Thiên Long Bát Bộ - Hồi 315
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Thiên Long Bát Bộ


Hồi 315



Mặt trời lúc ấy vừa mới lên, chiếu vào lưỡi đao mũi giáo quân Liêu lấp loáng, hàng vạn vó ngựa nhịp trên mặt đất khiến cho núi đồi rung chuyển. Hư Trúc và Đoàn Dự thấy thế của quân Liêu, biết Đả Cẩu Đại Trận của Cái Bang không thể nào ngăn chặn nổi, liền đứng hai bên Tiêu Phong nói:

– Đại ca, anh em mình kết nghĩa, có nạn cùng chịu, sống chết bên nhau.

Tiêu Phong đáp:

– Vậy các ngươi mau bản bản bộ nhân mã rút lui trước đi.

Hư Trúc, Đoàn Dự lập tức truyền lệnh. Thế nhưng bộ thuộc Linh Thứu Cung nhất định không bỏ chủ nhân ở lại, tướng sĩ Đại Lý cũng không chịu để hoàng đế ở nơi hiểm địa, bỏ chạy lấy mình. Trước mắt thấy quân Liêu mỗi lúc một gần, tên bắn rơi chỉ còn cách bọn Tiêu Phong chừng mươi trượng, Huyền Độ vốn dĩ đã dẫn quần hào Trung Nguyên chạy được một quãng, lúc này thấy tình hình hung hiểm, lại có mấy chục người quay trở lại trợ chiến.

Tiêu Phong bụng ngầm than khổ, nghĩ thầm: “Những người này ai nấy võ công cao cường nhưng tụ tập một nơi cũng chỉ là một bầy ô hợp, không theo binh pháp bố trí thì đánh sao lại quân Liêu? Ta có chết cũng chẳng hề chi, nhưng tất cả mọi người sẽ đều chết bên ngoài thành Nam Kinh này, thế mới… thế mới…”

Còn đang chưa biết tính sao, đột nhiên trong đại quân Liêu phèng la rầm rĩ, chính là tiếng chiêng thu quân. Đám quân Liêu đang hùng hổ phóng tới nghe tiếng phèng la, vội vàng chuyển đầu ngựa, hậu đội biến thành tiền đội, chia ra hai hướng nam bắc quay trở về. Tiêu Phong ngạc nhiên không hiểu vì lý do gì, chỉ thấy phía sau đoàn quân tiếng hò reo rầm rĩ, bụi bay mù mịt, dường như có quân mã đang tấn công vào hậu diện, lại càng kỳ quái: “Sao phía sau quân Liêu lại có binh mã, không lẽ có kẻ nào nổi loạn hay sao? Hoàng thượng trước mặt sau lưng đều thụ địch, e rằng có chuyện không hay.” Ông thấy quân Liêu bị khốn lập tức nghĩ đến an nguy của Gia Luật Hồng Cơ.

Tiêu Phong nhảy lên lưng ngựa, nhìn qua trận thế quân Liêu, thấy khắp nơi cờ trắng phất phới, tên bắn như mưa rào, quân Liêu lả tả rơi xuống ngựa. Tiêu Phong lập tức hiểu ra: “À, các bằng hữu của bộ tộc Nữ Chân đã đến rồi đây, không biết vì sao họ lại biết tin?”

Người Nữ Chân tiễn pháp thật thần kỳ, lại thêm dũng mãnh, cứ một trăm người thành một tiểu đội, nằm nép qua một bên ngựa, hò hét vang rền xông vào xung sát, trong chốc lát đã làm loạn thế trận của quân Liêu. Người Nữ Chân tuy nhân số không đông nhưng dũng mãnh thiện chiến, lại tấn công bất ngờ nên viên chỉ huy quân Liêu thấy tình hình bất lợi, sợ nhân mã của Tiêu Phong tấn công phía trước vội vàng thu binh rút lui vào trong thành.

Phạm Hoa là đại tư mã của Đại Lý, tinh thông binh pháp, thấy có thể khai thác cơ hội vội vàng bẩm với Tiêu Phong:

– Tiêu đại vương, mình nên mau mau xung sát, bây giờ chính là lương cơ để phá giặc.

