Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 63: Hiến giác mạc: Dạ Tuyết Ninh bị bắt cóc. (3)
Lúc này, anh vô cùng lo lắng, nỗi lo càng lúc càng lớn đeo bám anh cả vào những giấc ngủ, cứ hễ nhắm mắt lại trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh cô bị ngược đãi.
Anh sợ cô bị nhịn đói, sợ đối phương đối với cô động tay động chân.
Chết tiệt, rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu chứ?
Vũ Vĩ Phong đột nhiên muốn hét lên. Anh nghiến chặt hàm răng, hai tay vò mạnh mái tóc.
Ninh Nhi mới chỉ rời xa anh ba ngày mà anh đã thấy nhớ cô tới vậy rồi, nếu như cô ấy thật sự biến mất anh sợ anh sẽ điên mất thôi.
“Bây giờ là lúc để anh đi ngủ sao? Tại sao không đi tìm cô ấy?”
Không biết từ lúc nào trong phòng anh đã có thêm một người, mà người này không phải là quản gia, cũng không phải là Lãm.
Vũ Vĩ Phong chợt cứng đờ người, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên. Bất quá anh còn chưa kịp nhìn đến đối phương thì đã cảm thấy cổ áo mình bị kéo căng khiến anh có chút khó thở. Tuy nhiên, anh lại không nói gì mà dõi mắt về phía trước, tiếc rằng sự xuất hiện của người này quá đột ngột, làm anh chưa kịp dấu đi sự khác thường trong đáy mắt.
Đối diện với cơn tức giận gần như điên dại của Lô Trí Hùng, Vũ Vĩ Phong lại bình tĩnh gạt tay anh ta ra, sau đó liếc mắt nhìn tên vệ sĩ ngoài cửa, đè giọng uy hiếp: “Ai cho phép cậu cái lá gan đó? Lại dám tự tiện để người lạ tiến vào phòng tôi?”
Tên vệ sĩ kia run rẩy, vội vàng thanh minh: “Là thiếu gia nói để Lô Trí Hùng tùy ý ra vào Uyển Nguyệt…”
Sắc mặt Vũ Vĩ Phong đột nhiên trở lên lạnh lẽo, lời nói ra cũng lạnh lùng vô cùng: “A, vậy ý của cậu, chuyện này là lỗi của tôi?”
“Không không…” Tên vệ sĩ kia vội vàng xua tay. Có cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám nói thế: “Làm sao tôi…”
“Đủ rồi!”
Tên vệ sĩ kia còn đang nói gì đó, nhưng đã bị thanh âm của Lô Trí Hùng lấn áp, hoàn toàn không thể nghe ra gì nữa.
“Vũ Vĩ Phong, anh rốt cuộc có lo lắng cho Tuyết Ninh không vậy? Cô ấy hiện không rõ tung tích, anh còn có tâm trạng ở đây cùng một tên vệ sĩ tranh luận sao?”
Vũ Vĩ Phong mắt cũng không nhìn Lô Trí Hùng một cái, tiếp tục nói với người ngoài cửa: “Đi gặp Lãm lĩnh phạt đi.”
Tên vệ sĩ kia không dám phản kháng, hắn sợ sệt cúi người, sau đó thì rời đi. Vũ Vĩ Phong lúc này mới nhìn về phía Lô Trí Hùng, ánh mắt anh lơ đễnh liếc qua cánh tay trái của anh ta. Bao nhiêu tức giận cứ thế tan trong phút chốc, Vũ Vĩ Phong khẽ thở dài nói: “Cậu ngồi xuống trước đã, tôi đi gọi bác sĩ cho cậu.”
Lô Trí Hùng đối với cánh tay đang chảy máu của mình hoàn toàn không để tâm. Nếu không phải hôm nay anh ta tới tìm Tuyết Ninh thì anh ta thật không biết cô đã mất tích. Nhưng mà, khốn kiếp, lúc anh ta tới lại nhìn thấy Vũ Vĩ Phong đang ngồi trên giường, thay vì chạy khắp nơi tìm kiếm Tuyết Ninh thì hắn lại có tâm trạng đi ngủ.
“Vũ Vĩ Phong, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ Vĩ Phong nhìn thấy Lô Trí Hùng gấp gáp như vậy, trong lòng liền nặng nề. Anh cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao bọn họ lại ra tay với cô ấy? Và tại sao cho tới hiện tại vẫn chưa thấy chúng liên lạc lại?
Vũ Vĩ Phong vừa nghĩ tới đó, điện thoại của anh chợt sáng lên. Vũ Vĩ Phong giơ tay cầm lên xem, mắt thấy đó là một dãy số xa lạ thì đưa mắt nhìn Lô Trí Hùng. Hai người thoáng nhìn nhau rồi Vũ Vĩ Phong nhấc máy.
Cuộc điện thoại này đột nhiên đến, không hiểu sao Vũ Vĩ Phong lại thấy trong lòng bất an.
“Có phải ngài đã quên gì rồi không, Vũ tổng?”
Một thoáng khi nghe thấy âm thanh này, Vũ Vĩ Phong mở lớn hai mắt, sau đó kích động đứng bật dậy, anh hét lên: “Cô ấy sao rồi? Mày đã làm gì cô ấy rồi?”
Lô Trí Hùng là người thông minh, anh ta làm sao mà lại không biết chuyện gì đang diễn ra chứ? Trong lòng cảm thấy lo lắng, Lô Trí Hùng đang định tiến đến giật lấy điện thoại của Vũ Vĩ Phong nhưng bị anh né tránh. Biết anh ta cũng lo lắng, Vũ Vĩ Phong khẽ thở dài một tiếng sau đó bật loa lên.
“Dạ tiểu thư hiện tại không sao, nhưng hết ngày mai thì e rằng có sao rồi? Vũ tổng có phải đã quên gì rồi không? Hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, tôi chỉ cho ngài thời gian năm ngày thôi đấy… À, quên mất, nếu ngài mà không tới kịp thì chuẩn bị nhận một xác hai mạng đi.”
Vũ Vĩ Phong trợn tròn mắt, thân thể mạnh mẽ run rẩy. Cô ấy, có thai rồi?
“Thằng khốn, không được động đến vợ và con tao!”
Từ tin tức này cho tới tin tức khác đều khiến Vũ Vĩ Phong không thể giữ được bình tĩnh. Anh biết bây giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, không phải là lúc vui mừng. Lúc nghe thanh âm của đối phương ẩn giấu sát ý, Vũ Vĩ Phong đột nhiên cảm thấy lòng mình nặng nề, giống như bị tảng đá lớn đè lên vậy. Lo lắng, bất an và cả tức giận như muốn làm anh nổ tung, Vũ Vĩ Phong đấm mạnh vào tường, tuy trong lời nói có đe doạ nhưng lại mang theo chút ít gì đó khẩn cầu: “Tôi nhất định sẽ đến đúng hẹn, vậy nên không được làm cô ấy bị thương.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!