Độc Sủng Vợ Yêu - Chương 52: Trước khi hiến giác mạc. (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Độc Sủng Vợ Yêu


Chương 52: Trước khi hiến giác mạc. (1)


Vũ Vĩ Phong không biết đã ngồi ngẩn người bao lâu, đến khi anh ý thức được điều đó thì ngoài trời đã qua hửng đông.

Ánh nắng bên ngoài không xuyên thấu được rèm cửa. Trong phòng tối như đêm dù trời đã sớm sáng.

Từ sau khi quản gia rời đi cũng không có ai đến nữa. Thực ra, Vũ Vĩ Phong đã rất hy vọng Dạ Tuyết Ninh sẽ đến nhưng anh biết điều đó là không thể.

Cái tát ròn tan vẫn vang lên bên tai anh rõ mồn một, ngay cả cảm giác tại thời điểm lòng bàn tay chạm vào gò má cô, anh vẫn như cũ cảm nhận được rõ ràng đến mức chân thật.

Phải, anh đã ghen, ghen với Lô Trí Hùng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô hồn, vẻ mặt lạnh lùng của cô lúc đó, anh đã hối hận. Nó khiến anh nhớ lại cái tát vào hai năm trước. Đó là một sai lầm của anh, lẽ ra anh không nên vì trốn tránh tình cảm của cô mà lựa chọn tin tưởng Mạc Vĩnh Lam. Cái tát ngày đó, là anh nợ cô, đã luôn muốn bù đắp vậy mà tối qua anh một lần nữa lại…

Cũng không biết do thức trắng đêm hay do hút thuốc lá quá nhiều mà sáng hôm sau ánh mắt anh có chút vô thần, trong đôi đồng tử chằng chịt những sợi tơ máu, mơ hồ khiến màu mắt trà của anh biến thành đỏ hoe.

Vũ Vĩ Phong chỉ vừa mới hạ sốt, còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Sau một đêm tự đầy đọa mình, lúc này sắc mặt anh nhợt nhạt, màu môi trắng bệch, trông vô cùng suy yếu. Nhưng dường như Vũ Vĩ Phong không để tâm chút nào, anh đứng dậy, cầm chiếc gạt tàn đi tới góc phòng, chút toàn bộ những mẩu thuốc lá vào trong thùng rác.

Hơi liếc mắt nhìn chiếc gạt tàn bây giờ đã trống rỗng, anh đặt nó lên bàn, sau đó đi về phía cửa sổ sát đất.

Vũ Vĩ Phong giơ tay kéo rèm cửa sang hai bên, chốc lát, trong phòng liền ngập tràn nắng sớm.

Một màu vàng nhạt từ trên cao chiếu chênh vênh, bao phủ khắp thân thể anh. Vũ Vĩ Phong cũng chưa từng chớp mắt lấy một lần, cứ nhìn chằm chằm ngoài cổng xa xa, môi anh mím chặt, mày kiếm thoáng nhíu lại.

Đột nhiên, điện thoại của anh đặt trên mặt bàn trà đổ chuông. Tại khoảnh khắc âm thanh điện thoại vang lên, anh cảm giác trái tim mình nặng trĩu, tựa như từ lồng ngực trái rơi thẳng xuống vực sâu không thấy đáy.

Vũ Vĩ Phong siết chặt hai tay, khẽ nhắm hai mắt lại, thở có chút khó khăn. Rất lâu sau đó, bài hát đi vào hồi kết, điện thoại chuẩn bị ngừng rung thì anh mới mở mắt, chậm chạp xoay người như không can lòng sải bước đến trước bàn uống nước. Hơi cúi người cầm lấy điện thoại xong anh liền trở lại trước cửa sổ sát đất, vừa ghen tị vừa bất lực nhìn về phía cổng lớn.

Vũ Vĩ Phong không lên tiếng mà chỉ đặt điện thoại sát bên tai.

“Thiếu gia, cái người lần trước lại tìm tới đòi gặp Dạ tiểu thư, hắn nói đã được thiếu gia cho phép nên chúng tôi không dám tự tiện đuổi đi, ngài xem nên làm thế nào…”

Một từ lại một từ nặng nề rơi vào tai Vũ Vĩ Phong, về sau anh không còn nghe lọt tai đối phương nói gì nữa, điện thoại trong tay bị anh vô thức siết chặt gần như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bóp vỡ.

Không nghe thấy tiếng trả lời, đối phương nghi hoặc hỏi: “Thiếu gia?”

“Thiếu gia?”

Gọi đến tiếng thứ hai Vũ Vĩ Phong mới lại có phản ứng, anh cúi đầu nhìn ra cổng lớn, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

“Để cậu ta vào.” Nói xong, Vũ Vĩ Phong cúp máy, chằn chọc nhìn người đàn ông một thân quần áo màu trắng nổi bật đứng trong đám bảo vệ của anh. Mãi tới khi người đó đi khuất khỏi tầm mắt, Vũ Vĩ Phong mới giơ tay kéo rèm cửa xuống, xoay ngươi đi về phía sopha.

