Gõ Cửa Trái Tim
Chương 29: Các Con Không Vội, Nhưng Chúng Ta Vội.
Cái gọi là “chết sớm đầu thai sớm” chính là việc mà ngày hôm nay Vân phải nếm trải. Hôm nay Vân quyết định chính thức giới thiệu Thiên Ân với ba và em gái mình. Để hạn chế tối đa việc anh sẽ tức giận khi biết chuyện cô dấu anh cho tới giờ mới nói ra chuyện cô nhận lại cha và em gái nên hôm qua cô có nói xơ qua với anh nhưng còn danh tính của họ thì cô lại bí mật không nói.
Khi bướảm xúc. Ông Thành thì vui vẻ vì được gặp mặt con rể, Trang thì vừa vui mừng, vừa ngạc nhiên. Vui là vì người mà chị cô qua lại chính là Thiên Ân mà ngạc nhiên cũng chính là vì chuyện này. Thì ra người con gái được cô coi như truyền thuyết , người mà trước giờ cô luôn ngưỡng mộ, luôn muốn gặp mặt và trao tặng bằng khen vì có thể khiến người ‘anh trai’ của cô bị ‘dắt mũi’ lại chính là Vân. Sau khi suy xét kĩ lưỡng Trang quyết định tăng thêm cho chị gái mình một ánh mắt ngưỡng mộ. Thiên Ân lại khác, anh ngạc nhiên, hai mắt mở lớn vì không tin vào mắt mình. Không ngờ người ba mà hôm qua Vân nói lại chính là chú Tư Thành – người bạn già của ba mình. Vậy là chuyện của ba anh xem như đã giả quyết xong. Nhưng cũng không thể nói là không giận được, cho nên sắc mặt anh từ ngạc nhiên chuyển sang vui mừng sau đó lại chuyển sang trầm tĩnh chỉ trong tích tắc.
Làm việc với Thiên Ân lâu như vậy làm sao Vân lại không hiểu vẻ mặt bây giờ của anh biểu thị cho cái gì được. Cô biết, anh là dân làm ăn cho nên tính nhẫn nhịn và chịu đựng rất cao, vẻ mặt càng bình tĩnh thì trong lòng ‘sóng’ lại càng lớn. Xem ra lần này cô thảm rồi.
Vì hai bên quen nhau cho nên rất nhanh chóng đã nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí Vân còn có cảm giác hình như cô ngồi đây hơi thừa. Cho nên mặc kệ họ nói chuyện cô tập trung ngồông?”
“Dạ….”
“Là ông ấy.” Vừa nói ông Thành vừa khoác vai ông Vũ ngồi bên cạnh sau đó kể lại sự tình một cách cụ thể.
Nghe hết câu chuyện mà đầu cô cứ ong lên, lòng càng ngày càng khó chịu. Đứng bật dậy cô nói :
“Mọi người cứ tiếp tục con đi ra ngoài một chút.”
Đứng trong nhà vệ sinh cô bất lực tay chống lên bồn rửa tay, nhìn chính mình trong gương mà cô bật cười. Một nụ cười đầy giễu cợt và mỉa mai. Lần trước khi ông Vũ nói muốn xem cô sẽ làm những gì cô còn nghĩ là mình bị phản đối nhưng sau vụ xem mắt lần trước thì lại ngây thơ tin rằng ông Vũ đã thay đổi định kiến mà chấp nhận mình. Xem ra là không phải. Xem ra tất cả chỉ là vì cái đại danh con gái ruột nhà họ Đào chứ không phải như cô từng nghĩ. Phải chăng không có nó thì cô vĩnh viễn cũng sẽ không được bước chân vào nhà họ Hoàng. Vân ra sức tạt nước lạnh vào mặt với hi vọng xua đi được cái cảm giác khó chịu trong đầu.
“Có phải cháu cảm thấy rất rối ren, rất khó chịu.”
Vân giật mình nhìn về hướng cửa nơi phát ra tiếng nói:
“Bá…Bác gái. Sao bác lại ở đây. ” Để cho mẹ Thiên Ân nhìn thấy bộ dạng này Vân cảm thấy rất xấu hổ . Bỏ qua sự xấu hổ trong ánh mắt đối phương bà tiếp lời:
“Nhưng trước giớ cháu vẫn luôn cảm thấy bác trai không thích cháu.”
“Không thích. Nếu vậy lão đó sẽ không phí thời gian mà tìm hiểu về lý lịch cháu, rồi lại đi tìm gặp cháu làm gì cho phí thời gian. Ông ấy chỉ cần sai thư kí tới ném cho cháu một cục tiền sau đó bảo cháu đi thật xa là xong. Cháu nghĩ nếu không thích cháu mà lại để yên cho tin đồn trong công ty của hai đứa à. Còn cái thái độ lạnh nhạt kia ý mà là kết quả của một cuộc trao đổi nho nhỏ thôi.” Bà tươi cười như thể đạt được mục tiêu.
“Trao đổi….”
“Đúng.Ta ,ông ấy và ba cháu sau khi biết rõ tất cả đã thỏa thuận cho hai đứa đến với nhau. Nhưng ba cháu muốn thử con rể nên không cho chúng ta nói với Thiên Ân chuyện gia thế của cháu. Còn ông ấy lại muốn ăn thua với ba cháu nhưng không biết nên làm thế nào. Lúc đó ta chỉ nói đùa là thử con dâu bằng cách tỏ vẻ lạnh nhạt, không thích cháu với lý do không hợp gia thế là ba cháu sẽ cảm thấy con gái bị thiệt thòi thôi. Ai ngờ hài hước của ông Vũ. Xem ra ai hai mặt thất thường của Thiên Ân cũng chính là thừa kế từ ông. Thảm nào mẹ anh luôn miệng nói hai người giống nhau như đúc. Rất buồn tẻ nhưng cũng rất vui vẻ. Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra một người thanh niên bước vào:
“Trang. Sao em dám…..”
Sau câu nói đầy lửa giận ấy anh ta im lặng, ngơ ngác nhìn mọi người trong phòng bằng ánh mắt ngạc nhiên cũng giống như anh mắt mọi người đang nhìn anh ta vậy.
Trang lao đến bịt miệng anh lại rồi khẽ nói cái gì đấy. Rất nhanh sau đó anh tiến tới bàn ăn cúi mình xin lỗi với nét mặt ôn hòa, nhã nhặn cười xòa cho qua chuyện. Vẻ tức giận khi nãy đã hoàn toàn bốc hơi.
“Con chào bố. Cháu là Hải Thanh. Rất vui được gặp các bác và anh chị. Chuyện lúc nãy mong mọi người đừng để ý ạ.”
“Ai là bố anh chứ.” Trang khẽ đá vào chân anh.
“Trang………..Chuyện này….. là thế nào. Hai đứa…. lại cãi nhau ? Thật là mất mặt.” Ông Thành khẽ trách mắng.
“Là lỗi của anh ấy. Con chỉ….”
“Chỉ là trong lúc tức giận liền nói mình đang đi xem mắt và chuẩn bị làm đám cưới. Anh nói có đúng không?”
“Thật là….” Ông Thành ngao ngán lắc đầu. Hai người này cứ vài hôm là lại cãi nhau, không chuyện lớn cũng chuyện nhỏ ,nhưng nếu ngăn cấm họ thì hai người lại sống chết phản đối. Gia đình Hải Thanh cũng đã đánh tiếng muốn tổ chức lễ cưới, vì chuyện này họ cũng đã trở về Việt Nam . Chuyện này khiến ông cũng đau đầu. Lần này mọi người trong phòng cũng coi như là vô tình được ‘ra mắt’ chồng tương lai của Trang.
“Ông xem, tụi trẻ bây giờ đún
“Tôi thấy, vẫn là làm như vậy đi.” Ông Thành gật gù tán đồng.
àn tán sôi nổi kia lại chính là của bốn kẻ ngốc đang ngồi trong phòng. Xem ra lần này có người hai người đã thành công ‘bị đem bán’ ra ngoài rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!