Thiên Long Bát Bộ - Hồi 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 15



Chỉ nghe cô gái chậm rãi nói:

– Ta cho ngươi mượn ngựa là vì nể mặt người khác, không cần gì ngươi phải tạ ơn. Ngươi không lo đi cứu người còn quay lại đây làm gì?

Nàng tuy nói nhưng mắt vẫn hướng vào trong không quay đầu lại. Đoàn Dự đáp:

– Tại hạ cưỡi con Hắc Mai Côi trên đường bị người ta phục kích, có kẻ ngộ nhận tôi là cô nương, mở miệng ăn nói hỗn hào xem ra bất ổn, không thể không quay lại báo cho cô nương hay.

Cô gái nói:

– Thế báo tin gì?

Tiếng nàng trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh như băng chẳng có chút gì thân thiện, nghe không thoải mái chút nào, tưởng như nàng không hề quan tâm đến thế sự, lại giống như đối với ai cũng coi như kẻ thù, chưa giết sạch được mọi người trong thiên hạ thì chưa vừa lòng.

Đoàn Dự nghe cô ta ăn nói vô lễ cảm thấy không vui, nhưng nghĩ lại nàng đang bị kẻ thù bao vây, tình hình thực là nguy hiểm, tâm tình có khác lạ âu cũng là chuyện thường, thương người lại nghĩ đến mình nên ôn tồn nói:

– Tại hạ nghĩ rằng hai gã cường đồ có ý gia hại cô nương, phần mình vì nhờ có ngựa chạy nhanh nên thoát được nguy khốn, còn cô nương chắc chưa biết kẻ thù đến tấn công, nên quay lại báo tin, để xin cô nương tạm thời trốn tránh, ngờ đâu lại chậm một bước, kẻ thù đã tới rồi, thực đáng tiếc biết bao.

Cô gái cười khẩy hỏi:

– Ngươi giả đò xun xoe tới đây lấy lòng ta là có dụng ý gì?

Đoàn Dự nổi giận bừng bừng, lớn tiếng đáp:

– Tại hạ với cô nương vốn không quen biết, thấy có người định tâm gia hại, lẽ nào ngậm miệng làm thinh? Hai chữ “lấy lòng” ở đâu mà ra đây?

Cô gái hỏi:

– Thế ngươi biết ta là ai không?

Đoàn Dự đáp:

– Không biết.

Cô gái nói:

– Ta nghe Lai Phúc Nhi nói, ngươi hoàn toàn không biết võ công, vậy mà dám tới Vạn Kiếp Cốc nói toạc tội của cốc chủ ra, quả thực to gan. Bây giờ lại vướng vào cái vòng thị phi này, ngươi định thế nào?

Đoàn Dự ngạc nhiên nói:

– Tôi vốn chỉ muốn đến báo tin xong rồi lại lên đường về nhà. Bạn đang xem tại TruyệnYY – www._com

Nói đến đây, chàng thở dài rồi tiếp:

– Xem ra cô nương gặp nguy nan đã đành mà tôi thì cũng họa lớn đến nơi rồi. Không biết cô nương thù oán gì với những người này thế?

Nữ lang áo đen cười khẩy một tiếng nói:

– Ngươi là cái thá gì mà dám hỏi ta?

Đoàn Dự lại thêm ngạc nhiên nói:

– Chuyện riêng của người khác đúng ra tôi chẳng nên hỏi tới. Thôi được, tin tôi đã báo rồi, với cô như thế là xong.

Cô gái áo đen nói:

– Ngươi có biết đâu lại mất mạng nơi đây phải không? Có hối hận chăng?

Đoàn Dự nghe miệng lưỡi nàng có ý diễu cợt, lớn tiếng nói:

– Đại trượng phu hành sự, thấy chuyện nghĩa thì làm, sao lại có chuyện hối hận?

Cô gái hừ một tiếng nói:

– Cỡ tài cán như ngươi mà cũng dám xưng là đại trượng phu hay sao?

Đoàn Dự đáp:

– Anh hùng hảo hán hay không đâu phải chỉ dựa vào võ công cao thấp? Dù là võ công đứng đầu thiên hạ mà hành sự đê tiện xấu xa thì cũng đâu có xứng đáng ba chữ “đại trượng phu.”

Cô gái áo đen cười:

– Ha ha, ngươi giữa đường gặp chuyện bất bình, trượng nghĩa đến đây báo tin, chẳng qua mong được làm đại trượng phu đấy thôi. Đến lúc đại trượng phu bị người ta chặt ra làm mười bảy, mười tám mảnh chỉ e lúc ấy hết còn anh hùng hảo hán gì được nữa.

Bình bà bà đột nhiên cất giọng ồm ồm:

– Tiểu tiện nhân định kéo nhì nhằng để làm gì? Có đứng dậy động thủ không thì bảo.

Mụ vung hai thanh đao đập vào nhau, tiếng choang choang nghe chói cả tai. Cô gái áo đen cười khẩy nói:

– Ngươi sống đã bấy nhiêu năm quá đủ nên muốn chết sớm một tí hay sao? Con mụ ác ôn họ Vương ở Tô Châu sao không đích thân tới đây cùng ta động thủ lại sai bọn đầy tớ chúng bay đến quấy hôi bôi nhọ là gì?

Thụy bà bà nói:

– Phu nhân bọn ta tôn quí dường ấy, con tiểu tiện nhân muốn gặp phu nhân một lần cũng đã khó bằng lên trời rồi. Ngươi có khôn hồn thì ngoan ngoãn đi theo chúng ta, rập đầu tạ tội với phu nhân, không chừng phu nhân chúng ta khoan hồng đại lượng, tha mạng cho ngươi, chuyện đào tẩu thì chớ có tơ tưởng đến. Sư phụ ngươi đâu?

Cô gái áo đen kêu rít lên:

– Sư phụ ta ở sau lưng các ngươi chớ đâu.

Thụy bà bà, Bình bà bà cả bọn giật mình kinh hãi cùng quay lại. Thế nhưng sau lưng nào có ai ?

Đoàn Dự thấy cả bọn ai nấy tưởng thật hoảng hồn thất sắc, nhịn không nổi cười lên khanh khách. Bình bà bà hầm hầm nói:

– Cười cái gì?

Đoàn Dự cười:

– Buồn cười quá! Buồn cười quá!

Bình bà bà hỏi lại:

– Cái gì mà buồn cười?

Đoàn Dự đáp:

– Ha ha, buồn cười quá đỗi.

Bình bà bà hỏi thêm:

– Cái gì mà buồn cười quá đỗi?

Đoàn Dự đáp:

– Hì hì, buồn cười quá đỗi, buồn cười đến chết mất thôi!

Bình bà bà bực mình:

– Cái gì mà buồn cười đến chết mất thôi?

Thụy bà bà nói:

– Bình bà bà, mặc xác thằng nhãi thối tha đó.

Mụ quay sang cô gái áo đen nói:

– Cô nương từ Giang Nam chạy tới Đại Lý, bọn ta vạn dặm xa xôi đuổi tới tận đây, liệu cô nghĩ chúng ta có bỏ qua không? Bọn ta dẫu có chết hết trong tay cô nương cũng phải nhất định bắt cô đem về. Thôi cô ra tay đi.

Đoàn Dự nghe giọng Thụy bà bà có vẻ e ngại cô gái này, không khỏi lạ lùng, thấy trong sảnh mười bảy mười tám người phùng mang trợn mắt, tay cầm binh khí, nhưng không một ai dám xông lên trước. Bình bà bà hai tay hai đao, mấy lần tiến đến gần sau lưng cô gái rồi lại rụt về.

Cô gái áo đen nói:

– Này, anh chàng đưa tin kia, bây nhiêu người toan xông vào đánh một mình ta, anh tính sao đây?

Đoàn Dự đáp:

– Ôi, con Hắc Mai Côi đang ở bên ngoài, nếu cô phá vòng vây chạy ra được cưỡi ngựa chạy đi, con ngựa này cước trình thật nhanh, bọn họ không đuổi kịp được.

Cô gái hỏi lại:

– Thế còn anh thì sao?

Đoàn Dự trầm ngâm rồi đáp:

– Tôi vốn không quen không biết gì họ, chẳng thù chẳng oán, chắc họ cũng chẳng làm gì tôi đâu, thế nhưng cũng chưa biết thế nào được.

Nữ lang áo đen cười khẩy mấy tiếng nói:

– Nếu họ biết điều phải quấy như thế thì đâu có bấy nhiêu người vây đánh một mình ta. Cái mạng của anh coi như không còn nữa rồi, nếu như ta chạy được, anh có tâm nguyện gì muốn ta làm giùm anh chăng?

Đoàn Dự trong lòng chua chát nói:

– Bạn của cô là Chung cô nương ở núi Vô Lượng bị Thần Nông Bang bắt giữ, mẹ cô ta đưa cho tôi cái hộp này, đưa đến cho cha tôi, nhờ ông ta đi cứu. Nếu như… nếu như… cô nương có thể thoát thân được thì làm dùm chuyện này, tại hạ thật là cảm kích.

Nói đến đây chàng tiến lên mấy bước, lấy cái hộp vàng ra đưa tới. Chàng tới gần cô gái chừng hai thước, bỗng ngửi thấy một mùi hương, như lan mà không phải lan, như xạ mà không phải xạ, tuy không đậm đà chỉ thoang thoảng dìu dịu nhưng ngửi thấy lòng không khỏi lâng lâng.

Cô gái áo đen không quay đầu lại hỏi:

– Chung Linh xinh đẹp lắm, là ý trung nhân của anh chăng?

Đoàn Dự đáp:

– Không đâu. Chung cô nương tuổi còn nhỏ, tính tình ngây thơ, tôi đâu dám có… có ý đó.

Cô gái đưa tay trái về sau cầm lấy cái hộp vàng. Đoàn Dự thấy bàn tay cô ta đeo một bao tay bằng lụa đen mỏng, không để lộ ra ngoài chút da thịt nào bèn nói:

– Cha tôi ở nơi thành Đại Lý, cô chỉ cần…

Cô gái chặn lại:

– Để từ từ rồi nói cũng được.

Nàng bỏ chiếc hộp vào túi nói:

– Lão họ Chúc kia, mau cút ra khỏi nơi đây.

Một ông già râu tóc bạc trắng run run hỏi lại:

– Ngươi nói sao?

Cô gái gằn giọng:

– Ngươi mau cút ra khỏi sảnh, hôm nay ta không muốn giết ngươi.

Ông già kia vung kiếm đâm ra, quát lên:

– Ngươi nói lếu láo gì đó?

Giọng y run run, không hiểu vì quá phẫn nộ hay vì sợ hãi. Cô gái áo đen nói:

– Ngươi không phải thủ hạ của ác bà nương họ Vương, chẳng qua bị hai mụ già này rủ lại đây coi trò vui. Trên đường đi ngươi đối với ta có chiều nể nang, tên khốn kiếp kia toan giở mạng che mặt ta ra xem, ngươi liên tiếp ngăn trở. Hừ, ngươi xem ra không đáng chết, vậy mau cút ra khỏi đây ngay.

Ông già kia mặt xám ngoét, mũi kiếm cầm trong tay từ từ chúc xuống. Đoàn Dự khuyên:

– Cô nương, cô bảo ông ta đi ra cũng đủ rồi, đâu cần phải dùng chữ “cút.” Cô nói năng chẳng nể nang chút nào, Chúc lão gia tử sao không khỏi bực tức?

Ngờ đâu ông già họ Chúc vẻ mặt lúc thì do dự, lúc thì hoảng hốt, đột nhiên nghe keng một tiếng, trường kiếm rơi xuống đất, hai tay ôm mặt, quả thực chạy bay chạy biến ra ngoài. Y vừa giơ tay đẩy cửa sảnh, Bình bà bà vung tay phải ra, một ngọn đoản đao phóng vụt ra trúng ngay giữa lưng. Ông già đó dãy dụa một hồi, lăn lộn dưới đất ra xa cả trượng mới chết hẳn.

Đoàn Dự giận dữ nói:

– Hừ, mụ mập kia, vị lão gia đó cũng là cùng bọn với ngươi, sao ngươi nỡ hạ độc thủ?

Bình bà bà tay phải rút trong lưng ra một thanh đoản đao, hai tay lại có mỗi tay một đao, hết sức chăm chú theo dõi thiếu nữ áo đen, những lời Đoàn Dự nói như nghe mà không biết. Trên sảnh ai nấy tiến lên mấy bước, ra thế dường như sắp xông lên cùng tấn công, xem chừng chỉ cần một người ra lệnh, cả chục món binh khí sẽ nhắm ngay cô gái chém tới.

Đoàn Dự thấy tình hình như thế không khỏi bừng bừng căm giận, quát lớn:

– Các ngươi đông người như thế, vây đánh một cô gái yếu đuối tay không, thật không còn biết gì đến vương pháp hay thiên lý nữa hay sao?

Chàng tiến lên mấy bước chặn sau lưng cô gái áo đen, quát lên:

– Các ngươi có giỏi thì ra tay đi!

Chàng tuy không biết chút võ công nào nhưng đường đường chính khí, trông cũng có chút uy phong. Thụy bà bà thấy chàng có vẻ bất cần đời như thế, trong bụng lại đâm hoang mang, liệu rằng nếu gã thanh niên này nếu không phải thân mang tuyệt nghệ, cố ý giả vờ thì hẳn có kẻ nào ghê gớm lắm đứng đằng sau. Mụ ta phụng mệnh dẫn đồng bọn từ Giang Nam đuổi theo cô gái áo đen tới tận Đại Lý, ở chốn đất khách quê người, thực không muốn gây thêm rắc rối bèn nói:

– Các hạ nhất định phải nhúng tay vào việc này hay sao?

Giọng điệu thật là khách khí, Đoàn Dự đáp:

– Đúng thế, ta không thể nào để cho các người lấy đông đánh một, cậy mạnh hiếp yếu được.

Thụy bà bà đáp:

– Các hạ thuộc môn phái nào? Đối với con tiểu tiện nhân này là họ hàng hay quen biết? Do ai sai khiến mà đến đây can thiệp vào chuyện này?

Đoàn Dự lắc đầu:

– Ta không quen biết cũng chẳng họ hàng gì với cô nương này cả, thế nhưng trên đời này, việc gì cũng không qua khỏi chữ “lý,” ta khuyên các vị nếu bỏ qua được thì nên bỏ qua, bây nhiêu người mà hiếp đáp một cô gái đơn côi, có gì là vinh hạnh đâu?

Chàng nói nhỏ:

– Cô nương mau chạy đi, để tôi tìm cách nói phải quấy với họ.

Cô gái áo đen cũng nói nhỏ:

– Anh vì tôi mà chịu chết, sau này không hối hận hay sao?

Đoàn Dự trả lời như đinh đóng cột:

– Chết không hối hận.

Cô gái lại hỏi:

– Anh không sợ chết à?

Đoàn Dự thở dài một tiếng nói:

– Dĩ nhiên là tôi sợ, có điều… có điều…

Cô gái đột nhiên lớn tiếng:

– Anh trói gà không chặt sao lại anh hùng hảo hán đến thế?

Tay phải cô ta vung ra một cái, hai sợi dây lưng sặc sỡ tung ra, chia ra trói hay tay hai chân Đoàn Dự. Thụy bà bà, Bình bà bà thấy cô ta bất thình lình tấn công Đoàn Dự, quả thực ra ngoài dự tính, ai nấy còn đang kinh ngạc thì tay trái của cô gái liên tiếp vung lên. Đoàn Dự chỉ nghe thấy tiếng huỳnh huỵch, bình bành liên tiếp, chung quanh đều có người ngã xuống, trước mắt đao kiếm lấp loáng, trong đại sảnh bao nhiêu đèn nến đột nhiên tắt cả, chỉ thấy tối om, còn mình thì như đằng vân giá vụ bị ai đó nhắc bổng lên.

Mấy biến cố đó nhanh thực là nhanh, chàng không còn biết mình đang ở đâu nữa, chỉ nghe chung quanh có tiếng người la hét nhốn nháo:

– Đừng để con tiện nhân trốn được.

– Coi chừng độc tiễn của nó.

– Ném phi đao! Ném phi đao!

Thế rồi leng keng, loảng xoảng liên tiếp, thân chàng bay bổng lên, tiếng vó câu thật dòn, chàng đã ở trên lưng ngựa, có điều chân tay bị trói chặt không sao nhúc nhích gì được.

Chàng thấy cổ mình tựa vào người ai, mũi ngửi thấy một mùi hương nồng nàn chính là mùi hương từ trên người cô gái. Ngựa chạy lộp cộp, vừa nhẹ nhàng, vừa vững chãi, tiếng hò hét của kẻ địch đuổi theo mỗi lúc một xa. Con Hắc Mai Côi thân thể đen tuyền, cô gái lại mặc toàn một màu đen, trong đêm trời tối mịt, có mở to mắt cũng không thấy gì, chỉ thấy một mùi hương thoang thoảng xông vào mũi, càng thêm kỳ bí.

Con ngựa chạy một hồi thì tiếng kêu la của địch nhân không còn nghe thấy nữa, Đoàn Dự nói:

– Cô nương, tôi có ngờ đâu cô tài nghệ ghê gớm đến thế, xin cô thả tôi ngồi dậy.

Cô gái áo đen chỉ hừ một tiếng, không để ý gì đến chàng. Chân tay Đoàn Dự bị trói chặt, con Hắc Mai Côi chạy một bước thì sợi dây lại chặt thêm một tí, chân tay mỗi lúc một đau, lại thêm chân cao đầu thấp, treo chéo trên lưng ngựa, càng lúc càng thêm nhức đầu hoa mắt, quả thực khổ sở biết bao liền nói:

– Cô nương, mau thả tôi ra nào.

Nghe bốp một tiếng, má chàng đã ăn một cái tát đau điếng. Cô gái cất giọng lạnh như tiền:

– Không được léo nhéo, cô nương không hỏi thì đừng mở mồm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN