Thiên Long Bát Bộ - Hồi 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 16



Đoàn Dự giận quá nói:

– Sao vậy?

Lại bốp bốp lãnh thêm hai cái nữa, lần này còn mạnh hơn kỳ trước, khiến chàng tai như ù đi. Đoàn Dự lớn tiếng kêu lên:

– Sao cô cứ động một tí là đánh người, có thả tôi ra không nào, tôi không muốn đi chung với cô nữa.

Đột nhiên chàng thấy thân mình tung lên, nghe bình một tiếng đã rơi bịch xuống đất, có điều tay chân đều bị trói chặt, một đầu dây vẫn còn trong tay cô gái, Đoàn Dự liền bị con ngựa giựt mạnh, kéo lê trên đường mà đi.

Cô gái quát một tiếng nhỏ ra lệnh cho con ngựa đi chậm lại, hỏi:

– Ngươi đã phục chưa? Có chịu nghe lời ta không nào?

Đoàn Dự lớn tiếng:

– Không phục, không phục! Không nghe, không nghe! Dù ta có chết ngay ta cũng không sợ. Ngươi mới hành hạ ta một tí, ta sợ… ta sợ…

Chàng vốn dĩ định nói “ta sợ gì đâu” nhưng ngay lúc đó trên đường có một cái gò, cháng bị xóc lên hai lần thành ra hai chữ “gì đâu” không nói ra được. Cô gái cười khẩy hỏi:

– Ngươi sợ rồi ư?

Nàng ta giựt một cái, chàng lại bật tung lên trên yên. Đoàn Dự nói:

– Ta muốn nói “ta sợ gì đâu,” lẽ dĩ nhiên là không sợ, mau thả ta ra. Ta không muốn để ngươi lôi đi như thế này nữa.

Cô gái hừ một tiếng nói:

– Trước mặt ta đâu có ai được quyền nói? Ta muốn hành hạ ngươi, hay muốn ngươi chết dở sống đở, chứ đâu phải chỉ là “hành hạ một tí” mà thôi đâu?

Nói xong hất tay trái một cái lại quăng Đoàn Dự khỏi lưng ngựa, kéo lê dưới đất. Đoàn Dự trong bụng tức quá, nghĩ thầm: “Những kẻ kia mở miệng ra là gọi ngươi “tiểu tiện nhân” âu cũng phải.” Chàng bèn kêu lên:

– Nếu ngươi không thả ta ra, ta chửi cho đấy.

Cô gái trả lời:

– Ngươi có gan thì cứ chửi, trong một đời ta, bị chửi chưa đủ hay sao?

Đoàn Dự nghe thấy nàng trả lời dường như chứa đựng một nỗi đau lòng thành ra ba chữ “tiểu tiện nhân” vừa ra đến cửa miệng, trong lòng thấy xót xa, vội vàng ngừng lại.

Cô gái chờ một lát thấy chàng không mở miệng liền hỏi:

– Ồ, thì ra ngươi không dám chửi.

Đoàn Dự đáp:

– Ta nghe cô nói thấy đáng thương nên không nỡ chửi chứ nào có sợ gì đâu?

Cô gái huýt một tiếng dục ngựa, con Hắc Mai Côi liền tung bốn vó chạy nhanh hơn. Lần này Đoàn Dự thật là khổ, đầu cổ tay chân bị đá nhọn trên đường làm cho máu me dầm dề. Cô gái kêu lên:

– Ngươi có đầu hàng chưa nào?

Đoàn Dự lớn tiếng chửi:

– Ngươi không biết tốt xấu, trái phải, một đứa con gái tàn ác độc địa chẳng ra gì.

Cô gái đáp:

– Ta vốn dĩ tàn ác độc địa, việc gì phải đợi ngươi nói? Tưởng ta không biết hay sao?

Đoàn Dự đáp:

– Ta… ta… đối với ngươi… đối với ngươi… một lòng tử tế…

Đột nhiên đầu chàng va vào một cục đá trồi lên, lập tức mê man không còn biết gì nữa. Không biết bao lâu, bỗng thấy đầu mát rượi, chàng liền tỉnh lại, tiếp theo nước òng ọc chảy vào mồm, chàng vội ngậm miệng lại, nhưng sặc sụa ho lên sù sụ khiến cho nước chảy vào mồm vào mũi càng nhiều. Thì ra chàng bị buộc dây kéo lê trên đường, cô gái thấy chàng hôn mê liền giục ngựa chạy ngang một con suối để cho chàng thấm nước mà tỉnh lại. Cũng may con suối đó rất hẹp, con ngựa chỉ bước vài bước đã qua, Đoàn Dự áo quần ướt đẫm, bụng uống đầy nước căng phồng, trên mình đầy vết thương, quả thật vừa đau đớn vừa khó chịu.

Cô gái kia hỏi:

– Ngươi đã phục chưa nào?

Đoàn Dự nghĩ thầm: “Trên đời này sao lại có đứa con gái ngang ngạnh không biết điều đến thế, quả thật đúng là trời già cay nghiệt, âu cũng là cái số kiếp mình phải chịu nên mới rơi vào tay cô ta, có nói thêm nữa cũng bằng thừa.” Cô gái hỏi mấy lần:

– Ngươi đã phục chưa? Chịu khổ như thế đã đủ chưa nào?

Đoàn Dự chẳng nói chẳng rằng, làm như không nghe thấy. Cô gái sẵng giọng:

– Bộ tai ngươi điếc hay sao? Sao không trả lời ta hả?

Đoàn Dự vẫn không lên tiếng. Cô gái gò cương ngựa quay lại xem chàng đã tỉnh chưa. Khi đó trời sắp qua đêm, phương đông đã hừng sáng, nàng thấy Đoàn Dự hai mắt mở thao láo, hậm hực nhìn mình, bèn quát:

– Giỏi nhỉ, ngươi đâu có bất tỉnh, lại giả chết để dỡn mặt với ta. Để ta cho ngươi biết tay xem ngươi ghê gớm, hay ta ghê gớm.

Nói xong nàng nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng tung mình lên một cây lớn bẻ một cành cây, nghe vút một tiếng đã quất một roi ngay mặt Đoàn Dự. Đoàn Dự lần đầu cùng nàng đối diện, thấy nàng che mặt bằng một miếng vải đen, chỉ để lộ đôi mắt đen láy nhìn mình, mỉm cười nghĩ thầm: “Dĩ nhiên ngươi ghê gớm hơn, con đàn bà độc ác này, ai còn lợi hại hơn ngươi được nữa?”

Cô gái hỏi:

– Đến nước này mà ngươi còn cười được ư? Ngươi cười gì?

Đoàn Dự nhìn nàng nhăn mặt trêu chọc, lại nhếch mép cười khiến cô gái giận dữ giơ roi quất luôn bảy tám cái. Đoàn Dự lúc này đã coi sống chết không vào đâu, mặt nhơn nhơn không thèm nói gì cả, cố hết sức nở một nụ cười. Thế nhưng cô gái kia ra tay thật là âm độc, khúc cây đánh xuống toàn nhằm vào chỗ nhược, dễ đau nhất khiến chàng mấy lần nhịn không nổi toan kêu lên nhưng rồi cố nghiến răng mà chịu.

Cô gái kia thấy chàng bướng bỉnh đến thế, hung hăng nói:

– Giỏi lắm, ngươi giả câm giả điếc, để ta cho ngươi thành điếc thật.

Nàng ta cho tay vào túi, lấy ra một thanh chủy thủ, mũi dao dài chừng bảy tấc, hàn quang lấp lánh tiến về phía chàng, giơ dao nhắm ngay tai phải Đoàn Dự quát lên:

– Ngươi không nghe ta nói hay sao? Ngươi muốn giữ hay không muốn giữ cái tai này?

Đoàn Dự cũng không thèm trả lời, cô gái mắt lộ hung quang giơ tay lên, chủy thủ trong tay đâm luôn vào tai chàng. Đoàn Dự hoảng quá kêu lên:

– Này, ngươi định đâm thật hay sao chứ? Ngươi đâm điếc tai ta, liệu có tài chữa cho khỏi hay không thì bảo?

Cô gái hứ một tiếng nói:

– Cô nương giết người còn làm cho sống lại được, ngươi không tin thì thử cho biết.

Đoàn Dự vội đáp:

– Ta tin, ta tin, khỏi cần thử làm gì.

Cô gái thấy chàng mở mồm nói, xem chừng phục mình lắm rồi nên không hành hạ thêm nữa, nhắc Đoàn Dự lên để lên yên ngựa, chính nàng ta cũng nhảy lên yên nhưng lần này để đầu cao chân thấp tử tế hơn một chút. Đoàn Dự không còn bị treo ngược đầu, tay chân tuy vẫn còn đau vì bị trói chặt, nhưng so với bị kéo lê dưới đất cũng một trời một vực nên không dám mở mồm chọc cho nàng ta nổi cáu.

Chạy được chừng hơn nửa giờ, Đoàn Dự mắc tiểu quá, muốn nói cô gái cho mình đi giải nhưng tay bị trói không cách nào ra hiệu, hơn nữa dẫu tay có tự do cũng không biết làm sao cho cô ta hiểu được nên đành phải nói:

– Tôi đau bụng xin cô nương thả tôi ra một chút.

Cô gái đáp:

– Hay lắm, thế là bây giờ ngươi hết câm rồi? Có còn gì để nói nữa không?

Đoàn Dự nói:

– Sự đến nước này đâu có dám để dây bẩn vào cô nương, cô nương là “hương mỹ nhân,” còn nếu như tôi biến thành “xú tiểu tử” thì thật đâu có hay ho gì.

Cô gái nhịn không nổi cười khì một tiếng, nghĩ bụng thôi thì đành phải thả y ra vậy nên rút kiếm ra cắt đứt dây cho chàng còn chính mình cũng đi ra chỗ khác. Đoàn Dự bị cô gái trói cả nửa ngày, chân tay tê cứng không sao cử động được, nằn lăn lộn trên mặt đất hồi lâu mới đứng lên nổi, đi tiểu xong thấy con Hắc Mai Côi đứng ở một bên gặm cỏ trông thật thuần tính nghĩ thầm: “Lúc này không chạy thì còn lúc nào?” Chàng rón rén nhảy lên yên, con ngựa không kháng cự gì cả. Đoàn Dự cầm cương giựt ngựa chạy về hướng bắc.

Cô gái nghe tiếng ngựa hấp tấp đuổi theo nhưng con Hắc Mai Côi chạy nhanh vô tỉ, khinh công nàng tuy cao nhưng sao đuổi kịp. Đoàn Dự vòng tay nói:

– Cô nương, có ngày gặp lại.

Chàng chỉ nói được thế, con ngựa đã vọt lên đến hơn hai chục trượng. Chàng quay lại thấy cô gái đã bị hàng cây che khuất, thoát được độc thủ của con nữ ma đầu này rồi, trong lòng sung sướng không đâu cho hết, miệng liên tiếp giục ngựa:

– Ngựa ngoan ơi, ngựa tốt ơi! nhanh lên nào, nhanh lên nào!

Hắc Mai Côi chạy được chừng một dặm, Đoàn Dự nghĩ thầm: “Mình lằng nhằng mất một ngày, không biết có còn kịp cứu Chung cô nương nữa hay không? Nếu mình chạy suốt, không ăn không ngủ không kể sống chết chẳng biết Hắc Mai Côi chịu nổi hay không?” Chàng còn đang suy tính, bỗng nghe từ đằng sau xa xa truyền lại một tiếng hú thật trong trẻo.

Hắc Mai Côi nghe thấy tiếng hú, lập tức quay đầu, theo đường cũ chạy ngược về. Đoàn Dự hết sức hoảng hốt, vội kêu:

– Ngựa tốt ơi, ngựa ngoan ơi! Đừng có quay lại.

Chàng hết sức gò dây cương cố bắt con ngựa quay đầu. Thế nhưng tuy con Hắc Mai Côi bị kéo ngoẹo cả đầu sang một bên, thân hình vẫn cứ thẳng đường chạy tới, không nghe chàng chỉ huy nữa.

Chỉ trong giây lát, con ngựa đã chạy tới trước mặt cô gái đứng phắt lại. Đoàn Dự dở khóc dở cười, thần sắc thật là ngượng ngùng. Cô gái kia lạnh lùng hỏi:

– Ta vốn chẳng muốn giết ngươi, thế nhưng ngươi len lén bỏ trốn, lại còn ăn cắp con Hắc Mai Côi của ta, thế có phải là đại trượng phu chăng?

Đoàn Dự nhảy xuống ngựa, ngang nhiên đáp:

– Ta nào có phải là nô lệ của cô đâu, muốn đi đâu thì đi, làm gì có chuyện “len lén bỏ trốn?” Hắc Mai Côi là cô cho ta mượn, ta đã trả lại đâu, sao lại gọi là ăn cắp được. Cô muốn giết ta thì giết có sao. Tăng Tử nói: “Tự phản nhi súc, tuy thiên vạn nhân, ngô vãng hĩ.” Ta tự mình quay lại, có gì mà không phải đại trượng phu?

Cô gái nói:

– Cái gì mà “súc” với chả không “súc?” Ngươi có rụt đầu ta cũng cho ngươi một kiếm.

Nàng không hiểu Đoàn Dự dẫn kinh sách ra nói, tay cầm cán kiếm, rút ra nửa chừng nói:

– Ngươi lớn mật như thế, bộ tưởng ta không dám giết hay sao? Ngươi ỷ vào thế của ai mà dám ngang nhiên chống báng với ta?

Đoàn Dự đáp:

– Tôi đối với cô nương không có điều gì phải hổ thẹn, việc gì phải dựa dẫm thế của người nào?

Đôi mắt lạnh như băng của cô gái nhìn thẳng vào Đoàn Dự, Đoàn Dự cũng giương mắt nhìn lại không hề hãi sợ chút nào. Hai người đứng nhìn nhau một hồi, nghe soạt một tiếng cô gái đã tra kiếm trở vào bao, quát lên:

– Ngươi đi đi! Ta tạm để cái đầu trên cổ ngươi, để khi nào cô nương cao hứng sẽ tới lấy.

Đoàn Dự vốn dĩ coi như mình chắc chết rồi, không ngờ nàng ta lại thả cho mình đi, hơi ngạc nhiên nhưng không dám nói thêm, quay mình khập khễnh bước đi.

Chàng đi được chừng mươi trượng, không nghe tiếng vó ngựa, quay đầu lại nhìn, thấy cô gái vẫn đứng đó ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nghĩ thầm: “Chắc nàng ta đang tính toán chuyện gì thật ác độc như mèo vờn chuột, đùa rỡn với mình một hồi rồi mới giết. Thôi được, ta có chạy cũng không xong, chi bằng kệ nó đến đâu thì đến.” Ngờ đâu chàng càng đi càng xa nhưng vẫn không thấy cô gái cưỡi ngựa đuổi tới.

Chàng rẽ luôn qua mấy con đường nhánh bấy giờ mới thấy hơi yên tâm, những vết thương trên đầu trên cổ, trên chân trên tay lúc này mới thấy đau, nghĩ thầm: “Cô gái này bụng dạ thật là quái đản, hay là cô ta cha mẹ chết hết rồi, cuộc đời gặp phải biết bao nhiêu chuyện bất hạnh. Hay là cô ta mặt mũi thật xấu xa nên không dám lộ mặt ra nhìn ai, thế thì quả là đáng thương thật. Chao ôi! Cái hộp vàng của Chung phu nhân đưa cho ta nay ở bên nàng rồi.”

Chàng muốn quay lại đòi nhưng lại không dám, nghĩ thầm: “Ta gặp cha ta, cùng lắm là bằng lòng học võ công, cha ta thể nào cũng đi cứu Chung cô nương, còn như nếu cha ta không chính mình đi, cử người khác đi thì cũng được. Cái hộp đó cũng chẳng dùng được bao nhiêu nhưng ta không có ngựa cưỡi, điệu này đi về Đại Lý thì nửa đường đã bị chất độc phát tác chết rồi. Chung cô nương chờ đợi cứu viện mỏi mòn, một ngày dài như một năm, nàng không thấy ta quay lại, cha nàng cũng không tới chắc lại tưởng mình không đưa tin. Chi bằng mình quay lại núi Vô Lượng, cùng nàng chết chung một nơi để cho nàng hay ta không có ý phụ nàng.”

Chàng đã quyết ý như thế, lập tức nhắm kỹ phương hướng, hăng hái rảo bước, nhắm núi Vô Lượng mà đi. Bờ sông Lan Thương thật là hoang dã, đi đến mấy chục dặm vẫn không hề thấy một mái nhà. Hôm đó chàng đành hái một số trái cây dại ăn cho đỡ đói, đến đêm thì kiếm một cái hốc núi ngủ cho qua. Hôm sau quá trưa, lại đến một chiếc cầu làm bằng xích sắt, qua trở lại bờ sông bên kia, đi đến hơn ba chục dặm đến được một cái thị trấn nhỏ. Bao nhiêu tiền bạc khi chàng rơi xuống thâm cốc bên cạnh vách núi đã mất hết rồi. Nhìn lại toàn thân y phục rách bươm, bụng lại đói quá, chỉ còn miếng bích ngọc trên mũ là quí giá bèn lấy xuống đến một tiệm bán gạo trong thị trấn gạ đổi. Tiệm gạo nào có phải nơi đổi ngọc nhưng ở đây chỉ có tiệm này là lớn nhất, người chủ tiệm thấy chàng khí khái hiên ngang, không dám coi thường nhưng không biết giá trị của viên ngọc, chỉ trả có hai lạng bạc. Đoàn Dự cũng chẳng kèo nài, cầm tiền định đi mua áo mũ, nhưng thị trấn nhỏ quá không có chỗ bán y phục nên đành đến quán mua cơm ăn.

Chàng vừa ngồi xuống ghế, hai đầu gối theo chỗ rách thò ra, trường bào vạt trước vạt sau rách mất cả rồi, quần thì sau đũng cũng có mấy cái lỗ lớn, lộ cả mông ra, gió thổi hiu hiu nghĩ thầm: “Cái cảnh lòi da lòi thịt thế này trông thật bất nhã, phải tìm cách nào che đi mới được.”

Gã chủ quán mang đồ ăn lên nói:

– Hôm nay không gặp ngày, chẳng có cá thịt gì hết, xin tướng công ăn ít rau dưa đậu phụ qua bữa vậy.

Đoàn Dự đáp: “Không sao! Không sao!” Nói xong liền cầm đũa lên ăn ngay. Chàng con nhà quyền quí, hôm nay ăn mặc rách rưới hở cả mông, ngồi ăn mấy món bình dân nhưng vì mấy ngày qua không có hạt cơm nào vào bụng, tuy chỉ rau đậu nhưng ngon miệng vô cùng. Chàng ăn đến bát thứ ba bỗng nghe ngoài cửa tiệm có tiếng người nói:

– Nương tử, ở đây có cái quán nhỏ, vào xem có gì ăn không nào? Nguồn tại http://[.c]om

Có tiếng một người đàn bà ỏn ẻn:

– Gớm xem ra chàng chẳng bao giờ thấy no cả.

Đoàn Dự nghe thấy thanh âm thật quen thuộc, lập tức nhận ra ngay đó là Can Quang Hào của phái Vô Lượng Kiếm cùng với Cát sư muội của y, trong bụng hoảng hốt, vội vàng quay mặt vào tường, nghĩ thầm: “Sao y lại gọi là “nương tử” nhỉ? Ồ, thế ra họ đã thành vợ chồng. Ta xủ phải quẻ Vô Vọng, hào lục tam, “Vô Vọng chi tai, hoặc hệ chi ngưu, hành nhân chi đắc, ấp nhân chi tai.”(3.2) Vị Can lão huynh kia được vợ, còn Đoàn công tử này lại bị vạ lây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN