Nàng Cám - Chương 30: Mộng.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


Nàng Cám


Chương 30: Mộng.


Từ “Mộng” trong “giấc mộng” và “mộng… du”.

* * *

“Cốc cốc”

“Vào đi!” – Thái tử ngồi bên bàn, nói vọng ra, tay không ngừng ghi ghi viết viết, cung nữ Cám tùy tiện bắc cái ghế nhỏ ngồi một bên, tay chống cằm, tay mài mực tỏ vẻ chán chường.

“Nô tì bái kiến thái tử điện hạ.” – Nhược Lan yểu điệu cúi người làm lễ, khóe môi nở một nụ cười duyên dáng.

“Điện hạ, hôm nay hoàng hậu như thường lệ lại tự tay sắc thuốc mang đến cho hoàng thượng…”

Thái tử vẫn chăm chú ghi ghi viết viết.

“Nhược Lan lúng túng: “Thuốc… vẫn không có độc…”

“Ừm.” – Ai đó hờ hững đáp.

Cung nữ Cám gật gà gật gù, xem ra sắp ngủ đến nơi. Một phần vì thỉnh thoảng nàng ta lại đến nói mỗi ba câu kia, phần nữa vì Cám vốn chả hiểu hai người bọn họ đang bàn cái chi nữa…

“A, nô tì nhớ cách đây vài tháng, hoàng hậu từng xuất cung về thắp hương cho cha, dáng điệu có đôi chút khả nghi, không biết có nên điều tra nơi đó hay không?”

Thái tử dừng bút trầm ngâm một hồi rồi nhẹ lắc đầu, dứt khoác phất tay cho nàng ta lui đi. Sau đó, hắn lại duyệt tấu chương mãi đến tận khuya…

Đêm khuya tĩnh lặng như tờ, tiếng ngáy khò khò phát ra từ cái miệng duyên dáng nọ nghiễm nhiên lọt vào tai thái tử, lởn va lởn vởn xung quanh hắn.

Nhưng thái tử quả đúng là thái tử, việc ai nấy làm, Cám lười biếng ngủ gục mặc kệ Cám, Cám làm ồn mặc kệ Cám, Cám vô dụng vô tích sự cũng mặc kệ nốt.

Hắn quen rồi…

Chỉ có điều.

Cám dường như hơi bất bình thường một chút, một chút thôi.

Ví như nàng thường xuyên nói nhảm trong lúc ngủ, thường xuyên nhe răng cười trông đến là ngu.

Có hôm Cám đột nhiên ngồi bật dậy, mắt nhắm mắt mở chạy bộ vài vòng trong phòng rồi… quay về ngủ tiếp!

Hoặc có thể chạy bộ vài vòng rồi ôm bừa cây cột nào đó mà ngủ, chọn bừa gốc tường nào đó vừa quỳ vừa ngủ.

Hay bữa nọ, Cám còn trèo hẳn lên thư án của thái tử, đạp hết đống tấu chương của hắn xuống đất, xong nhảy nhót múa may làm trò mèo, tập dưỡng sinh đồ các kiểu, xong lăn đùng ra đó, ngáy khò khò.

Mức độ chịu đựng của thái tử đối với Cám qua một thời gian dài rèn luyện đã tăng đến bậc thần thánh. Mức độ bình tĩnh, tập trung, kiên trì, nhẫn nại thì hiện đã có thể đem ra so sánh với hòn đá.

Song hôm nay, cung nữ Cám cơ hồ ngoan ngoãn hơn thường ngày, nàng chỉ nằm ngủ yên ổn một chỗ, không nói mớ cũng chẳng mộng du, khiến vị thái tử nào đó chốc chốc lại dừng bút, đưa mắt nhìn Cám kì lạ.

Bình thường tới độ bất thường…

Hắn bất giác đưa tay ra, khẽ khàng vén mớ tóc rối bù lu bù loa đương che khuất gương mặt bánh bao nọ, rồi nghiêng nghiêng đầu, đăm chiêu quan sát, ngón tay hắn chạm nhẹ trên chóp mũi nàng.

À, nàng ta vẫn còn thở à…

Cám thình lình bật dậy.

Đoạn nàng quay sang thái tử với đôi mắt khép chặt.

Xong Cám vừa đọc thần chú: “Thiên linh linh địa linh linh nam mô nam mô…” vừa không ngừng chổng mông lạy hắn, lạy đã đời thì nằm vật ra sàn, cười cười hệt như bị động kinh, sau đó lại ngủ say như chết.

* * *

“Cám, con…”

“Cám, con!”

“Cám!”

“Hơ?” – Cung nữ Cám dụi dụi mắt, loay hoay tìm hướng phát ra tiếng động.

Í? Một người tóc trắng áo đỏ? Ai đây?

“Ta là ông Tơ.” – Người kia thong thả vuốt râu, hỏi: “Ngươi không phải Cám?”

Cám ta chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc này đã bị giáng thêm cú sốc khác, lỗ tai nàng lùng bùng bùng lùng bùng, mặt cứng đờ không cảm xúc.

Cái gì mà ông Tơ? Cái gì mà ngươi không phải Cám?

Vị tiên nhân nào đó nở nụ cười hiền từ, chậm rãi giải thích: “Tuân theo mệnh trời, ta nhiều lần kết tóc se tơ cho Tấm và thái tử điện hạ, nhưng kì lạ thay mỗi lúc ta nối xong tơ lại tự đứt đoạn rồi biến mất, không lần nào thành công. Và, như ngươi đã thấy, Tấm chết, do không còn gì để hối tiếc, nàng ta sẽ nhập vào luân hồi, mãi mãi không về đây được nữa.”.

“Sau này, ta mới biết đến sự tồn tại của ngươi. Ngươi vốn dĩ không thuộc về thế giới này, suy cho cùng cũng là một sai lầm không đáng có khi lão Bụt kia say rượu. Song, thật sự ngươi đã gây ảnh hưởng không nhỏ đến mối lương duyên kiếp này của hai người bọn họ.”

Cám ngu mặt luôn.

Ý là, nàng xuyên không về cái nơi quỷ quái này tất cả là do một tay ông Bụt say xỉn gây ra?

A a a a a a… Tức quá tức quá… Trước đây nàng còn đần độn giúp Tấm như một con rồ, tạo điều kiện cho lão già đó ăn không ngồi rồi xem nàng diễn trò hề đây mà!

Bụt với chả tiên…

“Tuy ngươi làm ảnh hưởng đến mối duyên, cũng không có nghĩa ngươi có duyên với thái tử, trong sổ mệnh cách của ngài ấy, không hề có tên ngươi.”

“Vì vậy, ta sẽ đưa ngươi đi, về nơi ngươi thuộc về.”

Ôi chao?

Cung nữ Cám tròn mắt há miệng lớn hết cỡ, không tin vào tai mình.

Với khí chất cao quý của tiên nhân, ông Tơ từ tốn vẫy tay: “Ngươi cứ nhớ lấy, đây không phải là một giấc mộng đơn thuần. Bây giờ ta phải hẹn hò với bà Nguyệt, vài canh giờ nữa sẽ quay lại đưa ngươi đi.”.

Thật à?

Nàng ngây ngốc một lúc lâu, mãi mới ý thức được đầu cua tai nheo mọi chuyện.

Thế là Cám ta mừng quá, liên tục chổng mông vái lạy, mặc cho ông Tơ đã chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa.

Cảnh vật mờ dần, cung nữ Cám dần tỉnh giấc.

Điều đầu tiên nàng định làm là mở miệng hét lớn, để thể hiện niềm vui khôn xiết của mình. Nhưng định vẫn là định, cái miệng đó chỉ có thể mở to, rồi đơ luôn.

Thái tử đang gục đầu trên bàn, rèm mi thi thoảng hơi rung rung, đôi mày anh tuấn giãn ra, làm giảm đi mấy phần nghiêm nghị, tăng thêm mấy phần hòa khí. Hơi thở hắn âm ấm đều đặn phả vào không trung.

Như si như say.

Khoảng cách… không xa cũng chẳng gần.

Người… người ta nói cái… cái gì…

Đẹp… đến nín thở.

Đúng! Là đẹp đến nín thở!

Hình như rất lâu trước đây, cũng có một lần hiếm hoi Cám được nhìn thái tử ngủ, song lúc đó cả người hắn máu me be bét, trông phát ghê…

Thái tử khẽ động, búi tóc vấn cao gọn gàng vì thế xổ ra, để lộ suối tóc đen mượt, đẹp đến mức đáng ghen tị.

Cung nữ Cám nuốt nước miếng cái ực rồi ngẫm nghĩ một hồi, quyết định… xuống tóc giúp hắn.

Ối giồi ôi, nàng tự thấy nàng đây đã lười lắm rồi, vậy mà hắn còn lười chảy thây hơn, tóc dài ơi là dài vẫn chẳng thèm cắt.

Tính ra từ trước tới nay nàng chẳng làm được trò trống gì, bây giờ chỉ còn ở đây được một thời gian ngắn, cũng nên đáp lễ với điện hạ vì công lao nuôi nấng nàng gần một năm trời chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN