Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 55: Trước khi hiến giác mạc: Bị người ám hại. (4)
“Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?” Tiếng nói của Lô Trí Hùng vừa dứt thì cũng là lúc anh ta đứng ở trước mặt cô.
Dạ Tuyết Ninh mỉm cười, hơi nghiêng đầu về phía âm thanh phát ra: “Một chút chuyện cỏn con mà thôi. Còn anh, sao hôm nay lại tới sớm vậy?”
Đột nhiên, Lô Trí Hùng rút hai tay đang cắm trong túi quần ra. Anh ta xoay người ngồi xuống bên cạnh cô. Dáng người Dạ Tuyết Ninh khá nhỏ nhắn nên khi nằm trên ghế, chiếc ghế còn thừa một khoảng trống tương đối rộng. Lô Trí Hùng vừa chỉnh lại chiếc ô, làm nó che kín cặp chân trắng nõn đang phơi bày dưới ánh nắng kia vừa nói: “Hôm qua anh được cho hai vé đi xem hòa nhạc do Alan Walker biểu diễn, biết em hâm mộ ca sĩ này nên muốn rủ em cùng đi xem. Tuyết Ninh, em đi chứ?”
Để có được hai tấm vé này, Lô Trí Hùng đã phải tốn không ít tâm tư. Tuy nhiên, anh ta sẽ không nói cho cô biết, anh ta đã sai người chặn đường cướp vé của người khác. Thật ra, không phải anh ta không mua nổi vé xem hòa nhạc cho cô mà là vé bán quá chạy, Lô Trí Hùng chưa kịp mua thì đã bị bán hết rồi.
Dạ Tuyết Ninh vừa nghe đến cái tên Alan Walker liền ngồi bật dậy, kích động hỏi: “Khi nào thì buổi hòa nhạc diễn ra?”
Nhìn cô vui vẻ như vậy, Lô Trí Hùng cũng mỉm cười nói: “Hai tiếng sau.”
Lông mày Dạ Tuyết Ninh thoáng nhíu chặt. Cô cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lại nói với Lô Trí Hùng: “Giờ đi có kịp không?”
Khi hỏi, Dạ Tuyết Ninh không giấu được sự khẩn trương, mà ở trong mắt Lô Trí Hùng, vẻ mặt này của cô trông đáng yêu vô cùng. Anh ta cố nén nhịn để không giơ tay véo má cô, cười nói: “Nhà hát lớn cách đây không xa đủ để em từ từ chuẩn bị. Đi thôi, anh dẫn em lên phòng thay đồ.”
“Được.” Cô đồng ý ngay lập tức.
Lần đầu tiên đi xem thần tượng của mình biểu diễn, Dạ Tuyết Ninh không tránh khỏi có chút mong chờ.
Lô Trí Hùng vừa mới nhìn thấy cô bước vào phòng một phút trước, một phút sau đã bước ra thì bất đắc dĩ lắc đầu: “Gấp như vậy sao?”
Sở dĩ Dạ Tuyết Ninh chuẩn bị nhanh như vậy là vì cô chỉ thay chiếc váy đã mặc thành một chiếc váy liền thân khác màu đen, còn đâu mọi thứ đều giống như trước, từ kiểu tóc buông xõa cho đến chiếc dép san đan đế bằng.
Dạ Tuyết Ninh xấu hổ cúi đầu, cảm thấy mình đúng là quá gấp gáp rồi.
Lô Trí Hùng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của cô, nhịn cười nói: “Đi thôi.”
Dạ Tuyết Ninh “dạ” một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Cô được Lô Trí Hùng dìu ra xe, suốt cả đoạn đường đi đều không nói gì.
Dường như bị không khí yên tĩnh giày vò đến chịu hết nổi, Lô Trí Hùng đột nhiên lên tiếng: “Em cứ đi như vậy, lúc về Vũ Vĩ Phong sẽ không nói gì chứ?”
“Sẽ không, em đã dặn Tôn Nhữ nếu anh ấy có hỏi thì bảo em đi cùng với anh.” Dạ Tuyết Ninh nhỏ giọng trả lời.
Lô Trí Hùng mỉm cười hài lòng, không nói gì nữa mà tập trung lái xe.
Quãng đường đi quả thật gần, hai người đến sớm một tiếng. Lô Trí Hùng thoáng suy nghĩ, cảm thấy nếu bây giờ vào đó thì quá nhàm chán, dù sao cách giờ buổi biểu diễn còn khá lâu. Chợt nhớ tới phố đi bộ vào cuối tuần rất nhộn nhịp, lại gần nhà hát lớn, Lô Trí Hùng liền đề xuất ý kiến: “Bằng không chúng ta đi dạo xung quanh một chút?”
Dạ Tuyết Ninh thoáng do dự. Cô rất sợ mình sẽ quay trở lại muộn khi buổi hòa nhạc bắt đầu nhưng rồi cô cũng đồng ý.
Lô Trí Hùng nhận được cái gật đầu của Dạ Tuyết Ninh liền tắt máy xuống xe, giao chìa khóa lại cho bảo vệ, sau đó nắm tay cô dẫn đi về hướng ngước lại.
Quả như những gì Lô Trí Hùng đã nghĩ, phố đi bộ vào cuối tuần náo nhiệt vô cùng, bất quá hơi đông.
Mặc dù được Lô Trí Hùng bảo vệ rất cẩn thận nhưng Dạ Tuyết Ninh vẫn cảm thấy hơi khó chịu do thỉnh thoảng lại có người va vào vai cô. Tuy nhiên, Lô Trí Hùng không hề phát hiện ra, đột nhiên anh ta “A” lên, vui vẻ nói: “Phía trước hình như bán tranh vẽ Alan Walker.”
“Chúng ta qua đó xem.” Bao nhiêu khó chịu trên mặt Dạ Tuyết Ninh biến mất, chỉ còn lại sự vui mừng.
Lô Trí Hùng dường như biết trước cô sẽ như vậy, anh ta cười càng thêm tươi, ôm vai cô kéo về phía cửa hàng bên trái vỉa hè.
Liếc mắt nhìn qua bên trong gian hàng thấy chật kín người, anh ta có chút do dự.
“Sao vậy?” Lô Trí Hùng chợt đứng lại khiến Dạ Tuyết Ninh hơi khó hiểu.
“Bên trong đông quá.”
Anh ta nhíu mày, vừa định dẫn Dạ Tuyết Ninh rời đi thì lại nghe cô nói: “Không bằng, em đứng ngoài đợi anh?”
Tuy là câu hỏi nhưng trong giọng nói lại mang theo sự cầu xin, Lô Trí Hùng đối với biểu cảm này của cô không có cách nào kháng cự, đành phải gật đầu: “Vậy em ngoan ngoãn đứng đây, không được di chuyển lung tung, anh ra nhanh thôi.” Tuy nhiên, Lô Trí Hùng không lường trước được, muốn mua một bức tranh còn phải xếp hàng lâu như vậy, khi anh ta đi ra không thấy Dạ Tuyết Ninh, trong lòng liền nặng nề, tâm trạng lo lắng đến cả người phát run.
Dạ Tuyết Ninh bị dòng người đông đúc xô đẩy ra thẳng đường lớn mới dừng. Vừa rồi đứng trước cửa hàng đợi Lô Trí Hùng, dù đã cố gắng đứng nép vào một góc nhưng vẫn bị đẩy qua lại, mấy lần ngã xước chân.
Dạ Tuyết Ninh nhíu mày nhịn đau, cúi người chạm nhẹ vào vết thương. Không nhìn thấy đường, quả thật là bất tiện.
“Cô gái, cẩn thận!”
Dạ Tuyết Ninh ngây người khi bên tai nghe thấy tiếng hét cùng tiếng còi xe inh ỏi. Bất quá, tiếng còi chỉ kêu hai tiếng rồi dừng hẳn, dường như chỉ kêu cho có lệ nên Dạ Tuyết Ninh không mấy để tâm, vẫn nghĩ rằng mình đang đứng trên vỉa hè.
“Cô gái, chạy mau!” Lần này tiếng ồn ào lớn hơn trước, có tiếng phụ nữ và đàn ông đan xen. Dạ Tuyết Ninh cảm thấy hơi khó hiểu, hình như bọn họ đang nói cô?
Đột nhiên trong lòng có chút bất an, cô cẩn thận lắng nghe xung quanh, cuối cùng cũng phát hiện ra có một luồng gió không bình thường từ phía trước dội vào mặt, tiếng bánh xe chạy trên đường, có phải hơi nhanh rồi không? Khoan đã, cô không phải đang đứng trên vỉa hè mà là giữa đường sao?
Dạ Tuyết Ninh bị phát đoán của mình dọa sợ, hai chân mền nhũn, giờ thì cô chắc chắn mình đang đứng giữa đường rồi.
Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh nháy mắt trắng bệch, cô muốn bỏ chạy nhưng lại không biết phải chạy về phía nào mới an toàn, suy cho cùng, mắt cô không nhìn thấy, nếu chạy loạn thì chỉ là chết.
Lòng bàn tay Dạ Tuyết Ninh ướt đẫm mồ hôi, cánh môi cô run rẩy, đến thở cũng thật khó khăn.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Dạ Tuyết Ninh đã không còn nghe rõ tiếng nói xung quanh nữa.
Chiếc xe đang chạy tới rất gần nên không một ai dám lao ra kéo cô.
Dạ Tuyết Ninh buông một tiếng thở dài, nhủ thầm: Đến rồi!
“Á!”
“Xảy ra tai nạn rồi!”
“Đừng để chiếc xe kia chạy mất.”
“Mau gọi xe cấp cứu đi!”
Sau khoảnh khắc chấn động qua đi, tiếng ồn ào lại vang lên không dứt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!