Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 56: Trước khi hiến giác mạc: Bị người ám hại. (5)
Chưa khi nào cô sợ bóng tối như lúc này.
Bốn phía trước mặt Dạ Tuyết Ninh tối tăm như đang nhốt cô trong lồng kín, muốn kêu gào chạy trốn, nhưng cổ họng ứ lại, không thể phát ra âm thanh.
“Ninh Nhi? Ninh Nhi?”
Sắc mặt Dạ Tuyết Ninh trắng bệch, chỉ có cánh môi nhuộm đỏ vì bị cô cắn đến bật máu. Trống ngực cô đập liên hồi mà trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng. Đột nhiên, cả người cô nghiêng ngả, sau đó bên tai nghe được tiếng nói chứa sự lo lắng nhưng đầy quen thuộc.
Dạ Tuyết Ninh đang ngây ngô từ từ tỉnh táo lại. Cơn sợ hãi như một con thú hoang xổng xích khiến nước mắt cô ồ ạt tuôn ra.
Dạ Tuyết Ninh giơ tay khua loạn trên không trung, cuối cùng túm được vạt áo trước ngực của đối phương. Cô như đứa trẻ con, vừa khóc vừa thì thầm trong tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi: “Vĩ Phong!”
Vũ Vĩ Phong lòng đau như bị cắt, anh ôm chặt Dạ Tuyết Ninh vào ngực, bàn tay run run xoa đầu cô.
“Ninh Nhi! Không sợ. Anh ở đây! Không sợ, ngoan!”
Nước mắt của Dạ Tuyết Ninh như là sự tra tấn đối với Vũ Vĩ Phong. Anh cúi đầu, cảm giác cả người cô vẫn run rẩy thì ánh mắt giăng đầy tia máu, không tự chủ được lại siết chặt vòng ôm thêm một chút, tiếp tục ở bên tai cô an ủi: “Không có chuyện gì nữa rồi, Ninh Nhi, đừng khóc, ngoan nào.”
Thế nhưng Vũ Vĩ Phong càng ra sức trấn an Dạ Tuyết Ninh thì cô lại càng khóc to hơn. Anh nhìn thấy cô như vậy liền vô cùng đau lòng, nhưng lại không biết phải làm sao ngoài việc ôm chặt lấy cô.
Vũ Vĩ Phong mặc kệ người vây xem mỗi lúc một nhiều, anh ôm cô ngồi dưới đường, để cho cô khóc thỏa thích đến khi âm thanh nức nở nhỏ dần mới bế cô đứng dậy bước đi về phía chiếc xe BMW đậu gần đó.
Vũ Vĩ Phong để cho Dạ Tuyết Ninh nằm gối đầu trên đùi mình, ngón tay anh gạt nhẹ những sợi tóc ướt đẫm nước mắt của cô sang hai bên, không ngẩng đầu lên nói: “Về Uyển Nguyệt!”
Chiếc xe chạy chậm rãi trên đường, so với tốc độ xe kéo thì ngang nhau.
Dạ Tuyết Ninh đột nhiên mở to đôi mắt vô hồn vẫn còn phủ một tầng hơi nước nhìn Vũ Vĩ Phong, khẽ nói: “Vừa rồi, cảm ơn anh.”
Vũ Vĩ Phong hơi giật mình, anh cúi đầu nhìn cô, im lặng một lúc lâu: “Em không sao là tốt rồi.”
Dạ Tuyết Ninh lắc nhẹ đầu, không cho rằng những gì anh nói là đúng.
“Lúc nãy cứu em, anh không bị thương chứ? Có cần đi bệnh viện kiểm tra chút không?”
Dạ Tuyết Ninh không biết tại sao, sau khi nghe cô nói xong, cả người Vũ Vĩ Phong liền cứng đờ, cho rằng anh bị thương, cô khẩn trương muốn ngồi dậy, nhưng lại bị anh giữ chặt, lúc này, cô mới nghe thấy anh lên tiếng: “Anh không sao. Trái lại là em, bị trầy xước nhiều chỗ như vậy, chúng ta mau chút trở về nhà bôi thuốc.”
Tài xế dường như nghe hiểu ý của Vũ Vĩ Phong nên bắt đầu lái nhanh hơn.
Dạ Tuyết Ninh nghĩ vậy cũng tốt liền gật đầu.
Xe chạy một đường thẳng vào Uyển Nguyệt, đến trước cửa biệt thự mới chịu dừng lại. Vũ Vĩ Phong đẩy mạnh cánh cửa bên cạnh mình, sau đó bế Dạ Tuyết Ninh bước xuống xe.
Quản ra đang tỉa cây trong vườn hoa, trông thấy cảnh này liền vội vàng bỏ lại mọi thứ chạy tới, chưa kịp hỏi gì đã bị Vũ Vĩ Phong sai đi lấy hòm thuốc.
Anh sải những bước thật lớn về phòng Dạ Tuyết Ninh. Cẩn thận đặt cô xuống giường, sau đó cần lấy hòm thuốc trong tay quản gia, lấy ra một lọ thuốc, bắt đầu bôi lên vết thương cho cô.
Dạ Tuyết Ninh nằm ngay ngắn trên giường, cô cảm thấy bản thân hình như đã quên mất chuyện gì đó.
Phải rồi, Trí Hùng!
“Có đau không?” Vũ Vĩ Phong đột nhiên lên tiếng khiến thần trí Dạ Tuyết Ninh quay lại, cô lắc nhẹ đầu, nói: “Không đau.”
Không thể phủ nhận việc Vũ Vĩ Phong cứu cô khiến cô rất cảm động, nhưng vấn đề về đôi mắt vẫn làm cô tự ti. Hai cảm giác đấu tranh khiến Dạ Tuyết Ninh không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Cẩn thận quan sát vẻ mặt Dạ Tuyết Ninh, thấy cô không nói dối, Vũ Vĩ Phong mới thở hắt một hơi, tiếp tục bôi thuốc cho cô. Anh làm rất chậm, hoàn toàn không dám mạnh tay, giống như đang lau một món đồ quý giá.
Xong xuôi, Vũ Vĩ Phong đem hòm thuốc trả lại cho quản gia. Đợi bà rời đi liền nắm lấy tay cô, tức giận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao khi ấy em lại đứng giữa đường, có biết như vậy là nguy hiểm lắm không?”
Khi nói, giọng Vũ Vĩ Phong có chút lớn, dọa Dạ Tuyết Ninh thoáng ngây người.
Cô hơi cúi đầu, suy nghĩ một chút mới đem mọi đã chuyện xảy ra kể lại cho anh nghe.
Vũ Vĩ Phong sau khi nghe xong thì hít một ngụm khí lớn, cơ hồ tức giận đến phát run.
Tên đó vậy mà dám tự tiện dẫn cô ấy rời khỏi biệt thự? Ra ngoài không nói, nhưng lại không bảo vệ tốt cô ấy khiến cô ấy suýt chút nữa xảy ra tai nạn? Thật đáng chết mà.
Vũ Vĩ Phong nghiến chặt răng, càng nghĩ lại càng thấy giận.
Coi như hắn bị vậy là đáng.
Dạ Tuyết Ninh không biết Vũ Vĩ Phong nghĩ gì, nên vẫn nói tiếp: “Cũng không thể trách Trí Hùng, anh ấy biết em thích Alan Walker nên mới muốn dẫn em đi xem hòa nhạc…” Dạ Tuyết Ninh nói tới đây đột nhiên nhớ ra gì đó liền im re. Hai vai cô rụt lại, chờ đợi cơn thịnh nộ của Vũ Vĩ Phong, nhưng ngoài ý muốn của cô, lần này anh phá lệ không tức giận, Dạ Tuyết Ninh thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra, không phải Vũ Vĩ Phong không tức giận, mà là khi nhớ lại hình ảnh Lô Trí Hùng nằm bất tỉnh giữa đường, cả người đều nhiễm máu, cánh tay trái bị nghiến nát thì anh không muốn so đo nữa.
Khoan đã!
Trong đầu Vũ Vĩ Phong chợt lướt qua hình ảnh chiếc xe đang lao nhanh tới khi đó, càng nghĩ lại càng cảm thấy chiếc xe có nhiều chỗ khả nghi.
“Em bị thương nên nghỉ ngơi nhiều chút, anh về phòng đây.”
Đột nhiên, Vũ Vĩ Phong đứng bật dậy, nói xong liền vội vàng rời đi.
Dạ Tuyết Ninh “dạ” một tiếng, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại rồi mới nhắm chặt hai mắt, chẳng mấy chốc liền ngủ say.
***
Ở nơi nào đó gần Uyển Nguyệt, có chiếc xe nào đó đỗ dưới một bóng cây.
Người thanh niên mặc chiếc áo đen, đầu đội mũ cùng màu, anh ta bịt chiếc khẩu trang che gần hết cả khuôn mặt, chỉ để lộ ra con ngươi sắc lạnh.
Trên tay đối phương cầm chiếc điện thoại còn đang được kết nối.
“Không phải tôi bảo cô đợi thêm một vài ngày nữa sao? Sao lại hấp tấp như vậy?”
“Vậy giờ tôi phải làm sao?” Người phụ nữ hoảng sợ nói.
Tay anh ta bóp mạnh điểm giữa trán, đè nén tức giận: “Chuyện này chắc chắn đã khiến Vũ Vĩ Phong cảnh giác rồi, cô tạm thời ẩn nhẫn vài ngày nữa, đợi khi cuộc phẫu thuật lấy giác mạc của hắn ta diễn ra, chúng ta sẽ bắt đầu hành động. “
“Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!