Gõ Cửa Trái Tim
Chương 28: Sự
Sau vụ đó Vân có thêm một người bạn ăn ý, dí dỏm còn Thiên Ân thì lại bị lạnh nhạt mất cả tuần và phải rất vất vả anh mới có thể ‘từ dữ hóa lành’ được. Chuyện lần này khiến Thiên Ân chợt ngộ ra rằng nguyên nhân duy nhất dẫn đến việc anh bị bạn thân lừa tham gia xem mắt và mũi châm xém bị giẫm nát chính là vì mối quan hệ giữa anh và Vân chưa được công khai rõ ràng. Cho nên việc đầu tiên anh làm sau một tuần bị ‘ghẻ lạnh’ đó là thực hiện lời hứa, giới thiệu cô cho mấy tên bạn nối khố của mình và tiếp theo chính là với gia đình mình.
Hôm dẫn cô về nhà giới thiệu mẹ anh rất vui. Bà vui như thể vừa thành công mang anh bán ra ngoài vậy. Chỉ có ba anh là không mặn, không nhạt ngồi ăn một bữa cơm rồi nói mệt và đi lên phòng trước. Việc ông chịu ngồi ăn cùng bữa cơm chứng tỏ ông không ghét cô nhưng về chuyện có thích hay không anh cũng không dám chắc. Về phía mẹ mình, anh tương đối an tâm còn về phía ba thì tạm thời anh cũng chưa thể đoán biết được.
sớm không phải vì hồi hộp, cũng chả phải vì bị ép buộc mà lại càng không phải vì sốt ruột muốn gặp người mà ba anh nói muốn anh gặp. Lý do chỉ có một . Chính là đợi thời cơ
Nghe giọng người đàn ông trong phòng thì thấy quen quen nhưng cô tin chắc đầu cô chưa “hỏng” tới nỗi đi quen kẻ như vậy. Nếu hai người kia đã muốn ‘bán’ cô như vậy thì cô cũng nên phối hợp một chút. Còn tên kia nếu muốn xem mắt với cô xem ra còn phải luyi xuống ghế . Sau cùng còn khoa trương bịt mũi mà lấy tay phẩy phẩy khen và vỗ tay rất vui vẻ:
“Chao ôi. Tổng giám đốc của chúng ta đây sao ? Mùi nước hoa cũng đặc biệt quá đi.”
“Em …Em còn nói được. Nếu biết ba anh muốn anh đi xem mắt cùng em anh cũng đâu phải khổ sở thế này. Cái mùi này kinh chết đi được .” Nói xong anh làm bộ dạng như muốn cởi luôn chiếc áo ra vậy.
“Chứ không phải Trang muốn em đi xem mắt à.”
Sau câu đó cả hai cùng bần thần suy nghĩ sau cùng nhìn nhau gật đầu nhất trí ,chuyện của họ hai nhà đều biết và đồng ý rồi.
***
“Này, có phải anh cũng nên đáp lễ không ?” Thi Thi nói rất hào sảng nói qua điện thoại với Vân.
“Đáp lễ cái gì.”
“Thì người ta đưa anh vê rồi không phải anh cũng nên giới thiệu người ta với người nhà chứ.”
“Mẹ và em trai anh coi Thiên Ân là con rể lâu rồi. Không cần phải giới thiệu đâu.” Vân thở dài bất đắc dĩ khi nhớ lại cảnh mình bị trở thành người thừa với mẹ và thằng nhóc Thiên mỗi khi Thiên Ân xuất hiện trong bệnh viện khi mẹ cô bị bệnh.
“Thế còn bố ruột và cô em gái kia của anh thì sao?”
“Chuyện này…tạm thời anh chưa biết nên nghĩ thế nào.”
“Vậy tiếp tục nghĩ đi. Nếu không thông cứ hỏi em đây này.”
“Được.”
Cất điện thoại vô túi quần Vân lại rơi vào trạng thái ngẩn ngơ ,đầu óc quay cuồng. Lần trước khi gặp ông Vũ cô đã hiểu khoảng cách giữa anh và cô trong mắt mọi người là gia thế. Lúc ông ấy nói muốn xem cô sẽ làm được những gì cô cũng từng sợ hãi, từng tự ti nhưng cũng đã biến mất rất nhanh sau đó . Lúc ấy cũng chả nghĩ gì chỉ là cô tự hào vì có một gia đình bình thường mà hạnh phúc nhưng không ngờ sau đó không lâu đùng một cái cô lại trở thành con gái của một vị chủ tịch giàu có, tiếng tăm không hề nhỏ .
Có lần Thi Thi khuyên cô là nếu người ta kì thị vì gia cảnh thì cô chỉ cần cho người ta biết gia cảnh hào nhoáng của ba ruột là xong nhưng cô không làm vậy.Vì cô hiểu nếu làm vậy thì thứ mà bố anh và người nhà anh chấp nhận là gia sản của bố cô chứ không phải là con người cô. Thứ như vậy cô không cần. Bây giờ bố mẹ anh đã chấp nhận cô thì xem ra chuyện này cũng không quan trọng nữa. Nhưng nếu cô nói ra liệu anh có trách cô vì đã không nói với anh từ trước hay là lại hiểu lầm là cô cố ý tiếp cận anh vì mục đích này nọ giống như những bộ phim hồi trước cô hay xem. Nhưng chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra ,nếu không chả lẽ cô lại dấu ba mẹ mà tự kết hôn . Điều đó tuyệt đối sẽ không xảy ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!