Anh vừa ngồi xuống liền dựa vào lưng ghế, cảm giác đầu đau như muốn nứt ra Vũ Vĩ Phong cũng mặc kệ, anh khẽ khép hai mắt lại, mím chặt đôi môi.

Chờ Vũ Vĩ Phong lần nữa mở mắt đã là nửa tiếng sau.

Vừa muốn đứng dậy, từ trên đỉnh đầu truyền xuống một cảm giác đau đớn. Cơn đau này vừa đến, gần như đem sức lực của anh rút cạn. Cũng may nó đến nhanh cũng đi nhanh, chỉ có nhiệt độ nóng đến bức người của cơ thể anh là không thay đổi.

Vũ Vĩ Phong nhếch môi, thầm nghĩ: Đoán chừng, lại sốt rồi.

Vũ Vĩ Phong vừa rời khỏi thư phòng liền có người làm tới hỏi anh có muốn ăn sáng không? Anh lúc này chỉ nghĩ muốn về phòng nghỉ ngơi một chút, thế nên đã từ chối.

Bất quá, sau khi xoay người, chân anh lại như mọc rẽ, làm sao cũng không thể nhấc lên được.

Vũ Vĩ Phong cảm thấy đầu mình lại đau, so với vừa rồi còn dữ dội hơn, thế nhưng mọi thứ xuất hiện trước mắt anh vẫn thật rõ ràng, ngay cả bóng dáng của hai người kia… anh cũng nhìn thấy rõ.

Người đàn ông một thân đồ trắng cẩn thận dìu một người phụ nữ, lúc lúc anh ta lại nói gì đó, lúc lúc lại phá lên cười, mà cô gái đứng bên cạnh anh ta, trước sau vẫn là vẻ mặt vui vẻ.

Khung cảnh hài hòa như vậy, đối với Vũ Vĩ Phong lại như một cái gai trong mắt.

Bọn họ đang nói chuyện gì? Làm sao cô ấy lại cười tươi như vậy?

“Dạ tiểu thư, Lô thiếu gia, hai người có muốn dùng bữa sáng không?”

Ghen tuông khiến cơn đau đầu của Vũ Vĩ Phong dịu đi đôi chút. Anh siết chặt nắm đấm, hung hăng nhìn Lô Trí Hùng thật lâu mãi tới khi có tiếng nói vang lên bên tai mới dừng lại.

Nghe người làm nói, Lô Trí Hùng quay sang Dạ Tuyết Ninh, dịu dàng hỏi: “Ý của em thế nào?”

Nét mặt của Lô Trí Hùng khi hỏi cô cực kì ôn nhu, ngữ điệu mang theo sự cưng chiều không hề che giấu, cứ như thể nếu cô nói không ăn, anh ta sẽ cùng cô nhịn đói vậy. Mà Dạ Tuyết Ninh cũng không nghĩ sẽ bỏ bữa sáng, vì vậy cô gật đầu: “Ăn.”

Lô Trí Hùng cười cực kì vui vẻ khiến đôi mắt đào hoa cong thành hình mặt trăng khuyết. Hai tay anh ta ôm lấy vai cô, hơi cúi đầu nhìn xuống phòng khách: “Vậy làm phiền cô chuẩn bị giúp chúng tôi hai phần…” Nói tới đó, Lô Trí Hùng đột nhiên ngừng lại, hơi nhíu mày khi ánh mắt anh ta bắt gặp Vũ Vĩ Phong đứng dưới chân cầu thang.

Người giúp việc sau khi nhận được câu trả lời thì rời đi.

Ánh mắt hai người đàn ông thoáng chạm nhau, về sau Lô Trí Hùng là người rời tầm mắt trước, như không có chuyện gì dìu Dạ Tuyết Ninh đi lướt qua Vũ Vĩ Phong.

Mắt Dạ Tuyết Ninh không nhìn thấy, Vũ Vĩ Phong lại không phát ra tiếng động, càng không lên tiếng thế nên cô không hề biết anh đang đứng ở đó.

Vũ Vĩ Phong siết chặt nắm đấm, rồi lại buông lỏng, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần anh mới loạng choạng bước về phòng.

Từ lúc gặp lại tới giờ, cô ấy chưa từng cười với anh như vậy.

Vũ Vĩ Phong a Vũ Vĩ Phong, mày ghen cái gì chứ? Không phải những gì mày vừa mới thấy đều là do quyết định của mày sao?

Thế nhưng, nhìn cô ấy mỉm cười với người đàn ông khác, anh không cam lòng!

Lô Trí Hùng dìu Dạ Tuyết Ninh, được người làm dẫn tới phòng ăn, lúc chuẩn bị rẽ vào khúc cua, anh ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía cầu thang, ánh mắt phức tạp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN