Thiên Long Bát Bộ - Hồi 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 25



Bỗng nghe Mộc Uyển Thanh “a” một tiềng kinh hoàng, sà vào lòng Đoàn Dự, kêu lên:

– Y… y lại đến rồi kìa…

Đoàn Dự quay đầu lại, chỉ thấy bên bờ vực một bóng vàng thấp thoáng, Nam Hải Ngạc Thần đã nhảy lên. Y trông thấy Đoàn Dự, ngoạc mồm ra cười nói:

– Ngươi chưa rập đầu bái sư ta thật không yên bụng chỉ sợ có đứa khốn kiếp mặt dày nào đến thu ngươi làm đồ đệ. Lão đại nói là, trên đời này việc gì cũng “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương,” món gì quí giá còn trong tay thì là của mình, để người ta cướp mất rồi, muốn giựt lại quả không phải dễ. Lời lão đại quả không sai chút nào, ta đánh không lại y, phải nghe lời y. Này, tiểu tử, mau mau khấu đầu bái sư đi thôi.

Đoàn Dự nghĩ gã này tính tình hiếu thắng thích phô trương, ưa nịnh bợ nhưng thua lão đại thì nhận ngay không che dấu, thấy y mắt trái tím bầm, bên khóe miệng cũng rách một đường, chắc là bị lão đại đánh cho, trên đời này còn có người võ công giỏi hơn y, kể cũng lạ, bái sư thì nhất định là không nhưng thôi đành phải cùng y nói hươu nói vượn:

– Có phải lão đại thổi còi gọi ông đến để đánh nhau một trận phải không?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Đúng vậy.

Đoàn Dự nói:

– Chắc là ông phải thắng, lão đại bị ông đánh cho chạy dài, có đúng không?

Nam Hải Ngạc Thần lắc đầu:

– Không phải, không phải! Võ công y cao hơn ta nhiều. Nhiều năm nay không gặp, ta vẫn tưởng lần này nếu không đánh thắng y để giành được chức lão đại trong Tứ Đại Ác Nhân thì ít ra cũng cùng y đấu một hai trăm hiệp, ngờ đâu chỉ mới vài ba ngọn quyền cước, y đã đánh ta nằm thẳng cẳng không dậy nổi. Thôi không làm lão đại thì làm lão nhị cũng được rồi. Có điều khi ta đá vào hạ bộ y một cái rõ mạnh, y nói: “Nhạc lão tam, chú mày võ công tiến bộ lắm đó.” Lão đại khen ta võ công tiến bộ, lời lão đại quả không sai chút nào.

Đoàn Dự nói:

– Ông là Nhạc lão nhị, đâu phải Nhạc lão tam.

Nam Hải Ngạc Thần mặt lộ vẻ sượng sùng nói:

– Lâu năm không gặp, lão đại buột miệng nói lung tung, chắc tại y quên đó.

Đoàn Dự nói:

– Lời lão đại quả không sai chút nào, lẽ đâu lại gọi nhầm thứ tự sao?

Ngờ đâu câu đó chính là chọc phải tim đen của Nam Hải Ngạc Thần, y rống lên một tiếng, giận dữ nói:

– Ta là lão nhị, không phải lão tam. Ngươi mau quì xuống, hết sức năn nỉ ta thu làm đồ đệ, ta giả vờ không chịu, ngươi cầu tới cầu lui hai ba lần, rập đầu thật mạnh, ta mới giả vờ miễn cưỡng bằng lòng, thực ra trong lòng mười phần hoan hỉ. Cái đó là qui củ của phái Nam Hải ta, về sau ngươi thu đệ tử cũng phải như thế, đừng có quên nghe chưa?

Đoàn Dự hỏi:

– Cái qui củ đó có thay đổi được không?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Đương nhiên là không.

Đoàn Dự hỏi:

– Nếu như thay đổi thì ông là đồ rùa đen, là quân đê tiện chứ gì?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Đúng thế!

Đoàn Dự nói:

– Qui củ đó quả thật là hay, nhất định không thể nào sửa đổi, thay đổi thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.

Nam Hải Ngạc Thần đáp;

– Hay lắm, ngươi quì xuống khấu đầu xin ta đi.

Đoàn Dự lắc đầu:

– Tôi không quì xuống khấu đầu, cũng chẳng năn nỉ xin ông thu làm đồ đệ.

Nam Hải Ngạc Thần giận quá, khuôn mặt y biến thành vàng khè, ngoác cái mồm rộng đầy răng nhọn ra, tưởng chừng toan xông lên ăn thịt người, kêu lên:

– Ngươi không rập đầu cầu ta ư?

Đoàn Dự đáp:

– Không rập đầu, không năn nỉ. Bạn đang xem tại TruyệnYY – www._com

Nam Hải Ngạc Thần tiến lên một bước, quát lớn:

– Ta vặn cổ ngươi.

Đoàn Dự đáp:

– Có giỏi cứ vặn cổ đi, tôi không có sức chống trả.

Nam Hải Ngạc Thần vươn tay trái ra, chộp ngay ngực chàng, tay phải nắm ngay đỉnh đầu. Đoàn Dự nói:

– Tôi không có sức chống trả, ông giết tôi thì ông là gì?

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Thì là đồ rùa đen, là quân đê tiện.

Đoàn Dự đáp:

– Đúng đó.

Nam Hải Ngạc Thần không biết tính sao, nghĩ thầm: “Ta quả không giết được y mà y cũng không chịu cầu xin ta, khó thực!” Y chợt nhìn thấy Mộc Uyển Thanh vẻ mặt lo lắng, chợt nảy ra một ý, nhảy vọt tới, chộp cổ cô ta giơ lên cao, nhảy lùi lại đến sát bên bờ vách, chân trái co lên, chân phải sử chiêu Kim Kê Độc Lập, nơi đỉnh cao chót vót ấy đứng chông chênh lảo đảo, tưởng chừng cùng Mộc Uyển Thanh sắp ngã xuống vực đến nơi.

Đoàn Dự có biết đâu y đùa rỡn, đem võ công ra hí lộng, e sợ làm hại đến tính mạng Mộc Uyển Thanh kinh hoảng kêu lên:

– Cẩn thận, quay lại đây ngay! Ông… ông mau thả nàng xuống.

Nam Hải Ngạc Thần cười gằn nói:

– Tiểu tử, ngươi giống hệt ta, ta không thể nào không thu ngươi làm đồ đệ. Ta phải lên trên đỉnh núi bên kia đợi mấy người nữa…

Vừa nói y vừa chỉ lên một ngọn núi cao ở xa xa, tiếp tục:

– Ta không hơi sức đâu ở đây cù nhầy với ngươi. Ngươi mau đến đó xin ta thu ngươi làm học trò thì ta sẽ tha mạng cho mụ vợ của ngươi. Còn không ư, hừ hừ, chỉ lốp cốp lốp cốp, rắc một tiếng là xong!

Y giơ tay giả thế bẻ cổ Mộc Uyển Thanh, đột nhiên quay mình nhảy ra, chưởng phải ấn vào bờ đá một cái, cùng Mộc Uyển Thanh liền tuột xuống.

Đoàn Dự kêu lên:

– Này, này! Cẩn thận.

Chàng chạy đến bên bờ vực đã thấy y cùng Mộc Uyển Thanh tuột xuống mấy chục trượng rồi. Đoàn Dự đột nhiên ngồi thụp xuống, cơn đau bụng lại nổi lên.

Mộc Uyển Thanh bị Nam Hải Ngạc Thần nắm sau lưng, từ trên đỉnh non cao tụt xuống, mỗi khi hai người tuột quá nhanh y lại giơ tay trái đẩy vào vách đá, hai người liền rơi chậm lại, hẳn là y dùng chưởng lực để làm giảm sức rơi. Lúc này Mộc Uyển Thanh không còn hơi sức nào mà phản kháng, dẫu có sức cũng không dám giãy giụa khi đang ở giữa lưng trời. Sau cùng nàng đành nhắm nghiền mắt lại, một hồi sau thấy người tưng lên một cái, biết là đã tới đất rồi.

Nam Hải Ngạc Thần không trì hoãn chút nào, vừa xuống là chạy ngay đi. Y thân hình chỉ tầm thước, còn Mộc Uyển Thanh so với con gái thuộc loại cao lớn, nếu như hai người đứng song song cũng chỉ ngang nhau, vậy mà Nam Hải Ngạc Thần xách nàng lên chẳng khác gì cầm một đứa trẻ con không tốn chút hơi sức nào.

Y nhấp nhô trong khu vực đá lởm chởm, hơi nước mông lung, chỉ giây lát đã qua khỏi lòng chảo đến bờ bên kia. Y nói lớn:

– Ngươi là vợ của học trò ta nên ta tạm thời không làm khó. Nếu thằng nhãi đó không chịu bái ta làm thầy, hà hà, lúc đó nó đâu có phải là học trò ta, ngươi cũng đâu có phải là vợ của học trò ta. Nam Hải Ngạc Thần thấy con gái đẹp, xưa nay tiên gian hậu sát, không nể nang ai bao giờ.

Mộc Uyển Thanh nghe thế không khỏi lạnh người, nói:

– Chồng tôi không biết võ công, ở trên đỉnh núi thế làm sao xuống được? Chàng lo cho tôi thể nào cũng sống chết đi xuống để xin làm học trò ông, nếu như sẩy chân, ngã xuống thì tan xương nát thịt, khi đó ông cũng chẳng còn học trò nữa. Một nhân tài giống hệt ông như thế ông có tìm cả đời cũng không ra.

Nam Hải Ngạc Thần gật đầu nói:

– Lời đó kể cũng có lý. Ta quên không nghĩ tới tiểu tử đó không biết cách xuống núi.

Y đột nhiên hú lên một tiếng dài. Chẳng mấy chốc, từ bên sườn núi chạy ra hai hán tử mặc áo vàng, khom lưng hành lễ. Nam Hải Ngạc Thần lớn tiếng ra lệnh:

– Lên trên đỉnh vách núi bên kia kiếm một tiểu tử. Nếu y bằng lòng bái ta làm thầy thì lập tức cõng y qua đây gặp ta. Còn nếu y không chịu thì ở đó canh chừng nhưng đừng làm hại đến y. Gã đó là người lão tử muốn thu làm học trò, bằng cách nào cũng đừng để y bái người khác làm thầy, nghe chưa?

Hai hán tử đó đáp lời:

– Vâng!

Nam Hải Ngạc Thần dặn bảo xong rồi lại nhắc Mộc Uyển Thanh lên chạy tiếp. Mộc Uyển Thanh trong bụng hơi yên tâm, biết rằng trước khi Đoàn Dự tới đây thì mình chưa có gì nguy hiểm, nhưng có điều lang quân tính tình ương ngạnh, bảo chàng phải bái gã hung tàn này làm thầy, chắc hẳn thà chết chứ không chịu nên nghĩ thầm: “Chàng đối với ta dường như có chiều bụng dạ hiệp nghĩa nhưng lại chẳng có cái quyến luyến phu thê, chắc gì đã vì ta mà chịu làm môn đồ ác nhân này. Ôi, chỉ mong chàng được bình yên không suy suyển đừng nhảy từ trên đỉnh cao xuống là được rồi. Không biết chàng lúc này có còn đau bụng nữa không?”

Nàng suy nghĩ miên man, Nam Hải Ngạc Thần đã xách nàng lên tận trên đỉnh núi. Nội lực gã này quả là sung mãn lại dài hơi, lên rồi vẫn không nghỉ ngơi lại xuống tiếp, cứ liên tiếp như thế qua bốn lần đến ngọn núi cao nhất trong cả quần sơn.

Y bỏ Mộc Uyển Thanh xuống, vạch quần ra đứng đái luôn vào một gốc cây lớn. Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm gã này quả là thô bỉ vô lễ, vội vàng đi ra nơi khác, lấy chiếc khăn che mặt đeo lên. Nàng tự biết mình dung nhan xinh đẹp, nếu để y nhìn lâu e rằng thú tính nổi lên, lúc đó sẽ không còn coi tình thầy trò vào đâu nữa, sau đó ngồi xuống bên cạnh một tảng đá nhắm mắt dưỡng thần.

Nam Hải Ngạc Thần tiểu tiện xong kéo quần lên, đi đến trước mặt nàng nói:

– Ngươi đeo khăn che lên thế là tốt lắm, nếu để ta nhìn một hồi nữa, chỉ sợ không xong đâu.

Mộc Uyển Thanh nghĩ thầm: “Ngươi cũng còn đôi phần tự biết mình.” Nam Hải Ngạc Thần lại tiếp:

– Sao ngươi không nói gì cả? Lại còn nhắm mắt giả vờ ngủ là sao? Ngươi khinh ta phải không?

Mộc Uyển Thanh lắc đầu, mở mắt ra nói:

– Nhạc lão tiền bối, tên ông là gì? Mai này chồng tôi làm học trò ông, tôi cũng cần phải biết tên ông chứ!

Nam Hải Ngạc Thần đáp:

– Ta tên là Nhạc… Nhạc… cái con bà nó, cái tên ta là do bố ta đặt, tên nghe không hay chút nào. Ông già ta chẳng ra cái đếch gì, đúng là quân đê tiện, vô tích sự.

Mộc Uyển Thanh bật cười thành tiếng, nghĩ thầm: “Nếu cha ngươi là quân đê tiện, vô tích sự thì ngươi là loại gì? Đến bố đẻ ra mình còn chửi, quả thật không đáng làm người.” Nàng chợt nghĩ tới mình cũng chẳng biết cha là ai, chỉ nghe sư phụ nói ông ta là một người bội bạc, e rằng cũng chẳng hơn Nam Hải Ngạc Thần bao nhiêu, trong lòng không khỏi se lại.

Chỉ thấy y chạy qua bên đông vài bước rồi lại chạy qua bên tây vài bước, không lúc nào ngồi yên, Mộc Uyển Thanh thấy thế mà trong lòng bực rọc nên đành nhắm mắt lại. Tuy nhiên tiếng bước chân rầm rập không ngừng, nàng bèn nói:

– Ông lên núi xuống núi không thấy mệt ư ? Sao không ngồi xuống nghỉ một chút?

Nam Hải Ngạc Thần quát lên:

– Ngươi đừng có lắm chuyện, lão tử không thích ngồi.

Mộc Uyển Thanh chỉ đành mặc kệ y, lại nghĩ đến Đoàn Dự, trong lòng nửa thấy êm đềm nửa thấy xót xa.

Đột nhiên từ xa xa văng vẳng tiếng khóc mong manh như tơ, thanh âm thật là ảo não, lúc có lúc không dường như có tiếng đàn bà đang rền rĩ:

– Ới con ơi là con ơi! Con của mẹ ơi!

Nam Hải Ngạc Thần hừ một tiếng, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất nói:

– Khóc đám ma đến rồi!

Y cao giọng kêu lên:

– Ai chết mà khóc đó? Lão tử ở đây đợi lâu rồi.

Tiếng người kia lại văng vẳng:

– Con ơi là con! Mẹ nhớ mẹ thương con lắm con ơi!

Mộc Uyển Thanh lạ lùng hỏi:

– Phải mẹ ông đến không?

Nam Hải Ngạc Thần bực bội đáp:

– Cái gì mà mẹ ta? Chỉ nói tầm xàm! Con mụ đó là Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương, một trong Tứ Đại Ác Nhân. Chữ “ác” của mụ đứng thứ hai, thể nào cũng có ngày cái ngoại hiệu Hung Thần Ác Sát của ta sẽ đổi với mụ ấy mới xong.

Mộc Uyển Thanh lập tức hiểu ra: “Thì ra chữ “ác” trong ngoại hiệu ở chữ thứ hai, thì đó là thiên hạ đệ nhị ác nhân.” Nàng bèn hỏi:

– Thế đệ nhất ác nhân thì ngoại hiệu là gì? Đệ tứ ác nhân tên chi?

Nam Hải Ngạc Thần mặt hầm hầm nói:

– Ngươi hỏi ít đi một câu có được không? Lão tử không muốn nói chuyện với ngươi.

Đột nhiên tiếng một người đàn bà buồn rầu nói:

– Lão đại tên là Ác Quán Mãn Doanh còn lão tứ gọi là Cùng Hung Cực Ác.

Mộc Uyển Thanh nào ngờ Diệp Nhị Nương vừa nói đã đến nơi, lên trên núi không một tiếng động, không khỏi giật mình kinh hãi vội quay sang nhìn bà ta. Bà ta mặt một chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc để xõa, độ chừng trên dưới bốn mươi, tướng mạo cũng khá xinh đẹp nhưng hai bên má mỗi bên có ba vết rạch dài, từ mắt chạy xuống tận cằm, dường như bị người ta dùng trảo cào trên mặt. Bà ta bế trên tay một đứa bé trai chừng hai ba tuổi, mập mạp xinh xắn trông thật dễ thương.

Mộc Uyển Thanh vẫn tưởng Vô Ác Bất Tác Diệp Nhị Nương được xếp trên Hung Thần Ác Sát Nam Hải Ngạc Thần ắt phải là người hung dữ đáng sợ, ngờ đâu trông lại có chút duyên dáng, không khỏi liếc trộm bà ta mấy lần. Diệp Nhị Nương nhìn nàng mỉm cười, Mộc Uyển Thanh không khỏi run lên, thấy nét mặt bà ta ẩn tàng một nỗi sầu khổ vô cùng vô tận, đau thương không để đâu cho hết khiến nàng dường như rơi lệ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn lâu.

Nam Hải Ngạc Thần nói:

– Tam muội, lão đại, lão tứ sao chưa thấy đến?

Diệp Nhị Nương buồn bã trả lời:

– Trông ngươi mắt bầm mũi sưng thế kia, chắc là bị lão đại đánh cho một trận rồi, sao còn mặt dày mày dạn giả vờ hỏi lão đại sao chưa tới. Ngươi rõ ràng là lão tam, vậy mà nhất định đòi ngồi trên đầu ta là sao? Ngươi còn gọi ta một câu tam muội, người chị này không nể nang gì nữa đâu.

Nam Hải Ngạc Thần giận dữ nói:

– Không nể nang thì đã sao nào? Bộ bà muốn đánh nhau chăng?

Diệp Nhị Nương cười khẩy nói:

– Nếu ngươi muốn đánh, ta lúc nào cũng sẵn lòng hầu tiếp.

Đứa trẻ bà ta đang bồng trên tay bỗng khóc ré lên:

– Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?

Diệp Nhị Nương vỗ vỗ nựng đứa trẻ:

– Con ngoan ơi, ta là mẹ con đây!

Đứa trẻ càng khóc to hơn, dãy dụa:

– Bé muốn mẹ cơ! Bé muốn mẹ cơ! Bà không phải mẹ!

Diệp Nhị Nương nhè nhẹ đong đưa, cất tiếng ru:

Ạ ời, ạ ơi!

Bồng bồng mẹ bế con sang,

Qua thăm bà ngoại, ạ ơi,

Qua thăm bà ngoại, cháu ngoan của bà…

Đứa bé càng khóc to hơn. Nam Hải Ngạc Thần nghe tiếng khóc bực mình, quát lớn:

– Mụ ru cái gì? Muốn giết nó thì giết phứt đi cho rồi!

Diệp Nhị Nương cười tít mắt lại, vẫn tiếp tục ru:

Ạ ời, ạ ơi!

Bà cho con bánh con quà,

Nếu ăn không hết, ạ ơi!

Nếu ăn không hết thì… để về nhà ăn thêm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN