Gọi tên em là gió - Chương 2: Gió mang yêu thương thổi bay đến thiên đường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
453


Gọi tên em là gió


Chương 2: Gió mang yêu thương thổi bay đến thiên đường


“Chị, mau tỉnh lại đi… Điệp, mau tỉnh lại… Phong Điệp…”
Ai vậy? Là ai đang kêu gọi tôi? Là ai, mà giọng nói lại đau buồn và tuyệt vọng đến thế?
Mở mắt ra, Phong Điệp bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.
Cô đang nhìn thấy gì? Một không gian vô tận chỉ với một màu trắng, cùng một cô bé khoảng 19 tuổi có khuôn mặt giống hệt cô. Đúng, là giống hệt, chỉ có điều mắt cô bé màu tím còn mắt cô màu đen.
“Em là ai?” Phong Điệp hiếu kì nhìn cô bé.
“Em ạ? Có lẽ là một linh hồn đi…” Cô bé trả lời, đôi mắt tím cong cong như một vầng trăng nhỏ “Chị có thể bảo em là Phong Điệp hoặc Phong Phong.”
Không phải trùng hợp đến thế chứ? Ngoại hình cho đến tên, cô bắt đầu nghi ngờ cô bé này là thân nhân thất lạc nhiều năm của mình.
“Phong Phong, đây là đâu? Là em đưa chị đến đây sao? Chị… đã chết sao?”
Nghe thấy câu hỏi của cô, nụ cười trên mặt ‘Phong Điệp’ tắt hẳn, cái đầu nhỏ của cô bé hơi cúi xuống, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc
“Xin lỗi, Điệp. Là em đã đưa chị đến đây. Ở thế giới kia chị đã chết rồi. Điệp, là vì em ích kỉ, vì em không cam lòng để mọi người quên em, vì em không cam lòng ba mẹ bị bọn người kia hãm hại….”
Cô bé rất kích động, nói năng trở nên lộn xộn, thế nhưng Phong Điệp có thể cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ cùng dày vò của cô bé. Một lúc sau, ‘Phong Điệp’ dần dần bình tĩnh lại, đôi mắt tím nhìn cô tràn đầy hi vọng
“Điệp, chị có thể giúp em không?”
“Giúp?” Khóe mắt cô hơi híp lại “Giúp cái gì? Chị không hiểu ý em cho lắm…”
“Để em kể cho chị nghe đi, một câu chuyện, từ rất lâu rồi…”
“Có một cô bé, cô có một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương, có anh hai che chở. Cô ấy rất thiên chân, ngây thơ nghĩ rằng mình là một công chúa nhỏ, nghĩ rằng bản thân sẽ như vậy đến cuối đời.”
“Thế rồi một ngày, cô bé đem lòng yêu hoàng tử. Hoàng tử rất đẹp, ôn nhu tựa như ánh mặt trời. Và chị biết đấy, hoàng tử sẽ chẳng yêu công chúa bao giờ. Hoàng tử yêu lọ lem.”
“Sự xuất hiện của lọ lem làm chàng rung động, và hoàng tử từ bỏ công chúa. Cô bé ấy đã từng khóc, cũng đã từng điên cuồng muốn chia rẽ hai người bọn họ, và rồi cô bé chết, trong tay chính người mình yêu thương nhất.”
“Hoàng tử dùng trái tim công chúa đánh đổi mạng sống cho lọ lem. Không một chút nể tình, chàng chính tay cầm lấy dao găm, mỉm cười nhìn sinh mệnh của người con gái kia dần dần lụi tắt”
“Cô bé không hận, thế nhưng linh hồn chưa tiêu tán của cô nhìn thấy ba mẹ mình bị hoàng tử hại chết. Thậm chí người anh trai luôn yêu thương cô cũng góp phần tạo nên cái chết ấy.”
“Chị biết vì sao không? Vì cả hai người bọn họ đều yêu lọ lem.”
“Câu chuyện của em là thế đấy. Điệp, chị hiểu không?” Đôi mắt tím của cô gái 19 tuổi ánh lên nước mắt. Tuyệt vọng.
Phong Điệp nhìn cô bé, hơi ngập ngừng
“Cô bé đó, là em sao?”
“Vâng.” ‘Phong Điệp’ rất hào phóng thừa nhận, nhưng ngay sau đó, giọng nói lại trở nên tràn ngập thù hận “Chị, cuộc đời em chính là một vở kịch. Một vở kịch được người ta dựng lên từ trước. Đó chỉ là một quyển sách, và em đóng vai trò là nữ phụ ác độc chuyên hãm hại mọi người.”

“Em là nữ phụ trong ‘Nhật kí thu phục mỹ nam’?” Phong Điệp kinh ngạc thốt lên.

Quyển truyện ngôn tình này cô cũng chỉ là ngẫu nhiên đọc được. Ngày hôm đó, cô đang đi về nhà thì va phải một người phụ nữ. Người đó rất kì lạ, chỉ nhìn cô hồi lâu rồi rút ra một quyển sách
“Tặng cô. Hi vọng cô sẽ làm đúng những gì con tim mình chỉ dẫn.”
Ban đầu Phong Điệp muốn đem sách vứt bỏ, thế nhưng cô do dự. Và cô đã đọc nó.
‘Nhật kí thu phục mỹ nam’ là hành trình của nàng lọ lem Doãn Tĩnh, từng bước lột xác trở thành một nữ vương với dàn hậu cung đông đúc toàn là mỹ nam.
Trong quyển sách ấy, Phong Điệp không mấy để tâm đến nam chính và nữ chính. Cô quan tâm kết cục của nữ phụ, người con gái trùng tên trùng họ với cô. Kiêu ngạo, ngây thơ và chung thủy đến ngốc nghếch. Cô ấy yêu một trong những nam chính là Thẩm Dật Phàm, cuối cùng bị nam nhân này tự tay giết chết. Một tình yêu hèn mọn đến đáng buồn.

Nghe thấy được câu chuyện của ‘Phong Điệp’, cô nghĩ ngay đến người này. Và quả nhiên, cô bé mở to mắt, cực kì ngạc nhiên
“Chị cũng biết?”
“Chị tình cờ đọc thôi. Thế em muốn chị giúp gì?”
Ánh mắt tím của ‘Phong Điệp’ trở nên ảm đạm nhưng ngay lập tức lại như vẻ bình thường
“Chị, chị có thể trở thành em không?”
“Em… em đang nói cái gì vậy?” Phong Điệp mở to mắt, phát hiện cô bé đang hết sức nghiêm túc nhìn mình. “Em sẽ chết đó.”
“Chị, em vốn đã chết rồi, chỉ là do còn vương vấn nên chưa ra đi được. Bây giờ em có thể đưa chị về thời điểm em 19 tuổi. Em muốn chị trở thành em, thay em bảo vệ tốt ba mẹ. Nếu có thể…” Giọng nói của ‘Phong Điệp’ nhẹ bẫng ” Đừng bao giờ yêu Thẩm Dật Phàm, đừng bao giờ yêu anh ta. Đừng như em, ngu ngốc giữ một tình yêu vốn dĩ không nên tồn tại. Điệp, có thể hứa với em không?”
“Tốt.” Phong Điệp xót xa ôm cô bé vào lòng “Phong Phong, chị sẽ không yêu Thẩm Dật Phàm, sẽ không để anh ta làm hại đến ba mẹ em, cũng sẽ không để Phong gia rơi vào tình cảnh khó khăn. Tin chị. Chị… không có tâm.”
“Điệp, cảm ơn chị nhiều lắm. Em phải đi rồi.”
Linh hồn của ‘Phong Điệp’ nhẹ nhàng bay lên cao, cuối cùng hóa thành những đốm sáng nho nhỏ phiêu tán khắp không gian.
“Điệp, mong rằng chị hạnh phúc.”
“Phong Phong, mong rằng kiếp sau em có thể gặp được một người thật lòng yêu thương em. Em cũng hạnh phúc nhé.”
Bóng tối lại một lần nữa ập đến. Đôi môi đỏ mọng của Phong Điệp câu lên một nụ cười chúc phúc.
—————————–
Mở mắt ra lần nữa, trước mắt Phong Điệp là một căn phòng lộng lẫy và hoa lệ.
Gam màu chủ yếu trong phòng là lam nhạt và trắng, được bố trí hết sức xa hoa nhưng cũng không kém phần thanh lịch.
Phong Điệp mỉm cười. Thật đúng là công chúa nha, Phong Phong.
Ánh mắt cô dừng ở một khung ảnh trên bàn học, trái tim nhẹ nhàng nhói đau. Là cảm xúc của ‘Phong Điệp’. Người trong hình chắc chắn là Thẩm Dật Phàm.
Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, kí ức của ‘Phong Điệp’ như một làn sóng biển, nhè nhẹ tràn vào đầu cô. Mồ hôi trên trán Phong Điệp chảy ra, mở mắt, trong lòng cảm thấy thê lương. Mặc dù đã biết chuyện của Phong Phong nhưng tự mình thể nghiệm thế này mới rõ ràng thấy đau.
Chỉ vì người kia là người đầu tiên nắm tay em bước ra ngoài thế giới, cho nên…

Yêu một người hơn 7 năm, đổi lại chính là bóng lưng người mình yêu sánh đôi cùng người lạ.
Lặng lẽ bước cùng hơn 7 năm, đổi lại chính là người kia tỏ tình với cô gái khác.
Hi sinh nhiều như vậy, Phong Phong, em cảm thấy đáng giá sao?
Nhắm mắt, lại mở ra. Bây giờ cô không là nữ phụ Phong Điệp. Cô chỉ là cô, cuộc đời cô sẽ do chính mình điều khiển. Và, cô sẽ không yêu một lần nữa.
Tình yêu là thuốc độc, cô không dám thử thêm một lần.
Gió, mang yêu thương thổi bay đến thiên đường.
Chỉ như vậy, mới sẽ không bị tổn thương. Thế nên bây giờ, Phong Điệp không có tâm. Cô, chỉ là gió.
—————————–
Đôi lời của tác giả:
Chào mọi người. Thật ra thì mình không giỏi miêu tả cho lắm, thế nên sẽ không kể chi tiết cảnh vật cũng như ngoại hình của nhân vật, các bạn có thể tưởng tượng theo ý thích của mình. Còn có, mong mọi người ủng hộ truyện của mình. Thanks.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN