Thiên Long Bát Bộ - Hồi 249
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
23


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 249



Triết La Tinh ngạc nhiên, không hiểu ý tứ y ra sao, thuận miệng đáp liều:

– Đúng đó, sư huynh dịch thật là giỏi.

Các cao tăng chùa Thiếu Lâm người nào người nấy mặt mày ngơ ngác, ai cũng thất sắc những người vai vế hơi thấp một chút đều cố gắng lắng tai nghe. Thần Sơn lại xí xố đọc một tràng tiếng Phạn, nói tiếp:

– Đoạn Phạn văn này dịch thành tiếng Hoa hẳn phải là: “Nếu tâm tư xao động, hãy xem tâm mình xao động là vì đâu, tâm đã trú được vào nơi vô xứ rồi thì xao động kia còn dựa vào đâu mà tồn tại? Xem xét tâm cho rạch ròi kỹ lưỡng thì sẽ biết được an tâm vào chỗ nào? Quán chiếu được gốc trí tuệ vốn là không thì ràng buộc đều hết. Thấy là hết mà chẳng dứt được, ấy là chưa diệt tịch vậy. Xem xét mà chưa thông tỏ rõ ràng, ấy là chưa đạt tới quán chiếu vậy. Cảnh trí đều dứt được rồi, bao nhiêu tâm lự đều trở thành an nhiên. Bên ngoài không vương vào bụi bặm, bên trong không mắc vào trụ định, trong ngoài đều dứt, một tính an vui, đó là yếu chỉ của nội công Bát Nhã chưởng.”

Triết La Tinh lúc này đã đoán được dụng ý của ông ta rồi, hứng chí nói:

– Chính thế! Chính thế! Hôm trước tiểu tăng đàm luận Phật pháp với sư huynh trên núi Thanh Lương Ngũ Đài Sơn, khi bàn về võ công yếu quyết của Bát Nhã chưởng Thiên Trúc thì đúng là như vậy đó.

Thần Sơn thượng nhân đáp:

– Hôm đó sư huynh nói về Đại Kim Cương quyền yếu chỉ và Ma Ha chỉ bí quyết, tiểu tăng cũng vẫn còn nhớ được.

Nói xong ông ta lại thao thao bất tuyệt đọc một đoạn Phạn văn, rồi lại đọc một đoạn kinh văn võ học. Huyền Từ và chúng tăng chùa Thiếu Lâm nghe Thần Sơn đọc tuy không phải không có chữ nào sai nhưng không có gì sai lầm lắm, quả thực đúng là những yếu chỉ trong ba bộ cổ tịch kia, ai nấy biến sắc. Người này quả là kỳ tài, chỉ lẩm nhẩm đọc qua một lượt mà đã nhớ kỹ được ba bộ võ học yếu tịch trong lòng, lại thêm tinh thông tiếng Phạn, dịch ra tiếng Phạn trước, rồi theo đúng tiếng Hoa đọc lại. Đạo Thanh, Dung Trí, và những tăng nhân hàng chữ Huyền chữ Tuệ ai ai cũng thông thạo Phạn văn, lại thấy bản tiếng Hoa cũng thật phù hợp, tưởng chừng như có bản tiếng Phạn thật, rồi ai đó dịch thành tiếng Trung Hoa. Nếu đúng như thế, không những bao nhiêu tội lỗi đọc trộm kinh thư của Ba La Tinh đều xóa sạch, mà cả đến Nguyên Nguyên đại sư, Thất Chỉ đầu đà những cao tăng đời trước của chùa Thiếu Lâm, trở thành kẻ ăn cắp sao chép của người khác, là phường khi thế đạo danh. Chuyện này nếu như theo lý mà tranh, Thần Sơn lanh mồm lanh miệng, chưa chắc gì cãi lại được ông ta. Huyền Từ giận lắm nhưng nhất thời chưa tìm ra cách nào đối phó.

Huyền Sinh đột nhiên vượt mọi người bước ra nói với Triết La Tinh:

– Đại sư nói rằng Bát Nhã chưởng, Ma Ha chỉ, Đại Kim Cương quyền của bản tự đều truyền từ Thiên Trúc sang dĩ nhiên đại sư phải tinh thông những môn này lắm lắm. Tiểu tăng muốn lãnh giáo cao chiêu của đại sư, chiêu số tiểu tăng sử dụng quyết không ra ngoài ba môn đó, đại sư ra tay chỉ điểm cũng chỉ xin hạn chế trong ba môn ấy mà thôi.

Nói xong lạng người một cái đã tiến ra đứng trước mặt Triết La Tinh. Huyền Từ kêu thầm: “Quả là hổ thẹn! Cái cách đó thật là giản dị, chỉ cần gã Hồ tăng kia xuất thủ, chân ngụy sẽ biết ngay, vậy mà ta lại không nghĩ ra?” Thần Sơn thượng nhân cũng chột dạ: “Cái cách này quả là ghê gớm, Triết La Tinh đâu biết sử dụng Bát Nhã chưởng, Ma Ha chỉ, Đại Kim Cương quyền, làm cách nào ứng phó đây?”

Triết La Tinh mặt mày ngượng nghịu, nói:

– Võ công Thiên Trúc, trứ danh có đến ba trăm sáu mươi môn, tiểu tăng tuy có biết qua yếu chỉ nhưng đâu phải môn nào cũng tinh thông. Từng nghe chùa Thiếu Lâm có bảy mươi hai môn tuyệt kỹ, thỉnh vấn sư huynh, có phải sư huynh bảy mươi hai môn môn nào cũng giỏi chăng? Nếu như tiểu tăng tùy ý bảo sư huynh biểu diễn ba môn trong số bảy mươi hai môn đó, liệu sư huynh có thi triển được không?

Câu nói đó khiến Huyền Sinh ngỡ ngàng. Tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, cao tăng nào giỏi lắm cũng chỉ biết được năm sáu môn là cùng, nếu như có ai nhiệm ý chỉ định ba môn cho một vị cao tăng thi diễn thì không người nào có thể làm được. Tuy Huyền Sinh hiểu biết võ học cực rộng nhưng trong bảy mươi hai tuyệt kỹ chỉ biết được sáu môn, Triết La Tinh nói vậy thật đúng, khó mà trả lời được.

Đột nhiên từ bên ngoài một giọng thanh lãng truyền vào:

– Đại đức Thiên Trúc, cao tăng Trung Thổ tập trung nơi chùa Thiếu Lâm giảng luận võ công, quả là một thịnh sự. Tiểu tăng liệu có cái duyên được làm người khách không mời mà đến, đứng bên cung kính lắng nghe cao kiến hai bên hay chăng?

Từng câu từng chữ thật rõ ràng truyền vào tai mọi người. Thanh âm đi từ ngoài núi, đến tai người nghe vừa minh bạch, vừa trung chính bình hòa, lại không làm tai bị ù đi, nội công người đó vừa cao vừa thuần, không nói cũng biết, có điều sao y còn ở ngoài xa mà lại nắm vững tình cảnh trong điện như vậy?

Huyền Từ hơi ngạc nhiên, liền vận nội lực nói vọng ra:

– Nếu là đồng đạo Phật môn, xin mời quang lâm.

Ông lại tiếp:

– Huyền Minh, Huyền Thạch hai vị sư đệ, xin thay mặt ta ra đón khách quí.

Huyền Minh, Huyền Thạch khom lưng đáp:

– Vâng!

Hai người vừa quay mình định ra ngoài điện bổng nghe từ cửa có tiếng vọng vào:

– Nghinh tiếp thì không dám nhận, hôm nay được gặp các vị cao hiền, quả vui mừng khôn xiết.

Y nói một tiếng thanh âm lại gần thêm mấy trượng, vừa hết câu trong điện đã thêm một tăng nhân trung niên chắp hai tay, bảo tướng trang nghiêm, miệng mỉm cười nói:

– Sơn tăng nước Thổ Phồn Cưu Ma Trí, tham kiến phương trượng chùa Thiếu Lâm.

Quần tăng thấy thân thủ y như vậy, hết sức kinh dị, đến khi nghe y tự báo tính danh, rất đông người Ồ lên một tiếng, buột miệng:

– Thì ra quốc sư nước Thổ Phồn Đại Luân Minh Vương đã đến!

Huyền Từ đứng lên, tiến lên hai bước, chắp tay khom lưng nói:

– Quốc sư từ xa đến Đông Thổ, quả là có duyên. Tệ tự hôm nay có một việc khó mà giải quyết, vậy mong quốc sư chủ trì công đạo, đứng ra phân xử xem đâu là phải đâu là trái.

Nói xong liền giới thiệu Thần Sơn, Triết La Tinh sư huynh đệ, Quán Tâm tất cả mọi người. Các nhà sư chào hỏi xong, Huyền Từ sai sắp xếp một chỗ ngay giữa điện, mời Cưu Ma Trí ngồi ở đó. Cưu Ma Trí khiêm tốn mấy câu rồi mới ngồi xuống, tính như thế ông ta ngồi trên cả Thần Sơn. Người khác thì chẳng nói làm gì, Thần Sơn trong lòng căm tức ngầm: “Tên phiên tăng này làm bộ làm tịch, chắc gì đã có bản lãnh chân thực, mình phải thử y một phen mới được.”

Cưu Ma Trí nói:

– Phương trượng muốn tiểu tăng chủ trì công đạo, phân biện thị phi quả thật nhất định không dám. Có điều tiểu tăng khi mới rồi ở ngoài sơn môn nghe thấy Huyền Sinh đại sư và Triết La Tinh đại sư giảng luận võ công, cảm thấy hai vị có chỗ không được đúng lắm.

Quần tăng ai nấy rùng mình, nghĩ thầm: “Gã này mồm miệng phách lối thật.” Huyền Sinh đáp:

– Kính thỉnh quốc sư chỉ điểm khai mở cho!

Cưu Ma Trí mỉm cười nói:

– Triết La Tinh sư huynh mới rồi chất vấn đại sư, dường như muốn nói rằng phái Thiếu Lâm có bảy mươi hai môn tuyệt kỹ, chưa chắc có ai tất cả mọi môn đều tinh thông, lời nói đó sai rồi. Đại sư thì bảo là Ma Ha chỉ, Bát Nhã chưởng, Đại Kim Cương quyền là bí truyền của phái Thiếu Lâm, trừ đệ tử đích truyền trong quí phái, người ngoài không ai có thể biết được, nếu không thì hẳn học trộm của quí phái mới có được, câu đó cũng không đúng chút nào.

Câu nói của ông ta phủ nhận cả hai người, quần tăng nghe xong ai nấy bần thần, không hiểu dụng ý ra sao. Huyền Sinh lớn tiếng nói:

– Cứ như quốc sư vừa nói, có người kiêm thông đủ cả bảy mươi hai tuyệt kỹ của tệ phái hay sao?

Cưu Ma Trí gật đầu:

– Quả đúng như thế!

Huyền Sinh hỏi tiếp:

– Xin hỏi quốc sư, vị đại anh hùng đó là ai thế? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Cưu Ma Trí đáp:

– Thật tình không dám nhận.

Huyền Sinh biến sắc:

– Là quốc sư đấy ư?

Cưu Ma Trí gật đầu chắp tay, thần thái nghiêm nghị đáp:

– Chính thế!

Hai tiếng đó ra khỏi miệng ông ta, các nhà sư ai nấy mặt mày ngơ ngác, nghĩ thầm: “Gã này quả là huênh hoang quá đỗi, dám bạo miệng như thế có khác gì thằng điên?” Bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm có môn chuyên luyện hạ bàn, có môn chuyên luyện khinh công, môn thì nặng về quyền chưởng, môn lại sử dụng ám khí, hoặc đao hoặc bổng, mỗi môn có một chỗ đặc biệt, người sử kiếm không biết sử thiền trượng, người có đại lực thần quyền thì lại không chuyên về ám khí. Tuy có người tinh thông năm sáu môn thật, nhưng môn nọ phụ môn kia chứ không chõi lẫn nhau.

Huyền Sinh và Ba La Tinh cùng luyện Bát Nhã chưởng, Ma Ha chỉ, Đại Kim Cương quyền ba môn công phu vì đều là công phu dùng tay. Theo như cố lão tương truyền, cao tăng đời trước có người kiêm thông được đến mười ba môn tuyệt kỹ nên được gọi là Thập Tam Tuyệt Thần Tăng, chùa Thiếu Lâm thành lập đã mấy trăm năm qua, chỉ có một người duy nhất. Cao tăng phái Thiếu Lâm ai nấy đều biết mà Thần Sơn, Đạo Thanh thì cũng biết rõ, còn nếu bảo rằng một người biết đủ bảy mươi hai môn, thật có khác gì khinh lờn người khác.

Trong bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, có đến mười ba mười bốn môn cực kỳ khó luyện, dẫu người thiên tư cực cao, cả đời khổ tu một môn, cũng chưa chắc đã luyện thành. Hiện giờ cả chùa có trên một nghìn nhà sư, dù có hợp lại tất cả cũng không có đủ bảy mươi hai môn tuyệt kỹ. Xem chừng Cưu Ma Trí độ trên dưới bốn mươi, dẫu có mỗi năm luyện được một môn, tính ngay từ khi vừa ra khỏi bụng mẹ thì cũng phải mất bảy mươi hai năm. Huống chi mỗi một môn trong bảy mươi hai tuyệt kỹ này đều hết sức thâm áo phức tạp, không lẽ y một năm luyện được đến mấy môn?

Huyền Sinh bụng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn hết sức cung kính nói:

– Quốc sư không phải là người phái Thiếu Lâm, những môn Ma Ha chỉ, Bát Nhã chưởng, Đại Kim Cương quyền cũng đều tinh thông hay sao?

Cưu Ma Trí mỉm cười đáp:

– Không dám, vẫn mong được Huyền Sinh đại sư chỉ giáo.

Thân hình hơi nghiêng đi, chưởng bên trái đột nhiên giơ ngang, quyền bên phải đánh ra vù một tiếng, chiếc đỉnh đồng cắm hương trước tượng Phật Như Lai trúng phải quyền kình, nghe keng một tiếng, nhảy vọt lên, chính là một chiêu trong Đại Kim Cương quyền pháp tên là Lạc Chung Đông Ứng. Quyền không chạm vào đỉnh mà kêu thành tiếng, không phải là khó, thế nhưng rõ ràng quyền đánh thẳng ra mà chiếc đỉnh đồng lại nhảy tưng lên đủ biết lực của quả đấm khéo léo dường nào, đúng là bí yếu của Đại Kim Cương quyền.

Cưu Ma Trí không đợi cho đỉnh đồng rơi xuống, tay trái lại đánh ra một chưởng, tư thức đúng là chiêu Nhiếp Phục Ngoại Đạo trong Bát Nhã chưởng. Chiếc đỉnh đồng đang ở trên không xoay đi nửa vòng, nghe bịch một tiếng, một vật gì đó rơi xuống, có điều tro trong đỉnh tung tóe thành một vùng mờ mịt nên không nhìn rõ là gì. Khi đó dư lực chiêu Lạc Chung Đông Ứng đã hết rồi, chiếc đỉnh rơi tụt xuống, Cưu Ma Trí liền đưa ngón tay cái ấn về trước một cái, một luồng sức mạnh mẽ bắn ra, chiếc đỉnh lập tức di chuyển sang bên trái nửa thước. Cưu Ma Trí ấn ra ba lần, chiếc đỉnh nhích sang một thước rưỡi, lúc đó mới xuống tới đất.

Các cao tăng chùa Thiếu Lâm trong bụng thán phục. Biết rằng gẩy tay ba lần như thế trông không có gì kỳ lạ, công lực dấu bên trong đã đến mức siêu phàm nhập thánh, chính là chỉ số chính tông của Ma Ha chỉ, tên là Tam Nhập Địa Ngục. Ấy là nói tu tập ba cái gẩy tay đó dụng công khổ sở, mỗi lần ấn ra chẳng khác gì một lần đi vào địa ngục.

Tro than nhạt dần, thấy dưới đất có vật gì to bằng bàn tay, chúng tăng nhìn xuống, ai nấy đều kinh hoảng, kêu bật lên một tiếng, đó chính là một bàn tay bằng đồng thau, năm ngón tay rõ ràng, cạnh bàn tay sáng loáng, chói lọi như vàng, lưng bàn tay màu rỉ xanh. Cưu Ma Trí phất tay áo một cái, cười nói:

– Môn Cà Sa Phục Ma Công này luyện chưa được tinh, xin phương trượng sư huynh chỉ điểm.

Câu nói chưa dứt, chiếc đỉnh ở cách xa bảy thước trước mặt kia dường như một sinh vật sống, tự nhiên xoay vòng mấy cái, lúc đứng lại, phía trước kia quay vào bên trong nay hướng ra ngoài, trên thân đỉnh có một dấu cắt hình bàn tay, vết cắt sáng loáng. Những người vai vế hơi thấp trong quần tăng bấy giờ mới rõ, Cưu Ma Trí vừa rồi sử dụng chiêu Nhiếp Phục Ngoại Đạo trong Bát Nhã chưởng chưởng lực không khác gì bảo đao sắc bén, cắt trên đỉnh một vết hình bàn tay.

Huyền Sinh thấy ông ta ra tay ba lần môn nào cũng hơn mình xa lắc, trong lòng nguội lạnh nghĩ thầm: “Xem chừng vị thần tăng này lời nói không sai, bảy mươi hai môn tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm từ Thiên Trúc truyền vào thật, y tập theo cách thức từ nguyên địa nên những bí áo so với bên Trung Thổ mình cao minh hơn nhiều.”

Ông liền chắp tay khom lưng nói:

– Thần kỹ của quốc sư khiến cho tiểu tăng được dịp mở mắt, bội phục, bội phục!

Môn sau cùng Cưu Ma Trí sử dụng là Cà Sa Phục Ma Công, Huyền Từ phương trượng tốn không biết bao nhiêu thì giờ tu tập môn này, đến khi Thiền học tinh tiến rồi cảm thấy hối hận vì mình đã bỏ nhiều năm tháng luyện tập thực là vô vị. Thế nhưng nghĩ lại mình có một môn thần công độc đáo trong thiên hạ cũng thấy tự an ủi, bây giờ xem Cưu Ma Trí tùy ý phất tay áo một cái, tiêu sái tự tại, miệng vẫn nói nói cười cười, tay áo tuy động nhưng không sợ nói năng mà tiết chân khí, việc đó mình không sao làm được, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Trong một thoáng đại điện không một tiếng động, người người đều bị thần công tuyệt thế của Cưu Ma Trí trấn nhiếp. Qua một lúc sau, Huyền Từ thở dài một tiếng nói:

– Lão nạp đến hôm nay mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân, mấy chục năm khổ học nhưng dưới mắt quốc sư, thật chẳng bõ cười. Ba La Tinh sư huynh, chùa Thiếu Lâm là nơi hồ cạn không dung chứa nổi giao long, phúc bạc không lưu giữ nổi khách quí, xin sư huynh tùy tiện.

Câu nói của Huyền Từ khiến cho Triết La Tinh và Ba La Tinh mừng hiện ra nét mặt. Thần Sơn thượng nhân thì vừa mừng vừa buồn, mừng vì Ba La Tinh quả nhiên tinh thông tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm nên Huyền Từ phương trượng mới giữ y lại, buồn vì việc này mình chẳng có công lao gì, toàn do Cưu Ma Trí xuất lực mà thành, người này võ công cao cường như thế, khống chế toàn cục, nếu mình còn mong từ tay Ba La Tinh để học tuyệt kỹ của phái Thiếu Lâm, e rằng khó càng thêm khó, huống chi võ công bí cập Ba La Tinh ăn trộm được cũng chỉ vài môn, so với sở học của Cưu Ma Trí thấm thía gì? Trên đời này đã có người như Cưu Ma Trí thì những gì mình đã mưu đồ, dù thành hay bại cũng chẳng đáng vào đâu.

Cưu Ma Trí thản nhiên như không, chỉ chắp tay nói:

– Thiện tai! Thiện tai! Phương trượng sư huynh có gì mà phải khiêm tốn quá như thế?

Bao nhiêu sư sãi trong chùa Thiếu Lâm ai nấy ủ rũ cúi đầu, biết rằng phương trượng bị bắt buộc phải nói như thế, ấy là tự nhận võ công phái Thiếu Lâm không bằng người ta. Phái Thiếu Lâm mấy trăm năm qua danh tiếng lừng lẫy, đứng đầu về võ học trong thiên hạ. Việc xảy ra hôm nay, không những chùa Thiếu Lâm thua một trận không còn gì mà còn khiến cho võ nhân Trung Thổ mất mặt trước người Phiên. Quán Tâm, Đạo Thanh, Giác Hiền, Dung Trí, Thần Âm cũng thấy bẽ mặt, việc xảy ra như thế này thật ngoài dự liệu của họ khi lên chùa Thiếu Lâm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN