay ôm lấy ông từ phía sau khiến ông dừng lại nhưng cũng không có tâm trạng quay lại nhìn :
“Trang con không phải cố gắng giúp ta đâu.Làm vậy chỉ khiến chị con đau khổ thôi.” Ông gỡ đôi tay ra khỏi mình nhưng bàn tay ấy càng siết chặt hơn.
“Trang.Con…”
“Con không buông. Không buông. Ba là ông già xấu xa.” Giọng Vân vang lên kèm theo cái nóng hổi từ những giọt nước mắt sau lưng truyền đến khiến Ông Thành chết đứng tại chỗ, cơ thể cơ hồ hóa đá .
“Con…Con…”
“Con đã không đáng tha thứ khi không tìm được ba cho mẹ khiến mẹ phải vất vả, phải cô đơn. Con lại không nhận ra ba trong khi rõ ràng ba ở ngay bên cạnh. Nhưng ba còn không đáng được tha thứ hơn. Con không cho phép ba nói như thế. Sao lại bảo con coi như không có ba trong khi ba còn sống sờ sờ ra đấy…Ba có biết khi còn sống mẹ con yêu ba như thế nào không ? Ba có biết con mong tìm được ba như thế nào không ? Ba là ông già xấu xa. Nếu không rút lại câu nói kia con sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ba.” Vân hét lên trong tiếng khóc còn ông Thành lúc này mới hoàn hồn cựa mình quay lại choàng đôi tay ôm lấy thân hình nhỏ bé vừa xa lạ vừa thân thuộc của con gái mình.
“Ba…Ba rút lại .Ba rút lại. Ba là ông già xấu xa .Vậy….con có thể tha thứ cho ông già xấu xa này không?”
“Con…con. Nếu ba còn cần con thì con sẽ tha thứ cho ba và cũng tha thứ cho chính mình.”
“Cần…Cần. Đương nhiên là cần. Vân à, con không có lỗi. Là lỗi của ta, lỗi của ta….”
“Không là của con, con cũng có lỗi….”.Hai ba con cùng nghẹn ngào trong tiếng khóc khiến Trang đứng bên cạnh cũng rơi lệ mà mỉm cười mãn nguyện.
“Thôi…Thôi…Hai người nhận nhau là tốt rồi. Chuyện xưa không nên nhắc lại. Không ai có lỗi cả. Được chưa ?”Vừa nói Trang vừa tách hai người ra sau đó tặng cho mỗi người một chiếc khăn giấy.
“Cảm ơn em. Cảm ơn con.” Cả hai vừa lau mặt vừa nói.
“Người một nhà không nên khách sáo, phải không nào.” Sau câu nói ấy của cô hai người còn lại cùng nhau gật đầu thay cho những câu cảm ơn từ trong đáy lòng họ.
***
Mặc dù đã nhận lại ba ruột nhưng Vân muốn cuộc sống của mình không bị đảo lộn, cô không muốn ông Thành công khai chuyện ông là ba cô. Cuộc sống của cô vẫn chậm rãi trôi qua theo nhịp sống vốn có thường ngày của nó. Chỉ là khi biết tin ‘em yêu’ củ cô phản ứng vô cùng thái quá thậm chí còn hét lên với cô. Không ngừng kêu cô giàu rồi, thậm chí còn bắt cô khao một bữa thịt nướng khiến cho túi cô vãn đi không ít.
Khoản nợ lần trước của cô với Thi Thi không hiểu sao ông Thành và Trang cũng biết và ngỏ ý muốn trả giúp cô nhưng vì cô kiên quyết không đồng ý nên cuối cũng cũng thôi. Hơn nữa vì cô cũng trả được gần một nửa rồi cho nên dù thế nào cô cũng không muốn tiêu tiền của ba từ trên trời rơi xuống một cách vô tư như vậy.
***
“Người đâu.” Vân hớt hải chạy khách sạn Tân Long. Nếu hôm nay cô không ăn cơm cùng bạn ở đây thì làm sao lại vừa khéo biết được tin Thiên Ân muốn vượt tường từ Thi Thi cơ chứ. Lần trước Thi Thi cũng đã hiểu lầm một lần và gọi cô đến nhưng khi đến nơi thì người phụ nữ kia là Trang cho nên cô chỉ trách cô ấy vài câu rồi đi về ,nhưng lần này thì khác. Giọng điệu cô ấy vô cùng tự tin còn khẳng định chắc nịch là không nhìn nhầm.
“Theo em. Ở trong đó. Lần này chắc chắn không sai.” Thi Thi chỉ tay về phía cánh cửa trước mặt.
“Được rồi. Em về đi.”
“Em, về. Anh có bị sao không hả ?” Thi Thi sờ trán đối phương.
“Không sao cả. Anh muốn tự giải quyết. Anh không muốn em và Nhật Nam vì chuyện này mà ảnh hưởng. Em nghĩ có ai bắt nạt được anh sao?”
“Nhưng em…” Chưa nói hết câu cô đã nhận được cái nhìn còn kinh khủng hơn tên lửa cho nên im bặt mà tạm biệt ra về. Có điều cô biết nếu Vân im lặng và trầm tĩnh như vậy thì đảm bảo lát nữa sẽ có cơn bão xảy ra. Cái này gọi là yên lặng trước bão. Nghĩ tới đó cô cũng không còn khó chịu khi bị đuổi về như lúc nãy nữa.
Đẩy cửa phòng bước vào, ánh mắt Vân quét qua căn phòng . Không thể phủ nhận là nơi này rất đẹp,r ất lãng mạn và cũng rất chướng mắt. Chướng mắt chính là vì một màn đặc sắc trước mặt. Nó khiến cô cũng phải sững sờ mặc dù đã chuẩn bị tâm lí từ trước, rất nhanh ánh mắt cô đã trở lại vẻ điềm tĩnh.Điềm tĩnh như sóng biển trước khi những cơn sóng thần ập tới. Nó khiến gáy Thiên Ân đột nhiên ớn lạnh mà không biết tại sao.
Trước mắt cô là hình ảnh một cô gái cúi xuống trước ngực người đàn ông mà cô yêu ,cô ta lại còn ra sức chà chà ,lau tới lau lui và miệng còn lẩm bẩm cái gì đó. Người đàn ông thì ngồi bất động thậm chí còn vô cùng điềm tĩnh nói ra một câu khi cô phát ra tiếng động khi đóng cửa.
“Phục vụ .Phiền anh chuẩn bị giúp tôi một bộ đồ, mọi chi phí tôi sẽ thanh toán. Quần áo tôi bị ly nước này làm ướt hết rồi.”
Cô gái kia sau khi nghe thấy cũng chủ động đứng dậy ngừng công việc lau chùi đó lại và quay trở lại chiếc ghế đối diện .Lúc này Vân mới để ý chiếc áo sơ mi trắng của cô gái kia hình như là ‘bị quên’ chưa có cài hai nút trên cùng.
“Anh xem, đi ăn cơm cùng bạn mà sao lại bất cẩn thế,. Ướt hết cả đồ thế kia.”
Vân ngọt ngào nói chuyện cùng anh sau đó gật đầu chào đối phương. Sự xuất hiện của cô ở đây khiến cho hai người trong phòng cùng cảm thấy bất ngờ, chỉ có điềuThiên Ân biết nhanh chóng mà dấu đi sự ngỡ ngàng trong ánh mắt còn người còn lại thì vô cùng ngạc nhiên và tò mò. Nhưng trong giọng điệu sự khinh miệt, xem thường thể hiện rất rõ ràng.
“Cô là ai ? Sao lại vào đây? Không thấy chúng tôi cần không gian riêng à.”
“Anh nói xem. Em là ai ? Hình như chúng ta cần giới thiệu.”
Vân mỉm cười nhìn cô gái ngồi đối diện nhưng dưới gầm bàn gót giày cao gót của cô đã giày xéo bàn chân người đàn ông mà cô đang bẻ lại cổ áo cho khiến anh phải cắn răng mà chịu đau . Mặc dù đau đến nhăn hết cả mặt nhưng ai đó vẫn phải cố nở nụ cười mà giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Tâm Lan. Bạn của Hải Minh…Có lẽ cậu ấy cũng sắp tới rồi. Còn đây là Vân…” Nghỉ một lúc anh vẫn là không quên bổ sung thêm ba chữ “bạn gái anh”.
Câu nói này khiến Tâm Lan sa sầm mặt mày còn Vân thì thỏa mãn mà mỉm cười nhìn anh đầy gian xảo. Trước đây có vài lần cô có nghe thấy anh nhắc đến Hai Minh nhưng hiểu biết của cô về anh ta cũng chỉ dừng ở việc anh ta là bạn thân của Thiên Ân mà thôi.
Vốn cũng không để ý anh ta nhưng chuyện lần này xem ra anh ta cũng có phần cho nên trong đầu đã rất tự nhiên mà cộng cho anh ta thêm vô số điểm trừ. Thường thì những người có điểm trừ cao sẽ không có kết cục tốt đẹp cho lắm trong tay cô. Cho nên xem như Hải Minh xui xẻo và Thiên Ân còn xui xẻo hơn.
“Anh xem, sao không chỉnh nhiệt độ xuống một chút. Anh không thấy Tâm Lan cô ấy nóng như vậy à. Ngay cả cúc áo cũng phải nới bớt ra rồi.” Vân quay qua trách người bên cạnh khiến anh thầm cười nhưng ngoài miệng vẫn rất phối hợp mà giảm nhiệt độ xuống.
Câu nói này cho dù có ngốc cũng hiểu được ý tứ trong đó của nó. Đối phương bối rối mà ngượng ngùng nói không cần rồi vội vã muốn đi vệ sinh. Khi bóng dáng cô ta khuất dần Vân mới vô cùng niềm nở nhéo người bên cạnh một cái và thăm hỏi đầy yêu thương:
“Sao. Cơm có ngon không ? Có hợp khẩu vị không ?”
“Không. Không. Tất cả là do cái tên Hải Minh kia lừa anh tới sau đó còn nói cái gì mà làm mai, làm mối rồi nói lát nữa anh ta sẽ đến nên…nên.” Ai đó đã vã mồ hôi.
“Làm mối.Hừ. Anh cũng có người bạn biết quan tâm quá nhỉ.”
“ Lát hồi cậu ta tới em có thể hỏi cậu ta. Thân thể anh là trong sạch, tình cảm anh cũng trong sạch.Em yên tâm.”
Đang định nói thêm điều gì thì điện thoại cô rung lên và khi thấy số Thi Thi cô đứng dậy ra ngoài nghe máy. Do vừa cầm điện thoại vừa bước vội ra ngoài nên Vân vô tình đâm sầm vào một người vừa bước vào căn phòng. Hồi nãy gót đôi cao gót của cô có dính nước trà mà ‘ai đó’ vô tình hay cố ý làm đổ nên bây giờ rất trơn và kết quả là cô theo đà chúi mình về phía trước và la lên thất thanh.
“A…a.a…a..”
Chiếc điện thoại trên tay rơi xuống sàn còn cô theo bản năng bấu víu lấy thứ gì gần đó để cơ thể không có cơ hội thử độ cứng của nền đá hoa. Chỉ là thứ mà cô túm được thật sự rất đặc biệt.
“A…a…a…a”
Tiếng la này có vẻ còn to và vang hơn trước đó và chủ nhân của nó lai không phải là cô mà là của cái tên mà cô đã va vào. Không thoát được số mệnh khảo sát sàn nhà nhưng cũng may vì cũng có kẻ cùng chung hoạn nạn như cô. Tên kia cũng nằm sấp xuống sàn nhà và cái đầu của hắn còn va vào cô, tay cô thì vẫn đang nắm chặt thứ mà hồi nãy trong lúc sắp ngã cô đã túm được.
“Cô làm cái quái gì vậy ? Thả ra. Cô nắm cà vạt tôi làm cái gì hả. Đồ điên.” Nói xong anh ta còn vừa xoa cằm vừa liếc cô lạnh lùng. Ngay lập tức cô thả cái cà vạt màu đen trong tay ra :
“Tôi xin lỗi chỉ là..”
Vân chưa nói hết câu thì Thiên Ân đã chay tới nâng cô dậy :” Em có sao không? Mà Hải Minh sao cậu lại không để ý như vậy chứ?”
“Khoan, anh nói anh ta là Hải Minh?” Vân gạt tay Thiên Ân ra chỉ về phía người đối diện mình thốt lên hai chữ :“Đáng đời.”
Đứng dậy nhặt chiếc điện thoại hướng phía bàn ăn đi tới sau đó mới nói một câu chắc nịch.
“Anh có thể giải thích tại sao anh ta lại đáng đời.”
“Rất hân hạnh.” Thiên Ân quay lại nhìn Hải Minh đầy thông cảm nhưng trên miệng lại nở một nụ cười rất quỷ dị.
“Cái gì. Bạn gái. Nhanh vậy sao ? Nói như vậy là hôm nay tôi làm việc thừa.?”
Hải Minh đập bàn cái bốp sau đó trợn mắt nhìn thằng bạn trước mặt. Anh có nghe phong phanh việc Thiên Ân theo đuổi một cô gái nhưng mãi không được. Lần trước thấy anh âu sầu vì không theo đuổi được người ta nên anh mới nghĩ ra chuyện này. Vậy mà lại phản tác dụng. Chả trách hồi nãy khi nghe thấy tên anh cô gái này lại thay đổi thái độ nhanh như vậy.
“Không thừa.Tuyệt đối không thừa. Anh ra tay rất chuẩn. Em nên cảm tạ anh.” Vân nửa đùa nửa thật liếc hai người đàn ông trên bàn.
“Hiểu nhầm, hiểu nhầm. Anh trịnh trọng xin lỗi em.”
Chỉ trong chốc lát thế cuộc đã thay đổi, Thiên Ân từ nam chính trở thành người thừa trong khi Vân và Hải Minh thì say sưa nói chuyện phiếm trêu chọc nhau. Lại còn lôi biết bao chuyện không nên nói của anh ra để nói.
Chỉ là hiểu nhầm thì hiểu nhầm nhưng tại sao anh thân là nạn nhân vậy mà vẫn không được bỏ qua.Thậm chí mãi đến khi ra về ai kia còn không thèm nói với anh một câu. Hơn nữa còn tự bắt taxi ra về khiến Hải Minh còn khoác vai anh lắc đầu sau đó còn cười như muốn rụng cả răng .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!