Tiêu Phong lắc đầu. Phạm Hoa lại nói:

– Nơi đây còn cách Nhạn Môn Quan rất xa, nếu không thừa cơ phá tan quân Liêu thì sẽ để lại hậu hoạn. Quân địch đông, quân ta ít thực khó mà rút lui cho an toàn được.

Tiêu Phong lại lắc đầu. Phạm Hoa không hiểu tại sao, nghĩ thầm: “Tiêu đại vương không muốn đuổi tận sát tuyệt, không lẽ còn muốn giữ lại chút tình trước đây với Liêu đế chăng?”

Trong đám khói bụi mù mịt, một đoàn người Nữ Chân kẻ thì cởi trần thân trên, kẻ thì khoác da thú, cưỡi ngựa xông tới chém giết, tên nỏ bắn vèo vèo không để sót một ai. Khoảng hơn một nghìn quân Liêu đi sau cùng không kịp vào thành đều bị người Nữ Chân bắn chết nằm gục dưới chân thành.

Người Nữ Chân cạo sạch tóc phía trước trán, đằng sau tết thành đuôi sam, ai nấy mặt mày dữ tợn, người đầy máu, bắn chết địch thủ rồi liền vung dao chặt luôn thủ cấp, đeo vào lưng, có người đeo đến hơn chục cái đầu lâu. Quần hào ở trên giang hồ từng chứng kiến xung sát đã nhiều nhưng hung ác tàn nhẫn của những người man rợ này bây giờ mới thấy lần đầu, không ai là không kinh hãi.

Một gã thợ săn cao lớn đứng trên mình ngựa, lớn tiếng gọi:

– Tiêu đại ca, Tiêu đại ca, Hoàn Nhan A Cốt Đả đến giúp đại ca đây.

Tiêu Phong phóng ngựa chạy vụt lên, hai người bốn bàn tay nắm chặt lấy nhau. A Cốt Đả vui mừng nói:

– Tiêu đại ca, hôm đó đại ca không từ biệt mà đi mất khiến cho huynh đệ ngày ngày thương nhớ, về sau nghe thám tử nói Tiêu đại ca làm quan to bên nước Liêu, cũng yên tâm. Có điều người Liêu giảo hoạt, đại ca làm quan e không được lâu bền. Quả nhiên hôm trước nghe báo đại ca bị tên hoàng đế chó má kia giam tại trong ngục, huynh đệ vội đem binh mã tới cứu, may quá ca ca không chết cũng không bị thương, huynh đệ vui mừng lắm.

Tiêu Phong đáp:

– Đa tạ người anh em tới cứu.

Nói chưa dứt câu, trên đầu thành tên bắn xuống như mưa nhưng hai người đứng khá xa nên tên không thể bắn tới được. A Cốt Đả giận dữ nói:

– Đồ Khất Đan chó má! Ta đang cùng ca ca nói chuyện lại dám phá đám.

Y giương cung lên, vèo vèo vèo từ chân thành bắn luôn ba mũi tên, chỉ nghe ba tiếng kêu thảm thiết, ba tên Liêu binh trúng tiễn, từ bên trên lộn nhào xuống. Liêu binh bắn không tới y trong khi y dùng cung cứng tên dài bắn được xa hơn, ba phát trúng cả ba. Trên đầu thành lính Liêu kêu la rầm rĩ, vội vàng lấy cung về đưa khiên ra đỡ. Chỉ nghe trong thành tiếng trống đánh thùng thùng, thì ra quân Liêu đã tập hợp binh lính, kiểm điểm tướng sĩ.

A Cốt Đả lớn tiếng nói:

– Bầy sói nghe đây! Bọn chó má Khất Đan đang tính chui ra khỏi cái lỗ chó đó, mình xông vào giết chúng một mẻ nữa cho sướng tay.

Người Nữ Chân lớn tiếng reo hò tưởng chừng như hàng vạn con thú cùng tru lên. Tiêu Phong nghĩ bụng nếu hai bên đánh trận này, tử thương ắt là rất nặng vội can:

– Huynh đệ, ngươi tới cứu ta, lúc này ta đã thoát hiểm rồi, còn đánh nữa làm gì? Hai anh em ta lâu ngày không gặp, đi tìm chỗ nào an tĩnh uống một trận cho túy lúy xem nào.

Hoàn Nhan A Cốt Đả nói:

– Nếu đại ca đã nói thế thì thôi mình đi.

Chỉ thấy cửa thành mở toang, một đội thiết giáp quân Liêu cưỡi ngựa phóng ra. A Cốt Đả cất tiếng chửi:

– Giết cho sạch bọn Khất Đan chó má.

Y lắp tên giương cung bắn vụt ra, trúng ngay mặt tên đi đầu, lập tức ngã xuống ngựa. Những người Nữ Chân còn lại cũng bắn ra, bắn phát nào cũng trúng mặt người Liêu. Những người đó tiễn pháp rất tinh xảo, đầu mũi tên lại tẩm thuốc độc, người trúng tên không kip hự lên tiếng nào đã lăn ra chết ngay, chỉ phút chốc đã có đến mấy trăm người chết, người ngựa khôi giáp chất thành một cái gò nhỏ, chặn mất cửa ra. Những người Liêu còn lại sợ đến hết hồn vội đóng chặt cửa thành không dám ra thêm nữa.

Hoàn Nhan A Cốt Đả liền suất lãnh người trong bộ tộc mình dưới chân thành diệu võ dương uy, to mồm chửi rủa. Tiêu Phong nói:

– Huynh đệ, thôi mình đi.

A Cốt Đả đáp:

– Được!

Y chỉ tay lên thành chửi:

– Bọn chó Khất Đan nghe đây, may cho các ngươi không đụng tới một sợi lông măng của Tiêu đại ca nên hôm nay tha cho khỏi chết. Nếu không ta đã phá thành bắt bọn chó chúng bay từng đứa một ra bắn bỏ.

Sau đó y cùng Tiêu Phong cưỡi ngựa song song đi về hướng tây, đi hơn chục dặm đến một ngọn đồi. A Cốt Đả nhảy xuống ngựa, từ bên yên ngựa lấy ra một túi rượu đưa cho Tiêu Phong nói:

– Ca ca, uống rượu.

Tiêu Phong cầm lấy, uống ừng ực một hơi hết nửa bình rồi giao lại cho A Cốt Đả. A Cốt Đả uống sạch chỗ còn lại nói:

– Ca ca, chi bằng ca ca theo huynh đệ đến núi Trường Bạch, săn bắn uống rượu, tiêu dao khoái hoạt.

Tiêu Phong biết rõ tính khí Gia Luật Hồng Cơ, hôm nay bị A Cốt Đả đánh thua một trận ở Nam Kinh lại lên tiếng nhục mạ, thật là mất mặt, ắt sẽ không bỏ qua, thể nào cũng đem binh sang đánh. Người Nữ Chân tuy dũng mãnh thật nhưng dẫu sao cũng ít người, thắng bại thực không thể biết trước chi bằng không đánh nhau là hơn. Ông nghĩ đến hồi trước ở núi Trường Bạch, ngoài việc trị thương cho A Tử ra không phải lo nghĩ gì, cũng chẳng tranh danh đoạt lợi với ai, nếu từ nay ở với người Nữ Chân thì sẽ tránh được bao nhiêu phiền nhiễu bèn nói:

– Huynh đệ, những anh hùng hào kiệt từ Trung Nguyên đến đây cũng đều vì cứu ta mà ra, để ta tiễn họ đến Nhạn Môn Quan rồi sẽ cùng người anh em gặp lại.

A Cốt Đả mừng rỡ đáp:

– Bọn man tử Trung Nguyên xí xa xí xô phần nhiều không phải người tốt, ta cũng chẳng muốn gặp họ làm chi.

Nói xong dẫn tất cả tộc nhân chạy về hướng bắc. Quần hào Trung Nguyên thấy những người Nữ Chân đó đến đi nhanh như gió thoảng, cực kỳ táo tợn nghĩ thầm: “Bọn người Phiên này còn ghê gớm hơn cả bọ Liêu cẩu, cũng may họ là bằng hữu của Kiều bang chủ, nếu không thì nguy to.” Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

Các lộ nhân mã dần dần tụ lại một chỗ, bàn tán xôn xao về trận ác chiến dưới thành Nam Kinh mới rồi. Tiêu Phong cúi rạp tận đất nói:

– Đa tạ các vị đại nhân đại nghĩa, không nhớ chuyện ác cũ của Tiêu mỗ, nghỉn dăm bôn ba đến cứu, ân đức này Tiêu mỗ mãi mãi không thể nào báo đền nổi.

Huyền Độ nói:

– Kiều bang chủ nói thế là thế nào? Những chuyện ngày trước cũng đều vì hiểu lầm mà sinh ra cớ sự, võ lâm đồng đạo gặp nạn tương trợ cũng là chuyện đương nhiên. Huống chi Kiều bang chủ không nề sinh tử an nguy, từ bỏ vinh hoa phú quí cũng chỉ vì sinh linh bách tính Trung Nguyên, nhân đức ấy thấm nhuần thiên hạ, chúng tôi phải cảm ơn Kiều bang chủ mới phải.

Phạm Hoa lớn tiếng nói:

– Chúng vị anh hùng, tại hạ xem xét binh thế quân Liêu, e rằng họ chưa chịu thua đâu, thể nào cũng truy kích, không biết các vị có cao kiến gì không?

Quần hùng đồng thanh đáp ứng:

– Chúng tôi quyết cùng bọn Liêu binh một trận sống mái, há lại sợ chúng hay sao?

Phạm Hoa nói:

– Bên địch nhiều, bên ta ít, giao phong trên đồng bằng chúng ta quả thật bất lợi. Theo ý kiến tại hạ chúng mình nên lui về hướng tây, một là gần với nơi quân Tống trú đóng, có gì tiếp ứng lẫn nhau, hai nữa quân địch đuổi càng xa nhân số càng giảm đi, chúng ta có thể thừa cơ phản kích.

Quần hào ai nấy khen phải. Sau đó Hư Trúc dẫn bộ thuộc cung Linh Thứu đi thành một toán, Đoàn Dự dẫn binh mã Đại Lý đi một toán khác, còn Huyền Độ dẫn quần hào Trung Nguyên thành toán thứ ba, còn Tiêu Phong cùng bang chúng Cái Bang đoạn hậu. Bốn lộ nhân mã, mỗi đoàn cách nhau chừng vài ba dặm, thám tử cưỡi ngựa chạy tới chạy lui truyền tin, nếu có quân địch sẽ cứu ứng lẫn nhau. Đi suốt ngày hôm đó, buổi chiều ở nơi sơn dã nghỉ ngơi, đến tối cũng không thấy quân Liêu đuổi tới ai nấy mới yên tâm.

Sáng sớm hôm sau mọi người lại lên đường, Tiêu Phong hỏi A Tử:

– Vị Du quân kia có còn ở cung Linh Thứu nữa hay không?

A Tử bĩu môi nói:

– Ai mà biết? Chắc là còn, y mù hai mắt, làm sao xuống núi được?

Nghe giọng nàng dường như chẳng hề quan tâm đến y. Hôm đó cả bọn đến Bạch Lạc Bảo dưới chân Ngũ Đài Sơn, đào hố nấu cơm. Đi đến đâu Phạm Hoa cũng cắt đặt người mai phục khắp nơi, chặt cầu ngăn đường, để kéo dài thì giờ Liêu binh truy kích. Đến ngày thứ ba, bỗng thấy phía đông khói phân sói(50.1) bay thẳng vút lên, chính là tín hiệu quân Liêu đang đuổi theo. Quần hào ai nấy giật mình, những hào kiệt trẻ tuổi đã toan quay lại trợ giúp những tiểu đội mai phục dọc đường, nhưng bị Huyền Độ, Phạm Hoa ngăn trở.

Đến chiều hôm đó, quần hào nghỉ lại một triền núi. Ngủ đến nửa đêm, bỗng có người kinh hoàng kêu lên khiến ai nấy tỉnh dậy, thấy phương bắc đỏ rực cả một góc. Tiêu Phong và Phạm Hoa hai người nhìn nhau, trong bụng thầm biết hẳn là có chuyện chẳng lành. Phạm Hoa nói nhỏ:

– Tiêu đại vương nghĩ có phải quân Liêu đi vòng qua giáp công chăng?

Tiêu Phong gật đầu. Phạm Hoa nói:

– Lửa lớn thế, không biết đốt mất bao nhiêu nhà của dân chúng? Than ôi!

Tiêu Phong không muốn kể xấu Gia Luật Hồng Cơ nhưng biết ngay lần này bị thua dưới tay người Nữ Chân, bao nhiêu tức tối trong lòng trút lên đầu bách tính, trên đường tiến quân tây chinh, gặp ai giết nấy, nhà cửa đốt sạch.

Lửa cháy mãi tới khi trời sáng cũng chưa tắt. Đến trưa hôm đó, phương nam cũng có lửa bốc lên, dưới ánh nắng chang chang không thấy lửa mà chỉ thấy khói mù mịt bốc lên tận mây. Đoàn của Huyền Độ vốn dĩ đi đầu thấy phương nam lửa bốc cao như thế liền gò cương đứng lại bên đường đợi Tiêu Phong tới nơi bèn hỏi:

– Kiều bang chủ, quân Liêu chia ba mặt tấn công, Nhạn Môn Quan liệu có giữ nổi không? Ta đã liên tiếp sai người chạy đến báo tin nhưng thống soái giữ ải nhu nhược, không dám phát binh sợ không chống nổi thiết kỵ Liêu binh.

Tiêu Phong không biết phải trả lời thế nào, Huyền Độ lại tiếp:

– Xem ra chỉ có người Nữ Chân là có thể chống lại quân Liêu, trong tương lai nếu như Đại Tống liên thủ với Nữ Chân, nam bắc giáp công thì may ra sẽ khiến cho thiết kỵ Khất Đan không tiến xuống nam thôi.

Tiêu Phong hiểu ý ông ta muốn mình tìm cách liên lạc với thủ lãnh Nữ Chân Hoàn Nhan A Cốt Đả nhưng nghĩ mình vốn là người Khất Đan, làm sao có thể cấu kết ngoại địch đánh lại nước mình. Ông đột nhiên nhớ ra hỏi lại:

– Huyền Độ đại sư, phụ thân tôi ở quí bảo sát có bình an không?

Huyền Độ ngạc nhiên nói:

– Lệnh tôn qui y tam bảo, thanh tu ở hậu viện chùa Thiếu Lâm, trước khi đi Nam Kinh chúng tôi không gặp lệnh tôn để khỏi làm động lòng trần của người.

Tiêu Phong nói:

– Tại hạ quả là muốn gặp gia gia, hỏi ông một câu.

Huyền Độ “ồ” lên một tiếng. Tiêu Phong nói:

– Tại hạ muốn thỉnh vấn lão nhân gia. Nếu như quân Liêu tiến đánh chùa Thiếu Lâm, thì phải xử trí thế nào?

Huyền Độ đáp:

– Thì phải hết sức kháng địch, hộ tự vệ pháp, còn gì khác nữa?

Tiêu Phong nói:

– Thế nhưng cha tôi là người Khất Đan làm sao có thể bảo ông ta vì người Hán mà giết người Khất Đan cho được?

Huyền Độ trầm ngâm rồi nói:

– Thì ra bang chủ quả thực là người Khất Đan. Bỏ chỗ tối ra chỗ sáng, quả là đáng kính đáng phục.

Tiêu Phong nói:

– Đại sư là người Hán thì nói Hán là sáng, Khất Đan là tối. Thế nhưng người Khất Đan chúng tôi thì lại bảo Đại Liêu là sáng, Đại Tống là tối. Nghĩ đến tổ tông người Liêu chúng tôi bị người Yết(50.2) tàn sát, bị người Tiên Ti hiếp đáp, chạy đông chạy tây, khổ không kể đâu cho hết. Thời nhà Đại Đường, võ công người Hán các ông cực thịnh, giết không biết bao nhiêu dũng sĩ Khất Đan, bắt bao nhiêu đàn bà con gái Khất Đan. Đến bây giờ người Hán võ công không được như cũ thì người Khất Đan lại quay trở lại tấn công người Hán. Cứ như thế giết qua giết lại không biết đến bao giờ mới thôi?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN