Vì Hận Mà Yêu - Phần 12: Kế hoạch (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
677


Vì Hận Mà Yêu


Phần 12: Kế hoạch (2)


– Quách tiểu thư, hôm nay hẹn tôi đến đây là có chuyện gì?
– Harvey, chúng ta vừa dùng bữa vừa từ từ nói chuyện.
– Được.
Khả Vy đứng lên lấy chai rượu rót đều vào 2 ly rồi cầm chiếc ly của mình đưa lên trước mặt anh:
– Nâng ly cho sự gặp mặt này.
Harvey thấy vậy cũng mỉm cười cầm ly đứng dậy. Sau tiếng va chạm của thuỷ tinh, cả 2 uống trọn không để lại 1 giọt rồi từ từ ngồi xuống. Ả ta lúc này mới cầm đũa lên gắp 1 chuý thức ăn bỏ vào bát anh:
– Harvey, tôi nghe nói anh đang tìm bạn diễn cho dự án film sắp tới?
– À, quả thật tôi đang chuẩn bị cho 1 bộ film Hollywood sắp tới của mình, cũng nhiều người đến thử vai nhưng tôi thật sự vẫn chưa cảm thấy có ai hợp lý. Nhưng mà tôi sang đây chính không phải là tìm bạn diễn mà là đang muốn góp chút vốn để kinh doanh 1 chút.
– Kinh doanh? Anh muốn kinh doanh sao?
– Phải, thật ra tôi rất thích kinh doanh chỉ là đôi khi nghề chọn mình chứ mình không chọn được nghề. Tôi sang đây muốn tìm 1 tập đoàn phát triển để bỏ chút vốn vào làm 1 cổ đông cũng được.
Khả Vy nghe vậy suy nghĩ 1 hồi rồi nói:
– Ba tôi là Chủ tịch Tập đoàn thời trang Quách Vy, cũng có tiếng tăm trong nước. Nếu anh không chê vậy có thể đến gặp ba tôi nói chuyện 1 chút.
– Vậy sao? Tôi cũng rất hứng thú về thời trang, nếu thật sự được hợp tác thì thật là tốt rồi.
– Vậy tôi sẽ giúp anh hẹn với ba tôi.
– Được. Quách tiểu thư, cô thật là lương thiện.
Khả Vy nghe vậy ra vẻ e thẹn, rồi tiếp lời:
– Harvey, về chuyện bạn diễn…anh cảm thấy tôi thế nào?
Anh giả vờ ngỡ ngàng, suy xét 1 hồi rồi nói:
– Quách tiểu thư, thật ra khi sang đây tôi đã có chú ý tới cô. Bộ film cô đảm nhiệm đã được giải cao nhất, cô cũng từ đó nhận được danh hiệu ảnh hậu. Tôi vì vậy cảm thấy rất ngưỡng mộ. Còn về chuyện bạn diễn hay là cứ để tôi gặp mặt Chủ tịch trước rồi hãy nói sau được không?
Ả ta nghe vậy liền hiểu rõ được ý tứ của anh, mỉm cười 1 cái rồi cầm ly lên:
– Được, nâng ly cho sự hợp tác về sau.
Harvey cũng lịch sự cầm ly lên đáp lại ả. Cả 2 vui vẻ nói chuyện cho tàn bữa cơm.
——-/-/-/-/-/——–
Buổi chiều hôm ấy, trên các phương tiện truyền thông đều phát sóng chương trình trực tiếp buổi họp báo của Tần Thị.
Nữ nhân ngồi vị trí cao nhất ở chính giữa với đôi mắt sắc xảo toát lên vẻ quý phái. Ngồi bên cạnh cô phía bên trái là luật sư cấp cao của Tần Thị, tiếp đó là thư ký tổng hợp của Tần Thị. Ở bên phải cô là Đội trưởng đội Quản lý thị trường, cạnh đó là Cảnh sát điều tra cấp cao của Chính phủ.
Phía dưới, phóng viên, nhà báo, nhiếp ảnh cùng nhiều đơn vị khác đã bao kín cả hội trường. Những ánh sáng cứ chớp nháy liên tục cùng lời bàn tán xì xào. Vị thư ký lúc này lên tiếng:
– Tần Thị chúng tôi hôm nay tổ chức cuộc họp báo để giải thích về vấn đề mới xảy ra vừa qua. Đề nghị các vị giữ trật tự để luật sư của chúng tôi có lời muốn nói.
Mọi người dường như lúc này không để tâm lắm đến lời nói đó, cả hội trường vẫn cứ nhốn nháo như vậy. Diễm Nguyệt trong lòng bỗng có chút bực bội, quét ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống phía dưới, lạnh nhạt mà nói:
– Hôm nay, chúng tôi tổ chức cuộc họp báo này không phải để cho các vị tự do ngôn luận. Nếu mọi người cảm thấy không có nhã hứng để lắng nghe, vậy tôi cũng có thể kết thúc cuộc họp báo ngay bây giờ, chúng tôi có thể đợi khi nào các vị tự có ý thức sẽ tổ chức lại.
Không gian bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người lúc đầu có ngỡ ngàng rồi sau đó lại thấy có chút xấu hổ mà tự ổn định lại vị trí của mình.
Sau 1 hồi yên ắng đến hơi thở cũng có thể nghe được, vị luật sư bên cạnh cô lúc này giở tập tài liệu trên bàn ra, rõng rạc nói:
– Về vấn đề lô hàng không rõ nguồn gốc, hôm nay chúng tôi sẽ cho các vị 1 câu trả lời thoả đáng. Trước hết, xin mời Quý vị nghe đoạn ghi âm này.
Lời vị luật sư vừa dứt, tiếng loa vang lên khắp hội trường, là giọng nói của 2 người đàn ông:
– Mạnh tiên sinh, ngài cần lô hàng này làm gì?
– Ta muốn đưa vào Tần Thị, ngươi trong thời gian nhanh nhất chuyển lô hàng đó về đây cho ta. Ta sẽ sắp xếp người phụ giúp ngươi vận chuyển lô hàng đấy vào Tần Thị.
– Mạnh tiên sinh, ngài cũng biết Tần tổng là người như thế nào…
– Yên tâm, tôi sẽ cho cậu 1 con số thoả đáng.
– Haha…Mạnh tiên sinh, ngài thật hiểu lòng người.
– Đừng làm tôi thất vọng là được.
– Nhất định.
Đoạn ghi âm kết thúc mọi người bắt đầu bàn tán to nhỏ. Vị cảnh sát điều tra cấp cao lúc này mới lên tiếng:
– 2 người ở trong đoạn ghi âm các vị mới được nghe là 2 nghi phạm có liên quan đến vụ lô hàng không rõ nguồn gốc. Thông qua giám định âm thanh, chúng tôi tra ra được người bỏ tiền ra để mua số lô hàng này chính là 1 cổ đông của Tần Thị – là Mạnh Thiếu Quang, người còn lại chúng tôi cũng đã bắt được và đưa cả 2 về trụ sở để điều tra. Theo tất cả những gì họ khai báo, tất cả mọi chuyện đều do 1 tay Mạnh Thiếu Quang sắp đặt.
Lời vị cảnh sát vừa dứt mọi người liền ồ lên 1 tiếng. Những ánh đèn nháy cùng các câu hỏi vang lên:
– Xin hỏi, làm sao các vị có đoạn ghi âm đó?
– Theo chúng tôi được biết, Mạnh Thiếu Quang là cổ đông lớn nhất của Tần Thị cũng có thâm niên lâu năm dốc sức gây dựng Tần Thị, vì lý do ông ta lại làm như vậy?
– Tần phu nhân, chúng tôi có nghe tin Tần tổng đã kết hôn nhưng suốt những năm qua phu nhân không hề xuất hiện, tại sao bây giờ lại ra mặt?
– Tần phu nhân, chuyện vừa xảy ra, người liền xuất hiện, thật sự là trùng hợp sao?
Diễm Nguyệt đối với những câu hỏi đó lại tỏ ra bình thường, vị thư ký ở bên lãnh đạm nói:
– Chúng tôi tổ chức cuộc họp báo này để giải đáp cho quý vị về sự việc lô hàng vừa rồi. Bây giờ mọi chuyện đã rõ, chúng tôi không có nghĩ vụ phải trả lời câu hỏi của các người. Buổi họp báo kết thúc.
Thư ký vừa dứt lời, Diễm Nguyệt liền đứng dậy, trước khi đi ra khỏi hội trường, cô còn để lại 1 nụ cười thánh thiện cùng câu nói khiến ai cũng cảm thấy rợn người:
– Các vị khi đặt những câu hỏi như vậy với tôi, có nghĩ đến chồng tôi ở nhà cũng đang xem hay không? Thật sự tôi cũng không biết có trùng hợp hay không nữa, chắc phải về hỏi anh ấy mới được.
Về phía hắn khi thấy những tên phóng viên kia dám cả gan khi dễ vợ mình liền tức giận siết chắt chiếc điều khiển trong tay, tay kia bấm điện thoại, lạnh giọng:
– Điều tra tất cả những phóng viên có mặt trong buổi họp báo hôm nay, bằng mọi cách phải cho bọn họ biến mất khỏi cái nghiệp phong viên.
Dứt lời, hắn tắt điện thoại, ánh mắt khoét sâu vào màn hình trước mặt.
Nhưng sau khi nghe được câu cô nói như vậy, tâm tình bỗng chốc trở nên vui vẻ.
——-/-/-/-/-/——-
Trong 1 không gian sang trọng, nội thất cao cấp. 1 cô gái khá xin đẹp ngồi bên cạnh người đàn ông trung niên nũng nịu dựa vào vai ông:
– Ba à, con có chuyện muốn nói với ba.
Người phụ nữ ngồi đối diện nhìn 2 cha con họ khẽ mỉm cười, lấy 1 con dao nhỏ để gọt hoa quả:
– Khả Vy, con lại định xin ba cái gì phải không?
– Mẹ, không phải xin mà là chuyệncura Quách Vy.
Người đàn ông nghe vậy liền quay sang hỏi:
– Chuyện của Quách Vy sao? Chuyện gì?
Khả Vy lúc này mới ngồi thẳng dậy, tiện tay lấy 1 miếng hoa quả đưa lên miệng ông:
– Ba à, con có người bạn muốn chung vốn vào Quách Vy. Anh ấy hiện là diễn viên Hollywood nổi tiếng vừa mới sang đây được mấy ngày.
– Muốn chung vốn sao?
– Vâng, ba. Anh ấy rất thích kinh doanh nhưng lại luôn thất bại, có nhờ con tìm vài mối làm ăn tốt để chung vốn. Anh ấy chỉ cần 10% cổ phần thôi.
Lời ả vừa dứt, ông bỗng chốc nhíu mày, suy nghĩ 1 hồi:
– Không được.
– Ba, sao lại không được?
Tô Ly Châu lúc này rót 1 ly trà đẩy sang ông:
– Khả Vy, ba con có tính toán cả. Ba bảo không được thì là không được.
– Mẹ, phải có lý do chứ. Hơn nữa, anh ấy sẽ giúp có có 1 vai diễn trong dự án film Hollywood sắp tới. Chỉ cần con có được vai diễn đó, chắc chắn sự nghiệp của con sẽ phát triển ra quốc tế.
Quách Phú Hùng cầm ly trà lên nhấp 1 ngụm:
– Khả Vy, số cổ phần ta có là 40%, con 10%, mẹ con 10%, tất cả là 60%. Nếu bây giờ bán 10% đi, chiếc ghế Chủ tịch của ta chỉ còn 50/50, nêu trong Quách Vy có kẻ mang ý đồ xấu thì thật sự vị trí này rất khó giữ.
– Ba, người lo xa quá đấy. Chỉ là 10% thôi mà.
– Không được. Khả Vy, mọi cái ba có thể chiều con, nhưng chuyện này nhất quyết không được.
Khả Vy quay sang nhìn Tô Ly Châu với ánh mắt nhờ bà giúp đỡ:
– Mẹ.
– Khả Vy, đừng cãi lời ba con. Ba con nói đúng đấy.
– Ba, mẹ. Hai người…
Khả Vy tức giận đứng dậy, hậm hực bỏ lên phòng đóng mạnh cửa lại.
Quách Phú Hùng ngồi đấy chỉ biết lắc đầu thở dài:
– Con bé này là do bà vẫn luôn cưng chiều nó quá nên mới như vậy đấy. Muốn gì cũng phải có bằng được, không chịu hiểu chuyện.
– Phú Hùng, ông lại đổ hết lỗi cho tôi sao? Nhà có mỗi đứa con gái, không chiều nó thì chiều ai, nó không hiểu thì nói cho nó hiểu.
Ông nghe vậy cảm thấy bất lực cũng đứng dậy đi về phòng.
——-/-/-/-/-/——-
Tối hôm ấy, tại biệt thự nhà hắn, mọi người tập trung đầy đủ.
Mặc Thiên ngồi trên ghế sofa, tay vòng qua eo của cô đang ngồi bên cạnh:
– Harvey, chuyện của cậu sao rồi?
– Cô ta hẹn mình trưa mai gặp mặt.
Hắn nghe vậy hướng mắt tới Gia Uy:
– Gia Uy, chuẩn bị giúp mình tài liệu chuyển giao cổ phần.
Gia Uy cầm ly trà lên nhấp nháp khẽ gật đầu. Harvey thấy vậy liền lên tiếng:
– Mặc Thiên, cô ta chỉ mới hẹn gặp mình nói chuyện. Mình nghĩ nếu cô ta đồng ý thì chưa chắc Quách Phú Hùng đã đồng ý.
– Quách Phú Hùng không chịu thì cô ta sẽ tự có cách.
– Ý cậu là cô ta sẽ tự lấy cổ phần của mình ra để trao đổi sao?
Hắn nghe vậy chỉ mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm:
– Để rồi xem.
Diễm Nguyệt lúc này mới quay sang hắn:
– Mặc Thiên, mọi chuyện đã rõ rồi, anh cũng nên quay lại Tần Thị đi, em thật sự không cáng đáng được nữa đâu.
Hắn nghe vậy quay sang dịu dàng nhìn cô mỉm cười:
– Xin lỗi, đã để vợ vất vả rồi!
Tần Mặc Hùng lúc này ở trong phòng đi ra, Diễm Nguyệt thấy ông liền vội vàng đứng dậy đi đến dìu ông ngồi xuống:
– Ba à, người sao không nghỉ ngơi sớm mà lại ra đây ạ?
Mặc Hùng nghe vậy lại xua tay, lức đầu:
– Haizzz, ba muốn đi lại chút cho khoẻ người, nằm mãi cũng mệt. Chuyện của mấy đứa sao rồi?
Diễm Nguyệt rót 1 ly trà đưa cho ông, Chấn Phong ngồi gần đấy lên tiếng:
– Bác Hùng, mọi chuyện ổn cả rồi, bác không phải lo nữa.
Mặc Thiên nghe vậy cũng gật đầu:
– Phải đấy ba, ngày mai con sẽ quay trở lại Tần Thị.
– Vậy là tốt rồi, ta vẫn luôn lo lắng Diễm Nguyệt sẽ vất vả, nhưng giờ con quay lại Tần Thị con bé sẽ đỡ mệt mỏi.
Diễm Nguyệt nghe vậy liền cảm động khoác tay ông dưa đầu vào vai:
– Ba, thật cảm ơn người đã lo lắng cho con.
Tần Mặc Hùng khẽ mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cô:
– Con bé này, ơn huệ cái gì? Diễm Nguyệt, ba muốn tổ chức lại lễ cưới cho con và Mặc Thiên.
Câu nói của ông khiến mọi người có chút ngỡ ngàng, Diễm Nguyệt ngây người 1 lúc rồi ngước lên nhìn ông:
– Ba à, con rất cảm ơn ba nhưng mà con nghĩ chỉ cần gia đình mình sống vui vẻ là được, kết hôn cũng chỉ là 1 hình thức.
– Diễm Nguyệt, lần trước khi con kết hôn ba vì sức khoẻ yếu và vì nhiều vấn đề khác không thể có mặt, hơn nữa khi ấy con cũng không thể tự mình chứng kiến và cảm nhận được khoảnh khắc hạnh phúc ấy. Hôn lễ ấy con phải chịu nhiều thiệt thòi vì vậy ba muốn tổ chức lại bù đắp cho con 1 hôn lễ thật đặc biệt.
Mặc Thiên nghe vậy suy nghi 1 hồi liền gật đầu đồng ý:
– Vậy con sẽ chuẩn bị cho hôn lễ này.
Diễm Nguyệt bây giờ đôi mắt đã đỏ hoe, rưng rưng nhìn ông:
– Ba, cảm ơn ba.
Ông đưa tay ra ôm cô vào lòng vỗ về:
– Được rồi, đừng có hở 1 tí là cảm ơn. Ta là ba con, tất nhiên sẽ dành những điều tốt nhất cho con.
Mọi người lúc này trong lòng cảm thấy ấm áp, những năm tháng sóng gió với nhiều đau khổ và nước mắt cuối cùng ông trời cũng công bằng mà bù đắp lại cho họ.
——-/-/-/-/-/——-
Buổi trưa ngày hôm sau, đúng theo như hắn dự đoán, Khả Vy lấy 10% sổ cổ phần của ả chuyển sang cho Harvey, anh cũng chuyển cho cô 1 bản hợp đồng ký kết với 1 dự án phim. Cả đôi bên cùng cầm bút lên ký vào khoảng trắng trên tờ giấy. Khả Vy mỉm cười hài lòng, đứng dậy đưa tay ra:
– Harvey, rất vui khi được làm việc với anh.
Harvey cũng lịch sự bắt tay lại với ả;
– Quách tiểu thư, thật cảm ơn cô!
Ả ta vẫn cứ mỉm cười tự đắc trong lòng mà không biết sóng gió sắp ập lên đầu mình và cả gia đình của ả.
Sau ngày hôm ấy, ả đã mua vé máy bay đi sang Nhật, vì Harvey nói có 1 cảnh quay ở bên đấy muốn ả sang để thử vai. Khả Vy không nghi ngờ gì liền gật đầu đồng ý bay đi vội.
Cũng trong ngày hôm ấy, Mặc Thiên 1 thân tây trang lịch lãm, đôi giày da đen bóng bước bên cạnh 1 đôi guốc hàng hiệu màu đỏ rực rỡ. Nữ nhân bên cạnh hắn mặc 1 chiếc đầm body màu đen ngực khoét hình giọt lệ, khoe lên 3 đường cong tuyệt mỹ. Mái tóc được búi cao, thả xuống vài sợ ở 1 bên má, gương mặt được trang điểm khá sắc sảo tạo thêm phần quý phái. Cô xách 1 chiếu túi HM cao cấp màu đỏ nhàn nhã mà bước vào. Đi theo sau bọn họ là những vị luật sự cấp cao và có tiếng trong và ngoài nước cùng 1 đoàn vệ sĩ trang trọng ngang nhiên đi theo.
Bọn họ dừng chân trước của phòng, trên đấy có gắn 1 tấm biển nhỏ ghi 3 chữ “PHÒNG CHỦ TỊCH”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN