Thiên Long Bát Bộ - Hồi 14: Mã tật hương u
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 14: Mã tật hương u



Hương trinh thoang thoảng đâu đây,

Vó câu muôn dặm càng say càng nồng.

Đoàn Dự quay đầu lại thấy một hán tử ăn mặc theo lối gia nhân đang hấp tấp đi tới, chính là Lai Phúc Nhi, người lúc nãy chàng nhìn thấy qua khe vách. Y đi đến gần, hành lễ nói:

– Tiểu nhân Lai Phúc Nhi, phụng mệnh phu nhân hầu công tử đi mượn ngựa.

Đoàn Dự gật đầu:

– Hay lắm, thật phiền quản gia.

Lai Phúc Nhi liền đi trước dẫn đường, qua khỏi rừng tùng rồi, chuyển qua hướng bắc, đi vào một con đường nhỏ chừng sáu bảy dặm đến trước một tòa nhà lớn. Lai Phúc Nhi tiến lên cầm vòng cửa gõ nhẹ hai tiếng, ngừng lại một chút, lại gõ thêm bốn tiếng rồi lại gõ thêm ba tiếng. Cánh cửa kêu kẹt một cái rồi mở ra. Lai Phúc Nhi đứng ngoài cùng người mở cửa nói với nhau một hồi mật ngữ. Lúc này trời đã tối, Đoàn Dự nhìn lên những vì sao sớm trên bầu trời, bỗng nhớ đến thần tiên tỉ tỉ trong sơn động.

Chỉ nghe từ bên trong cửa một tiếng ngựa hí dài, Đoàn Dự không khỏi khen thầm: “Ngựa tốt thật!” Cửa mở toang một con ngựa thò đầu ra, đôi mắt trong bóng đêm lấp lánh, chỉ thoáng nhìn đã biết ngay là loại thần tuấn phi phàm. Lộp cộp mấy tiếng một con ngựa ô đi ra, tiếng chân thật nhẹ, thân hình thon gầy nhưng bốn vó đều dài, hùng vĩ hiên ngang. Người dắt ngựa là một tiểu tì tóc thắt bím, trong đêm tối không nhìn rõ mặt mũi, xem ra chừng mười bốn, mười lăm tuổi.

Lai Phúc Nhi nói:

– Đoàn công tử, phu nhân sợ công tử không trở về Đại Lý kịp, nên đặc biệt đến mượn tuấn mã của tiểu thư đây. Tiểu thư nơi đây là bằng hữu của Chung cô nương chúng tôi, biết được công tử đi cứu bạn mình nên mới cho mượn ngựa, thực là vẻ vang hết sức.

Đoàn Dự đã từng thấy nhiều tuấn mã, chỉ cần nghe tiếng hí của con ngựa này cũng biết là loại lương câu trong nghìn vạn con mới có một bèn nói:

– Đa tạ!

Chàng đi đến nhận lấy dây cương. Con tiểu hoàn vỗ nhẹ lên bờm con vật, dịu dàng nói:

– Hắc Mai Côi(3.1) hỡi Hắc Mai Côi, cô nương cho công tử gia này mượn ngươi để cưỡi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đi sớm về sớm nghe chưa.

Con ngựa quay đầu lại, cọ cọ vào cánh tay cô gái, thần thái thật là thân mật. Con tiểu tì đưa giây cương cho Đoàn Dự nói:

– Con ngựa này không thích roi vọt, công tử tốt với nó chừng nào, nó càng chạy nhanh chừng đó.

Đoàn Dự nói:

– Vâng!

Chàng nghĩ thầm: “Con ngựa tên Hắc Mai Côi hẳn là ngựa cái,” bèn nựng nói:

– Hắc Mai Côi tiểu thư ơi, tiểu sinh xin ra mắt.

Nói xong vái con ngựa một cái. Con tiểu tì cười khúc khích nói:

– Công tử thú vị thật. Này, cưỡi ngựa đừng có ngã đấy nhé!

Đoàn Dự nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, quay sang nói với con tiểu tì:

– Đa tạ tiểu thư nhà các cô.

Con tiểu tì cười:

– Thế không cám ơn tôi sao?

Đoàn Dự chắp tay:

– Đa tạ tỉ tỉ, khi trở lại tôi thể nào cũng mang cho các cô thật nhiều mứt mà ăn.

Con tiểu tì nói:

– Mứt thì không dám mong chỉ mong công tử cẩn thận đừng làm con ngựa bị thương.

Lai Phúc Nhi nói:

– Cứ thẳng hướng bắc mà đi sẽ đến được đại lộ để về Đại Lý. Xin công tử bảo trọng.

Đoàn Dự giựt cương, con ngựa phóng bốn chân, chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã ở xa vài mươi trượng. Con Hắc Mai Côi này không cần phải thúc giục trong đêm tối vẫn chạy như bay, Đoàn Dự chỉ thấy cây cối trên đường vùn vụt chạy lùi về sau, đưa mắt liếc ngang lạ thay lưng ngựa bình ổn lạ thường không thấy nhấp nhô chút nào. Chàng nghĩ thầm: “Con ngựa này chạy nhanh thế, chỉ xế trưa mai là mình đã đến Đại Lý rồi!”

Chỉ chưa đầy thời gian uống một chén trà chàng đã đi được đến trên mười dặm, trong đêm gió thổi vù vù, hơi cây cỏ mát mẻ bốc vào mũi. Đoàn Dự nghĩ thầm: “Cưỡi ngựa đêm khuya quả là một cái thú trên đời.” Đột nhiên trước mặt có tiếng người quát lên:

– Con giặc cái, đứng lại!

Trong bóng đêm có ánh đao lấp loáng, một thanh đơn đao nhắm ngay chàng chém tới. Thế nhưng con ngựa ô chạy nhanh quá, đao chém xuống tới nơi thì con vật đã chạy khỏi cả trượng rồi. Đoàn Dự quay đầu lại nhìn thấy hai đại hán một người cầm đơn đao, một người cầm hoa thương đang hung hăng chạy tới. Hai người cất tiếng chửi:

– Con giặc cái kia, định mặc giả trai đánh lừa chúng ông đấy hử?

Chỉ nhún một cái con ngựa đã bỏ hai người một quãng xa. Hai đại hán kia tuy chạy nhanh thật nhưng chỉ chốc lát thì đến tiếng kêu la cũng không còn nghe thấy nữa. Đoàn Dự tự hỏi:

– Sao hai gã này lại chửi mình là “con giặc cái,” nói ta là gái giả trai? Chắc chúng định đi tìm chủ nhân con Hắc Mai Côi này để thanh toán, họ nhìn ra con ngựa nhưng không nhìn ra người, thật là đoảng vị.

Chàng chạy được thêm chừng một dặm nữa bỗng nghĩ ra: “Chao ôi! Không được rồi, ta nhờ có ngựa chạy nhanh nên thoát được ổ phục kích của hai gã nọ, trông những người này xem chừng võ công khá cao, nếu như tiểu thư cho mình mượn ngựa không biết chuyện này, chẳng đề phòng mà lại đi ra thể nào chẳng bị ám toán. Ta đành phải quay về báo tin vậy.” Chàng bèn gò cương ngựa lại nói:

– Hắc Mai Côi, có kẻ toan ám toán tiểu thư nhà ngươi, mình phải qua lại báo tin ngay nói cô ta cẩn thận đừng ra khỏi cửa.

Nói xong chàng quay đầu ngựa theo dúng đường cũ quay về, tới gần chỗ hai gã nọ phục kích liền giục ngựa:

– Nhanh lên! Nhanh lên!

Con Hắc Mai Côi dường như hiểu ý người, nghe thấy hai tiếng “nhanh lên” thôi thúc liền chạy nhanh hơn thế nhưng hai gã kia không biết đã đi đâu mất rồi. Đoàn Dự càng nóng ruột: “Nếu bọn chúng đến trang viện tập kích cô gái kia rồi, chẳng phải nguy lắm sao?” Chàng luôn miệng kêu: “Nhanh lên,” con ngựa tưởng chừng như bốn vó không còn chạm đất lao vút đi.

Vừa đến trước nhà bỗng đâu có hai cây gậy vụt ngang chân con vật, Hắc Mai Côi không đợi Đoàn Dự ra lệnh tự nhảy vọt qua, hai chân đá ngược về sau, nghe bình một tiếng, trúng một gã cầm côn văng ra ngoài.

Hắc Mai Côi vừa đến trước cửa thì trong bóng đêm ở đâu xông ra bốn năm người, giơ tay ra nắm cương ngựa. Đoàn Dự thấy tay bị giữ chặt lôi xuống dưới đất. Một gã quát lớn:

– Thằng nhỏ này, ngươi đến đây làm gì? Sao dám xông bừa vào?

Đoàn Dự kêu khổ thầm: “Thế là ôi thôi! Chung quanh nhà đã bị vây chặt rồi, không biết chủ nhân có bị độc thủ không?” Tay phải chàng bị ai đó nắm lấy chẳng khác gì một cái kềm sắt, nửa thân trên tê đi liền nói:

– Ta đến đây kiếm chủ nhân căn nhà này, sao các ngươi lại hung hăng như thế?

Một người giọng già nua nói:

– Tiểu tử này cưỡi con ngựa ô của đứa tiện nhân, chắc là nhân tình nhân ngãi gì của nó đây, cứ thả nó vào mình làm một mẻ vét sạch, nhổ cỏ tận rễ.

Đoàn Dự trong bụng hoang mang, rối như tơ vò: “Thế thì có khác gì mình chui đầu vào rọ. Thế nhưng đến nước này, chỉ còn nước chạy vào rồi đến đâu hay đó.” Chàng thấy kẻ nắm mình lỏng tay ra, vội vàng sửa lại y phục rồi thản nhiên đi vào trong cửa.

Chàng đi qua một cái sân hai bên đường lát đá trồng đầy hoa hồng, mùi thơm ngào ngạt. Con đường vòng vèo đi qua một cái cửa hình tròn, Đoàn Dự cứ thuận đường mà đi nhưng thấy lấp ló hai bên, đây một người, kia một người chỗ nào cũng có mai phục. Bỗng thấy trên cao có tiếng ho khẽ, chàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên đầu tường cũng đứng lố nhố bẩy tám người, dưới bóng đêm binh khí trong tay lấp loáng. Chàng trong bụng sợ hãi: “Trong trang viện chẳng biết có được bao nhiêu người, nhưng kẻ địch tới vây thì thật đông, chẳng lẽ họ muốn đuổi tận sát tuyệt chăng?”

Chỉ thấy những người đó trong đêm tối gườm gườm nhìn chàng, có kẻ tay cầm cán đao ra vẻ dọa nạt. Đoàn Dự chỉ đành cố gắng trấn tĩnh, cố nở một nụ cười, thấy tận cùng con đường đá là một tòa đại sảnh, từng hàng cửa sổ dài đến tận đất rọi ánh sáng từ bên trong ra. Chàng đến gần bên cửa lớn tiếng nói:

– Tại hạ có chuyện xin được gặp chủ nhân.

Từ trong sảnh có tiếng ai đó khàn khàn quát hỏi:

– Ai đó? Vào ngay đây.

Đoàn Dự bực mình đẩy cửa vào, bước qua ngưỡng cửa đưa mắt nhìn quanh thấy trong sảnh kẻ đứng người ngồi phải đến mười bảy mười tám người. Chính giữa là một người đàn bà mặc áo đen, lưng hướng ra ngoài nên không thấy mặt. Người đó hình dáng thon thả, mái tóc đen nhánh chải theo kiểu còn con gái. Ngoài hai bà già ngồi trên ghế bành phía đông là tay không còn hơn chục người còn lại ai cũng cầm binh khí. Bên dưới hai mụ già có một người nằm lăn dưới đất, đã chết rồi nhưng máu tươi trên cổ còn chảy ròng ròng, chính là gã Lai Phúc Nhi đã đưa Đoàn Dự sang mượn ngựa.

Đoàn Dự nghĩ gã này đối với mình cung kính lễ độ, ngờ đâu phút chốc đã tử nạn, cũng vì mình mà ra nông nỗi, trong lòng thương xót không sao kể xiết.

Bà già ngồi trên tóc đã bạc trắng, dáng người bé nhỏ giọng khàn khàn quát:

– Này, thằng nhỏ kia, ngươi đến đây có chuyện gì?

Đoàn Dự từ lúc đẩy cửa vào đã định bụng: “Đằng nào thì mình cũng đã vào hang cọp, nếu thoát thân được thì tốt nhất, còn không thì bọn mặt mày hung thần ác sát thế này, có nói gì cũng chỉ phí lời.” Vào trong sảnh lại thấy Lai Phúc Nhi chết nằm đó chàng đâm ra phẫn nộ ngang nhiên trả lời:

– Lão bà bất quá sống lâu hơn vài tuổi, làm gì mà gọi người khác bằng thằng nọ thằng kia, ăn nói vô lễ thế?

Mụ già đó mặt ngắn bành bành đầy vết nhăn, lông mày trắng rủ xuống, đôi mắt nhỏ lóe hung quang, đưa mắt đánh giá Đoàn Dự là hạng người nào. Mụ già ngồi bên dưới mụ ta bèn quát:

– Thằng nhỏ thối tha kia, thật ngươi chẳng biết trời trăng gì! Thụy bà bà đích thân mở miệng hỏi quả đã coi trọng ngươi lắm rồi. Ngươi có biết vị lão bà bà này là ai không? Đúng là có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.

Bà già đó người thật to béo, cái bụng ưỡn ra trông như người có chửa bẩy tám tháng, đầu tóc hoa râm, mặt đầy thịt, giọng nói so với đàn ông con trai thông thường còn khó nghe hơn mấy phần, hai bên hông đeo hai thanh đoản đao bản rộng, một thanh còn dính đầy máu tươi hiển nhiên Lai Phúc Nhi đã bị mụ ta giết chết.

Đoàn Dự trông thấy thanh đao nhuốm máu đó, nỗi căm tức xông lên, lớn tiếng nói:

– Nghe giọng mụ là người ở phương xa, sao đám đến Đại Lý giết người bừa bãi, có biết Đại Lý tuy là nước nhỏ thật nhưng cũng có vương pháp, Thụy bà bà lai lịch thế nào, tại hạ không hề hay biết, nhưng dẫu có là Hoàng Thái Hậu nước Đại Tống cũng không thể đến đây tùy tiện ra tay giết người được.

Mụ già mập giận dữ, đứng phắt lên hai tay vung ra, mỗi bên đã cầm một thanh đoản đao, quát lớn:

– Để ta giết ngươi xem ngươi làm gì nào? Nước Đại Lý này có đứa nào tốt lành gì đâu, đáng giết sạch cả.

Đoàn Dự ngẩng đầu cười ha hả nói:

– Ngang ngược không đâu, tức cười thật, tức cười thật!

Mụ già mập tiến lên hai bước, đao bên tay trái chém luôn vào cổ Đoàn Dự. Nghe keng một tiếng, một thanh quài trượng bằng sắt phóng ra gạt đao đi, chính là Thụy bà bà ra tay ngăn trở. Mụ nói nhỏ:

– Bình bà bà hãy hượm đã, hỏi y cho rõ ràng rồi giết cũng không muộn.

Nói xong để quài trượng dựa vào bên ghế hỏi Đoàn Dự:

– Ngươi là ai?

Đoàn Dự đáp:

– Ta là người Đại Lý. Mụ mập này nói người Đại Lý ai cũng đáng chết, vậy thì ta cũng đáng chết.

Bình bà bà bực tức nói:

– Ngươi gọi ta là Bình bà bà cũng được, cớ gì lại phải mập hay không mập?

Đoàn Dự cười:

– Mụ thử sờ bụng xem mập hay không thì biết?

Bình bà bà mắng liền: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

– Con bà ngươi!

Mụ vung đao chém nhứ hai nhát cách mặt chàng chừng một thước, tiếng nghe vù vù. Đoàn Dự sợ đến lưng chảy mồ hôi lạnh, tim đập thình thịch nhưng trên mặt cố làm ra vẻ dương dương tự đắc.

Thụy bà bà nói:

– Tên tiểu tử mặt mũi bảnh bao chắc ngươi là bạn trai của tiểu tiện nhân chứ gì?

Nói xong mụ giơ tay chỉ cô gái áo đen đang quay lưng lại. Đoàn Dự đáp:

– Vị cô nương này tôi chưa hề gặp bao giờ. Thế nhưng này Thụy bà bà, tôi khuyên mụ ăn nói cho khách khí một chút, ai đời mở miệng là chửi rủa người ta, vị cô nương này đại nhân đại lượng nên không đôi co làm chi chứ nhân phẩm như mụ cũng nào có cao quí gì.

Thụy bà bà hừ một tiếng nói:

– Thằng nhãi này bây giờ lại dạy ngược lại ta. Nếu ngươi không quen biết với con tiểu tiện nhân thì đến đây làm gì?

Đoàn Dự đáp:

– Ta đến đây báo tin cho chủ nhân căn nhà này.

Thụy bà bà hỏi:

– Báo tin gì?

Đoàn Dự thở dài đáp:

– Ta chậm mất một bước rồi, báo hay không báo thì cũng thế.

Thụy bà bà hỏi dồn:

– Báo tin gì nói mau.

Giọng mụ càng lúc càng gay gắt. Đoàn Dự nói:

– Ta gặp chủ nhân nơi đây sẽ nói, nói với mụ làm gì?

Thụy bà bà cười khẩy, một hồi sau mới nói:

– Ngươi muốn gặp mới nói thì nói đi chứ chỉ chốc lát hai đứa bay gặp nhau ở dưới âm rồi.

Đoàn Dự hỏi:

– Thế chủ nhân là ai? Tại hạ muốn cảm ơn đã cho mượn ngựa.

Lời của chàng vừa thốt ra bao nhiêu cặp mắt trong sảnh đều đổ dồn vào cô gái áo đen đang ngồi trên ghế. Đoàn Dự ngạc nhiên: “Không lẽ cô nương này là chủ nơi đây? Nàng ta là một cô gái mảnh mai, sao lại bị đông đảo cường địch vây quanh thế này, thật là nguy quá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN