Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 57: Trước khi hiến giác mạc: Kẻ chủ mưu. (6)
Lãm đã đợi sẵn ở trong phòng, trông thấy Vũ Vĩ Phong xuất hiện thì cung kính gọi một tiếng “thủ lĩnh”.
Vũ Vĩ Phong đi vòng qua người Lãm đến phía sau bàn làm việc, vừa mới ngồi xuống ghế đã không nhịn được hỏi: “Mọi chuyện điều tra tới đâu rồi?”
Lãm bước lên trước vài bước tới gần chỗ Vũ Vĩ Phong khoảng chừng một cánh tay thì dừng lại, sau đó giơ tập ảnh kẹp bên hông ra, hai tay dâng cho anh: “Tôi cho người theo dõi chiếc xe mang biển số như lời thủ lĩnh nói, vô tình phát hiện ra Mạc tiểu thư. Vốn đã bắt được cô ấy, nhưng giữa đường lại bị một nhóm người cướp đi.”
Hơi nhíu mày, Vũ Vĩ Phong cúi đầu, tùy tiện cầm một bức ảnh lên xem, thoáng chốc, mắt đẹp liền nheo lại, phảng phất trong đó là ngọn lửa phẫn nộ vừa mới được nhóm lên.
Chết tiệt, lẽ ra lúc trước không nên tha cho cô ta!
Trong ảnh là hình Mạc Vĩnh Lam cùng một người đàn ông đang giao dịch bằng tiền mặt, mà theo như những gì Lãm nói thì người đàn ông đó chính là kẻ suýt nữa tông phải Ninh Nhi. Như vậy, người đứng sau mọi chuyện là cô ta? Hừ! Người phụ nữ này hẳn muốn được chết rồi?
“Lãm, cử người bắt bằng được Mạc Vĩnh Lam về đây cho tôi, tôi muốn cô ta phải trả giá về những chuyện mình đã làm.” Hai mắt Vũ Vĩ Phong ánh lên tia giận dữ. Người phụ nữ của anh, khi nào thì tới lượt người khác bắt nạt? Cứ mỗi lần nhớ tới đoạn Ninh Nhi ngã ngồi giữa đường, cả khuôn mặt đều dùng nước mắt để rửa thì anh lại hận không thể ngay lập tức một phát súng bắn chết Mạc Vĩnh Lam.
Có lẽ trong lòng có tà niệm nên vẻ mặt của Vũ Vĩ Phong lúc này vô cùng dọa người.
Lãm không kiềm chế được mà rùng mình, bị biểu cảm của Vũ Vĩ Phong làm sợ hãi, sau khi nhận lệnh thì vội vàng chuồn nhanh.
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại, anh cầm sấp ảnh ném vào ngăn kéo bàn làm việc rồi đứng dậy cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vũ Vĩ Phong bước xuống xe, đi thẳng vào trong Phong Thành bang.
Mọi người nhìn thấy anh bước vào từ cửa liền lập tức dừng tất cả hành động lại, cúi đầu cung kính, hô to: “Thủ lĩnh.”
Vũ Vĩ Phong gật nhẹ đầu, lạnh lùng nói: “Hắn đâu?”
Một tên thuộc hạ dẫn anh đến căn phòng dưới lòng đất.
Vũ Vĩ Phong nhíu mày nhìn người đàn ông chật vật bị nhốt trong lồng giam, cả người hắn ta chằng chịt những vết roi quất, máu tươi rỉ ra, thấm đỏ chiếc áo phông trắng hắn đang mặc.
Bất ngờ bị ánh sáng chiếu tới, người đang nằm trong lồng kia ngồi dậy, hai tay bám chặt khung sắt, nét mặt hoảng hốt nhìn về phía cửa.
Vũ Vĩ Phong đối với biểu cảm này của đối phương vô cùng hài lòng. Môi anh hơi nhếch lên, cười thâm thuý: “Lôi ra đây.”
Cứ như vậy, hắn bị thuộc hạ của Vũ Vĩ Phong kéo ra khỏi nơi giam cầm, đẩy ngã xuống trước mặt anh.
Sắc mặt người đàn ông thoáng chốc cắt không còn một giọt máu, cả người run lên bần bật, sợ hãi không ngừng bò về phía sau nhưng chỉ được một chút đã bị thuộc hạ của anh cản lại. Vũ Vĩ Phong chợt ngồi xuống, bất ngờ giơ tay giáng một cái tát thật mạnh vào mặt đối phương. Không có sự báo trước, đột nhiên bị ăn đau khiến hắn hét lên một tiếng thê lương, cơ thể run rẩy càng thêm lợi hại.
Máu tươi từ miệng hắn phun ra kèm theo một chiếc răng cửa, Vũ Vĩ Phong thấy vậy vẫn chưa hài lòng, lại hạ xuống một bạt tai nữa, lực tay lần sau so với trước mạnh gấp đôi, khiến hai chiếc răng rơi ra cùng lúc.
Phải như vậy, Vũ Vĩ Phong mới thỏa mãn ngồi xuống chiếc ghế mới được một tên thuộc hạ đem tới, anh hơi cúi đầu, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, khinh bỉ nhìn hắn.
“Người kia cho mày bao nhiêu tiền mà khiến mày thà chết cũng không khai? Bất quá, giờ không cần nữa.” Nói rồi, Vũ Vĩ Phong giơ tay ra, thuộc hạ đứng bên cạnh anh hiểu ý đặt vào lòng bàn tay anh một con dao nhọn: “Mày chắc chắn phải chết.” Khóe mắt anh liếc qua cánh tay hắn đang chống trên mặt đất, cười lạnh.
Biết kẻ đứng sau lưng mình đã bị Vũ Vĩ Phong phát hiện, người đàn ông hoảng sợ, liền muốn xin tha mạng, nhưng là hai cái tát vừa rồi Vũ Vĩ Phong dùng sức quá lớn đã đem toàn bộ sức lực hắn rút cạn gần hết, bây giờ, chỉ có thể yếu ớt nói từng từ ngắt quãng: “Tha… Tha…mạng…” Đối phương vừa im lặng cũng là lúc con dao đâm xuyên qua lòng bàn tay hắn chạm tới mặt đất.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh khiến tiếng kêu của hắn nghe càng thêm rõ ràng.
Vũ Vĩ Phong mỉm cười thích thú, trông anh lúc này không khác gì một tên ác quỷ vừa từ dưới địa ngục đi lên. Vũ Vĩ Phong tiếp tục cúi người, phớt lờ tiếng la hét của đối phương mà cố tình rút con dao ra thật mạnh, rồi lại đâm xuống, liên tiếp ba lần mới chịu ngừng lại.
Máu tươi từ người hắn bắn ra nhiễm đỏ ống quần âu Vũ Vĩ Phong đang mặc nhưng anh không quan tâm. Đồng tử Vũ Vĩ Phong lại di chuyển, dừng ở tai trái của hắn, hứng thú nghịch con dao trong tay, nói: “Chiếc tai này nhìn không tệ.”
Đối phương bị Vũ Vĩ Phong dọa sợ, sắc mặt hắn trắng bệch, cũng không biết lấy sức từ đâu mà hét toáng lên: “Đừng… Làm ơn đừng!”
Ánh mắt Vũ Vĩ Phong vốn thâm trầm, mỗi khi hơi híp lại liền tạo cho đối phương cảm giác anh vô cùng đáng sợ.
Người đàn ông sợ hãi không ngừng toát mồ hôi hột, đột nhiên trong đầu nghĩ tới gì đó, hắn cắn răng, hai mắt nhắm chặt, liều mạng gào to: “Còn có một kẻ chủ mưu nữa, ngoài người phụ nữ kia ra còn có một người nữa.”
Cái gì?
Vũ Vĩ Phong nhíu chặt chân mày, hạ giọng uy hiếp: “Nói rõ ràng.”
Nghe thấy anh yêu cầu, đối phương mới dám mở mắt ra nhưng vẫn không nhịn được mà thanh âm có chút run run: “Nếu tôi nói, anh hứa phải tha cho tôi?”
Vũ Vĩ Phong trong lòng cười lạnh. Ha? Vậy mà dám ra điều kiện với anh?
“Được.”
Thấy giao dịch đã thành công, đối phương thở hắt một cái, yếu ớt nói: “Trên đường bị bắt về đây, người phụ nữ đó đã nhắc đến một người đàn ông, cô ta nói: Người đó nhất định sẽ tới cứu tôi, rồi chúng tôi sẽ quay trở lại bắt đôi cẩu nam nữ đó trả giá thật lớn. Cô ta còn nói, nếu tôi không khai cô ta ra, cô ta sẽ nghĩ cách cứu tôi ra ngoài. Mọi chuyện là như vậy, cầu xin anh hãy tha cho tôi.”
Vũ Vĩ Phong đương nhiên hiểu “cẩu nam nữ” là chỉ anh và Dạ Tuyết Ninh, thế nhưng người đàn ông kia là ai?
“Vậy người cứu cô ta là ai?” Vũ Vĩ Phong đứng dậy khỏi ghế, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt đối phương.
Hắn ta kịch liệt lắc mạnh đầu, như sợ Vũ Vĩ Phong không tin những gì hắn vừa nói vậy: “Tôi không biết, tôi chưa từng gặp qua người đó.”
“Tốt!” Anh đột nhiên đứng dậy, nhếch môi cười nhạt: “Như đã hứa, tôi tha cho cậu…” Nói xong, Vũ Vĩ Phong xoay người rời đi nhưng đến cửa thì dừng lại, hơi quay đầu, anh nói: “Tha cho cậu không phải chịu tra tấn nữa, trực tiếp kết liễu thôi.”
“Vũ Vĩ Phong, mày là tên ác ma, mày đã nói sẽ thả tao ra mà… Á!”
Vũ Vĩ Phong rời khỏi Phong Thành bang, anh bước đi để lại một tiếng hét thảm thiết ở phía sau.
Ánh nắng, thật chói chang, rõ ràng đã là đầu thu rồi, sao vẫn còn nóng như vậy?
Vũ Vĩ Phong nhếch cao khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nháy mắt, biểu cảm đáng sợ lúc trước đã được thay thế bằng một khuôn mặt ôn nhu.
Ninh Nhi, đã ngủ dậy chưa nhỉ?
Vũ Vĩ Phong không tự chủ được nghĩ đến dáng vẻ lúc ngủ của Dạ Tuyết Ninh, cô ngủ ngoan vô cùng, chỉ là, so với trước đây thì không đáng yêu bằng rồi.
Vũ Vĩ Phong chợt cúi xuống, che đi nét buồn trong đôi đồng tử màu trà, qua hồi lâu, anh mới nhìn thẳng, sải những bước dài về phía chiếc Lamborghini đậu cách đó không xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!