Thiên Long Bát Bộ - Hồi 240
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 240



Y hầm hầm nhìn kẻ vừa ra kiếm thấy y mặc áo dài xanh, tuổi chừng năm mươi, râu dài phất phới, diện mục thanh tú, chính là Kiếm Thần Trác Bất Phàm. Cứ xem y ra tay nhanh như thế, lại cực kỳ chuẩn xác, đường kiếm của y luyện đã đến mức đăng phong tạo cực. Nhớ lại hôm trước Âu đảo chủ đảo Kiếm Ngư bỏ chạy, chỉ nháy mắt đã bị Kiếm Thần chặt đầu, dẫu y tính tình nóng nảy thực, cũng chẳng dại gì gây sự với cao thủ lợi hại như thế này, bèn hỏi:

– Các hạ ra tay đả thương ta là có dụng ý gì?

Trác Bất Phàm mỉm cười nói:

– Tất cả chúng ta ai cũng muốn gã này chính miệng nói ra cách thức phá giải Sinh Tử Phù, lão huynh đột nhiên nổi nóng giết quách gã đi, đến lúc bùa Sinh Tử trong người các anh em phát tác thì lão huynh tính sao đây?

Châu Nhai đại quái lắp bắp:

– Cái đó… cái đó…

Trác Bất Phàm tra kiếm vào vỏ, hơi nghiêng người, cùi chỏ thúc nhẹ vào vai nhị quái khiến y đứng không vững, lịch bịch lùi lại đến bốn bước, khí huyết nhộn nhạo, tưởng chừng muốn ngã, may lắm mới gượng đứng lại được nhưng không dám mở mồm chửi bới.

Trác Bất Phàm nói với Hư Trúc:

– Tiểu huynh đệ, khi Đồng Mỗ sắp từ trần, ngoài câu không phải nó và cười ba tiếng ra, có còn nói gì khác nữa không?

Hư Trúc đột nhiên mặt đỏ bừng, thần sắc bẽn lẽn, cúi gầm mặt xuống, chính vì y nghĩ đến Đồng Mỗ lúc đó có nói “Ngươi đem bức tranh lại đây cho ta, để chính tay ta xé nát. Ta không còn gì vướng mắc, sẽ chỉ đường cho ngươi đi tìm người trong mộng.” Ngờ đâu Đồng Mỗ khi thấy bức tranh lại nhận ra người trong tranh không phải là Lý Thu Thủy, vừa đau lòng vừa sung sướng, khi đó mới nhắm mắt xuôi tay. Y nghĩ bụng: “Đồng Mỗ đã tạ thế rồi, cô nương trong mộng giờ đây không ai còn biết đâu được nữa, e rằng đời này kiếp này, ta không còn bao giờ được gặp nàng,” trong lòng không khỏi bẽ bàng chua xót.

Trác Bất Phàm thấy y mặt mày khác lạ, lại tưởng y hẳn biết một chuyện cơ mật trọng đại nên đổi mặt hiền từ, dịu giọng nói:

– Tiểu huynh đệ, Đồng Mỗ quả nói những gì, chú em cứ việc nói với ta, họ Trác này quyết không làm khó gì chú em đâu, lại còn có việc thật hay cho chú em nữa.

Hư Trúc lại càng mặt đỏ tía tai, lắc đầu nói:

– Chuyện này, tại hạ… tại hạ quả thật… không thể nào nói ra được.

Trác Bất Phàm hỏi:

– Vì sao mà lại không thể nói ra được?

Hư Trúc đáp:

– Việc này nói ra… nói ra… ôi, nói tóm lại, tôi không thể nói được, dẫu ông có giết tôi, tôi cũng không nói đâu.

Trác Bất Phàm hỏi lại:

– Có thực ngươi không nói chăng?

Hư Trúc đáp:

– Không nói!

Trác Bất Phàm chăm chăm nhìn y giây lát, thấy vẻ mặt y hết sức kiên quyết, nghe soẹt một tiếng rút kiếm ra, hàn quang lấp lánh, vụt vụt vụt vụt, trường kiếm vạch vào một mặt bàn bát tiên, dọc hai nhát, ngang hai nhát bốn kiếm liền theo hình chữ tỉnh. Lạ lùng sao, chín miếng gỗ vừa cắt ra dài rộng chật hẹp đều bằng nhau không khác tí nào, tưởng như dùng thước đo rồi chậm rãi cắt ra. Trong đại sảnh tiếng reo hò vang dậy.

Vương Ngữ Yên nói nhỏ:

– Đường Chu Công Kiếm này, là tuyệt kỹ của Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn ở Kiến Dương, Phúc Kiến. Vị Trác lão tiên sinh này, hẳn phải là cao thủ kỳ túc của Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn.

Quần hào sau khi hoan hô xong ai nấy chăm chăm nhìn Trác Bất Phàm, không ai nói gì nữa, thành thử tuy nàng nói nhỏ nhưng mấy câu đó cũng vào tai mọi người thật rõ ràng. Trác Bất Phàm cười ha hả nói:

– Nhãn lực của vị cô nương này quả là giỏi, nói được danh xưng môn phái và kiếm chiêu của lão hủ. Thật hiếm có thay! Thật hiếm có thay!

Mọi người đều nghĩ: “Sao trước nay chưa từng nghe nói Phúc Kiến có Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn, lão già này kiếm thuật lợi hại đến thế thì môn phái của y phải danh chấn giang hồ mới phải, sao lại chưa từng nghe đến là sao?” Chỉ nghe Trác Bất Phàm thở dài một tiếng nói:

– Cả môn phái ta chỉ lão phu đơn chiếc một mình, chẳng còn ai khác. Sáu mươi hai người đời thứ ba, ba mươi ba năm trước đã bị Thiên Sơn Đồng Mỗ giết sạch cả rồi.

Mọi người ai nấy rùng mình, nghĩ thầm: “Người này đến cung Linh Thứu hóa ra là để báo thù cho sư môn.” Chỉ thấy Trác Bất Phàm rung kiếm một cái, nói với Hư Trúc:

– Tiểu huynh đệ, mấy chiêu kiếm pháp đó ta truyền cho ngươi thì sao?

Lời vừa nói ra, trong đám người có lắm kẻ tỏ ra ngưỡng mộ, nhưng cũng không ít người tỏ ra hầm hừ. Người học võ nếu được cao nhân để mắt đến, dạy cho một chiêu vài thức thì cả đời dùng không hết, dương danh thiên hạ, lập thân bảo mệnh, cũng nhờ đó mà ra. Thế nhưng kẻ tàn ác học xong rồi quay lại phản sư, không phải là không có, cho nên võ học cao thủ chọn học trò rất nghiêm nhặt. Trác Bất Phàm bằng lòng đem kiếm thuật thượng thừa truyền cho Hư Trúc, cũng chỉ vì muốn biết di ngôn của Đồng Mỗ thế nào để lấy được lá bùa Sinh Tử.

Hư Trúc chưa kịp hồi đáp, một giọng đàn bà từ trong đám người lạnh lùng hỏi:

– Trác tiên sinh cũng bị trúng Sinh Tử Phù ư?

Trác Bất Phàm nhìn về người đó, thấy là một đạo cô trung niên liền hỏi:

– Sao tiên cô lại hỏi thế?

Đoàn Dự nhận ra đạo cô đó chính là động chủ Vô Lượng Động nước Đại Lý Tân Song Thanh. Bà ta vốn là chưởng môn Tây Tông của Vô Lượng Kiếm, được bộ thuộc của Đồng Mỗ thu phục, đổi thành động chủ Vô Lượng Động. Trong những ngày vừa qua, chàng không dám để cho Tân Song Thanh chạm mắt với mình, cũng chẳng dám đến gần bộ hạ của bà ta là Tả Tử Mục, sợ bọn họ đòi nợ cũ, bây giờ nghe mụ ta lên tiếng, vội vàng lẻn ra sau Bao Bất Đồng.

Tân Song Thanh nói:

– Nếu như Trác tiên sinh không bị cái họa Sinh Tử Phù, việc gì phải thiên phương bách kế cầu cách phá giải cho bằng được? Nếu như Trác tiên sinh có ý hiếp chế bọn ta, thì anh em ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo chưa chắc đã cam tâm chịu cảnh vừa thoát miệng hùm, lại rơi vào hàm sư tử. Trác tiên sinh tuy kiếm pháp thông thần, thế nhưng nếu dồn bọn ta đến nước cùng, thì sống chết gì cũng nhất quyết một phen trống mái.

Mấy câu đó không phách lối mà cũng không hạ mình, ngôn từ sắc bén vạch trần dụng tâm của Trác Bất Phàm lởi lẽ cứng cỏi như dồn ép người ta. Quần hào lập tức có đến mươi người hưởng ứng:

– Lời của Tân động chủ đúng lắm.

Lại cũng có người nói:

– Tiểu tử, Đồng Mỗ quả có di ngôn gì, ngươi mau nói cho mọi người nghe, nếu không bọn ta sẽ băm vằm ngươi ngàn vạn nhát, chẳng sung sướng gì đâu.

Trường kiếm của Trác Bất Phàm rung một cái, kêu lên u u nói:

– Tiểu huynh đệ không việc gì phải sợ, cứ ở bên cạnh ta xem đứa nào dám đụng đến một sợi lông của chú không nào? Di ngôn của Đồng Mỗ chỉ nên nói cho một mình ta nghe, nếu có người thứ ba nghe được thì kiếm pháp ta không truyền thụ cho ngươi nữa.

Hư Trúc vẫn lắc đầu quầy quậy:

– Di ngôn của Đồng Mỗ chỉ có quan hệ đến một mình tôi, và một người khác nữa, còn hoàn toàn không dính dáng gì đến các vị. Nói đi nói lại, dù gì chăng nữa, tại hạ nhất quyết không nói. Kiếm pháp của tiền bối tuy cao siêu thật nhưng tôi cũng chẳng muốn học làm gì.

Quần hào liền reo hò phụ họa:

– Đúng! Đúng lắm! Hảo tiểu tử, quả là cứng cỏi, kiếm pháp của y học làm đếch gì?

– Cả đến một cô gái ẻo lả như thế kia, cũng chỉ một câu đã nói ngay được lai lịch kiếm chiêu, đủ biết có gì là hi kỳ đâu.

Lại có người nói:

– Vị cô nương này đã nói ra được lai lịch kiếm pháp, ắt cũng có tài phá được kiếm pháp của y. Tiểu huynh đệ, nếu có bái sư thì bái tiểu cô nương kia làm thầy có phải hơn không? Huống chi trong người ngươi lại giữ hình vẽ của cô gái đó, ha ha, hẳn là mong được nhận cô ta làm thầy rồi còn gì?

Trác Bất Phàm nghe hết người nọ đến người kia dè bỉu, hết sức tức tối, đưa mắt nhìn Vương Ngữ Yên, một hồi lâu thấy nàng không nói năng gì cả nổi giận, nghĩ thầm: “Có người nói là ngươi phá được kiếm pháp của ta, ngươi lại không lên tiếng phủ nhận, thế có khác gì đồng ý hay sao?” Thực ra trong lòng Vương Ngữ Yên chỉ nghĩ: “Tại sao thần sắc biểu ca không lấy gì làm vui vẻ? Hay là giận dỗi gì ta chăng? Ta có chỗ nào đắc tội với chàng? Không lẽ… không lẽ chỉ vì tiểu sư phụ kia vẽ hình ta mang kè kè bên người, cho nên biểu ca mới khó chịu?” Chính vì thế người ngoài ai nói gì nàng hoàn toàn không hề để lọt vào tai.

Trác Bất Phàm lại đưa mắt nhìn đến bức quyển trục vứt lăn lóc dưới đất, trong bụng tính toán thầm: “Tên tiểu tử này vẽ hình cô ta dấu ở trong người, đủ biết đối với cô ta hết sức tình ý. Nếu ta muốn y thổ lộ di ngôn của Đồng Mỗ, không thể không mượn tay con bé này! Được rồi!” Y nhặt đồ họa lên nhét vào túi Hư Trúc nói:

– Tiểu huynh đệ, bụng dạ chú ra sao ta biết cả rồi. Ha ha! Trai tài gái sắc, quả đúng là duyên trời khéo se. Có điều lắm kẻ thọc gậy bánh xe, ngươi muốn xứng tâm như ý, xem ra không phải dễ. Nếu đã vậy, để ta lo liệu giùm cho, đem vị cô nương đó cưới cho chú về làm vợ, lập tức làm lễ cưới, tối nay động phòng ngay tại cung Linh Thứu này, liệu có được không?

Nói rồi cười hì hì chỉ vào Vương Ngữ Yên.

Khi toàn thể thầy trò môn phái Nhất Tự Tuệ Kiếm Môn bị Đồng Mỗ tàn sát thì may sao Trác Bất Phàm không có mặt tại Phúc Kiến, cho nên thoát nạn, về sau không dám bén mảng trở về, chạy đến nơi hoang vắng tịch mịch trong dãy Trường Bạch nghiên tập kiếm pháp, vô tình được một bộ kiếm kinh của một cao thủ tiền bối để lại, cần luyện ba mươi năm, sau cùng kiếm thuật đại thành, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Kỳ này y xuất sơn, vừa đến Hà Bắc đã giết ngay một hảo thủ danh tiếng lừng lẫy, lại càng cuồng vọng, cho rằng thanh kiếm trong tay mình trên đời không ai địch lại, nói gì làm nấy, còn ai dám chống lại nữa? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Hư Trúc mặt đỏ bừng, vội kêu lên:

– Không! Không! Trác tiên sinh chớ có hiểu lầm.

Trác Bất Phàm đáp:

– Trái lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng, chuyện say mê phải lòng, âu cũng là thường tình, có gì mà xấu mặt?

Hư Trúc lại càng bối rối vạn phần, luôn mồm kêu:

– Cái đó… cái đó… không phải thế…

Trường kiếm Trác Bất Phàm rung động, tung ra một chiêu Thiên Như Khung Lô, kế đó là chiêu Bạch Vụ Mang Mang, hai chiêu quyện lại với nhau tấn công Vương Ngữ Yên, định dùng kiếm quang bao chặt nàng làm món hàng trao đổi với Hư Trúc, ép y phải thổ lộ bí mật.

Vương Ngữ Yên vừa thấy hai chiêu kiếm, trong lòng nghĩ ngay: “Hai chiêu Thiên Như Khung Lô và Bạch vụ Mang Mang đều chỉ mười hư một thực, chỉ cần tấn công thẳng vào trung cung ngay giữa người y là đủ ép y phải thu chiêu về.”

Thế nhưng tuy trong lòng đã nghĩ được phép phá giải, công phu trên tay lại không thể tung ra, trước mắt kiếm quang lấp lánh, vù vù quay trên đầu mình, kinh hoàng kêu lên một tiếng.

Mộ Dung Phục thấy hai chiêu của Trác Bất Phàm không có ý đả thương Vương Ngữ Yên, nghĩ thầm: “Ta không việc gì phải vội, để xem lão họ Trác này định làm trò quỉ gì? Tiểu hòa thượng kia liệu có vì biểu muội ta mà thổ lộ bí mật hay không?”

Thế nhưng Đoàn Dự thấy kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tấn công Vương Ngữ Yên nào có hiểu hư hay thực, kinh hoảng thất sắc, trong cơn nguy cấp chân liền thi triển Lăng Ba Vi Bộ xông ngay ra chặn trước mặt Vương Ngữ Yên. Kiếm chiêu của Trác Bất Phàm tuy nhanh thật nhưng Đoàn Dự vẫn đi trước một bước. Trường kiếm hàn quang lấp loáng, soẹt một tiếng nhỏ, mũi kiếm đã vạch trước ngực Đoàn Dự một đường từ cổ chạy xuống bụng, áo liền rách toạc, chạm cả vào da. Cũng may Trác Bất Phàm chỉ muốn ép cho Hư Trúc phải nói ra điều bí mật, không cố ý sát thương gây chuyện, nên kiếm chiêu đó đã có chuẩn tắc, vết thương tuy dài nhưng rất nhẹ. Đoàn Dự sợ đến chết sững, nhìn xuống thấy vết thương nơi ngực và bụng mình dài như thế, máu chảy chan hòa, lại tưởng mình đã vỡ ngực, lòi ruột ra rồi chẳng bao lâu sẽ chết, kêu lên:

– Vương cô nương, cô… cô mau trốn đi, để tôi xông ra ngăn y lại.

Trác Bất Phàm cười khẩy nói:

– Ốc đã chẳng mang nổi mình ốc, lại còn đòi mang gộc cho rêu, mình lo mình chưa xong còn đòi bao đồng chuyện người khác.

Y quay sang nói với Hư Trúc:

– Tiểu huynh đệ, xem ra kẻ để ý đến cô nương này không phải là ít, để ta giúp ngươi trừ bớt một tình địch, nên chăng?

Trường kiếm của y chỉ ngay vào ngực Đoàn Dự, chỉ cách chừng một tấc, mũi kiếm rung rung, chỉ cần đẩy nhẹ một cái thì sẽ đâm ngay vào tâm tạng. Hư Trúc hoảng hốt kêu lên:

– Không được! Nhất định là không được!

Y sợ Trác Bất Phàm gia hại Đoàn Dự nên vươn tay trái ra, ngón tay út phất nhẹ vào huyệt Thái Uyên nơi cổ tay phải, Trác Bất Phàm tay liền tê đi, năm ngón tay cầm kiếm bủn rủn lơi ra, Hư Trúc thuận tay chộp lấy thanh kiếm. Phép đoạt kiếm đó chính là một cao chiêu trong Thiên Sơn Chiết Mai Thủ, trông thì thật bình thường nhưng thực ra ngón tay út khi phất ra đã hàm chứa môn Tiểu Vô Tướng Công tối thượng thừa, dẫu Trác Bất Phàm công lực có thêm ba bốn chục năm nữa thì trường kiếm trong tay cũng vẫn bị đoạt mất. Hư Trúc nói:

– Trác tiên sinh, vị Đoàn công tử đây là người tốt, không nên hại đến tính mệnh của y.

Y thuận tay giao kiếm trả lại cho Trác Bất Phàm rồi cúi xuống xem xét vết thương của Đoàn Dự. Đoàn Dự thở hắt ra:

– Vương cô nương, ta… ta sắp chết rồi, chúc cô nương cùng Mộ Dung huynh được trăm năm ngang mày,(38.4) bạch đầu giai lão. Cha ơi, mẹ ơi… con… con…

Thương thế của chàng vốn dĩ không có gì là nặng nhưng tưởng bụng dạ mình đã bị mổ banh ra rồi, thể nào cũng chết, vừa tiết khí người đã ngã ngửa về sau. Vương Ngữ Yên vội xông lên đỡ lấy, sụt sùi nói:

– Đoàn công tử, chàng chỉ vì thiếp mà…

Hư Trúc ra tay nhanh như gió, điểm các huyệt đạo chung quanh vết thương, coi lại thương khẩu, lúc đó mới yên tâm, cười nói:

– Đoàn công tử, kiếm thương không có gì đáng ngại, chỉ ba bốn ngày là lành.

Đoàn Dự được Vương Ngữ Yên đỡ, lại thấy nàng vì mình khóc lóc đã sớm mê mẩn cả người, trong lòng cực kỳ vui sướng, hỏi lại:

– Vương cô nương, nàng… nàng vì ta mà rơi nước mắt đấy ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN