Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ - Chương 5: Án tự sát (5)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
186


Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ


Chương 5: Án tự sát (5)


https://www.wattpad.com/story/122409016

Mọi người cùng trở về cục. Giản Ngôn cho Hướng Dương mang theo vài người đi thẩm vấn hai vợ chồng Triệu Bằng, còn hắn thì xem trước những tư liệu đã được điều tra của Chu Mộng. Những thứ này đều đã được Đàm Mộc chỉnh lý lại.

Khi nhìn thấy một trang hộ tịch của Chu Mộng, Giản Ngôn dừng lại. Chu Mộng ba mươi tám tuổi, nhưng trong phần hôn nhân của cô tình trạng hiển thị lại là chưa kết hôn, không phải ly dị hay góa chồng. Như vậy, Chu Châu là con gái của ai đây?

Nhìn xuống chút nữa thì thấy địa chỉ trong hộ tịch có sự thay đổi, thời gian thay đổi là mười năm trước, địa chỉ trước khi thay đổi là khu Thanh Tuyền. Nếu như nhớ không lầm, địa chỉ đó chính là địa chỉ của Chu Tây.

Mười năm trước? Chu Châu vừa lúc mười tuổi! Lẽ nào…

“Đầu Gỗ, đi tra xem cha của Chu Châu là ai.”

Giản Ngôn chỉ nói mà không ngẩng đầu lên, lại xem nhật ký cuộc gọi của Chu Mộng. Buổi tối trước ngày tự sát, người cuối cùng mà Chu Mộng gọi điện chính là Triệu Bằng!

Giản Ngôn trầm mặc một hồi rồi đứng dậy, định đi xem tình hình trong phòng thẩm vấn.

Triệu Bằng và Lưu Hải Bình được thẩm vấn riêng biệt, từ đằng xa Giản Ngôn đã trông thấy Tiếu Tiếu thở hổn hển đẩy cửa phòng thẩm vấn chạy ra.

“Sao thế? Ai làm cô giận đến như vậy?” Giản Ngôn tiện tay cản cô lại.

Cô gái này tính cách rất đáng yêu, nhưng lại hơi xúc động, gặp phải một số nghi phạm da mặt dày, cô luôn bị chọc cho tức giận. Vì điều này, Giản Ngôn đã làm phụ đạo tâm lý cho cô vô số lần, nhưng dường như cũng vô ích.

“Cái cô Lưu Hải Bình đó, cô ta…” Gặp được Giản Ngôn, rốt cuộc Tiếu Tiếu cũng khắc chế được tâm tình của mình, “Cô ta thật sự rất quá đáng, Chu Mộng đã chết rồi mà cô ta cứ liên tục chửi rủa, thậm chí còn chửi luôn cả Chu Châu, thái độ rất là lớn lối…”

Thấy cô tức đến đỏ mặt, Giản Ngôn vỗ vỗ vai cô, nói: “Chu Mộng làm vợ lẽ người ta, phá hoại gia đình người khác thì không quá đáng à?”

“Chuyện này…”

Tiếu Tiếu sửng sốt, từ trước đến nay mọi người đều theo bản năng đồng cảm với người yếu. Chu Mộng đã chết, Chu Châu lại đáng yêu như vậy, tội nghiệp như vậy, Tiếu Tiếu đương nhiên sẽ đứng về phe Chu Mộng.

Giản Ngôn nhìn vào phòng giám sát. Lưu Hải Bình độ chừng bốn mươi tuổi, mặc một chiếc áo vest đỏ chót, mặt thoa một lớp phấn thật dày trắng bệch như ma, trang điểm rất đậm và lòe loẹt. Da tay thì lại hơi nhăn, lộ ra cả gân xanh, màu da vàng vọt, quả thật không có điểm nào để so bì với Chu Mộng. Chẳng qua, những điều này suy cho cùng cũng không thể trở thành lý do để ngoại tình.

Lúc này, Lưu Hải Bình đang ngồi đối diện với Hướng Dương, nói đến văng cả nước bọt: “Cái loại người này cứ đi làm gái luôn cho rồi, làm vợ lẽ đâu có thỏa mãn được cô ta? Nên mới nói, vợ lẽ chính là nguồn cơn tội ác trên cuộc đời này, là số phận của mấy kẻ hư hỏng chuyên đi phá hoại gia can người khác, vốn không nên được chết tử tế! Sau khi chết còn phải xuống địa ngục! Hôm nay cô ta mà không nhảy lầu, thì ngày mai cũng bị xe tông chết! Tôi cần gì phải giết cô ta, giết cô ta bẩn tay tôi…”

Hướng Dương rốt cuộc phải đập tay xuống bàn.

Giản Ngôn thở dài, đoạn đi tới phòng thẩm vấn Triệu Bằng ở bên cạnh.

Tướng mạo Triệu Bằng thật ra lại thuộc về loại hình thành thật hàm hậu, đoan chính ngồi ở chỗ kia, ngay cả tay cũng để rất ngay ngắn.

Thẩm Băng Niệm hỏi: “Đêm qua, người cuối cùng Chu Mộng gọi điện là anh, hai người đã nói những gì?”

Triệu Bằng cả kinh, ngẩng đầu nhìn Thẩm Băng Niệm, rồi lại vội vàng cúi đầu: “Không có, đêm qua tôi không có nhận… cuộc gọi của cô ấy…”

Dừng một chút, lại lấy điện thoại của mình ra: “Không tin thì các người cứ xem nhật ký cuộc gọi của tôi đi…”

Thẩm Băng Niệm lấy bản in nhật ký cuộc gọi của Chu Mộng ra, đoạn đập xuống trước mặt Triệu Bằng: “Anh nghĩ chúng tôi là đồ ngu chắc? Nhật ký điện thoại anh có thể xóa đi, phần này là do sở doanh nghiệp đưa ra, anh nhìn cho kỹ đi! Chúng tôi có oan uổng anh hay không?”

Triệu Bằng xem qua nhật ký cuộc gọi, ánh mắt kinh ngạc, rồi như nhớ ra chuyện gì mà trong mắt lại lóe lên sự căm tức, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Tôi thật sự không nhận cuộc gọi của cô ấy…”

Thẩm Băng Niệm nhíu lại đôi lông mày xinh đẹp, Giản Ngôn đi tới hỏi: “Cuộc gọi đêm qua là vợ anh nhận sao?”

Triệu Bằng lại càng hoảng sợ, vội ngước lên nhìn Giản Ngôn. Nhưng khi thấy ánh mắt bí hiểm của Giản Ngôn thì lại vội vàng cúi đầu xuống, quên cả phản bác.

Giản Ngôn cũng không để ý, tiếp tục hỏi: “Anh thật sự thích Chu Mộng à?”

Triệu Bằng như bị nói trúng, vội vàng ngẩng đầu, lần thứ hai nhìn qua Giản Ngôn, rồi lại nhanh chóng gục đầu xuống, vẫn không lên tiếng.

Giản Ngôn mặc kệ hắn, nói như độc thoại: “Cô ấy chết thảm như vậy, anh không muốn báo thù cho cô ấy sao?”

“Báo thù? Không phải cô ấy tự sát sao?” Rốt cuộc Triệu Bằng cũng mở miệng nói chuyện.

“Cô ấy đúng là nhảy lầu, nhưng mà… kẻ nào xúi giục người khác đi tự sát, cũng phải chịu xử phạt tội cố ý giết người, chắc anh cũng biết?”

Triệu Bằng rút tay xuống dưới bàn, khuôn mặt trung thực hàm hậu đã đổ mồ hôi. Hồi lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Ý anh nói, có người xúi giục Mộng… xúi Chu Mộng đi tự sát?”

“Đúng vậy.” Giản Ngôn ngồi xuống đối diện với hắn, “Anh thích Chu Mộng như vậy, cho nên cũng muốn trả thù cho cô ấy, đúng không?”

Triệu Bằng xoay người, tránh né ánh mắt Giản Ngôn: “Nhưng tôi thật sự không biết gì hết.”

“Anh còn không biết tôi muốn hỏi gì mà, làm sao biết chắc anh có biết hay không?”

Giản Ngôn nhẹ nhàng nói, làm cho Triệu Bằng cứng họng.

“Anh và Chu Mộng làm sao quen nhau? Từ khi nào?” Lúc này Giản Ngôn mới bắt đầu hỏi.

Triệu Bằng có vẻ thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Hai năm trước, chúng tôi… quen biết nhau trên Wechat…”

Triệu Bằng cúi đầu, dường như cũng khá xấu hổ đối với hành vi của mình.

Hai năm trước, như vậy Chu Châu chắc chắn không có quan hệ gì với Triệu Bằng.

Wechat…

Giản Ngôn ngẫm lại, hắn đã xem qua điện thoại di động của Chu Mộng, trên đó không có cài đặt Wechat.

Giản Ngôn quay lại, thấp giọng nói mấy câu với Trình Tử Khiêm từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc. Trình Tử Khiêm không nói lời nào đã rời khỏi phòng thẩm vấn.

Triệu Bằng lo sợ nhìn hành động của bọn họ, mồ hôi trên mặt càng nhiều hơn.

“Anh có biết Chu Châu không?” Giản Ngôn xoay lại hỏi.

Triệu Bằng hơi chần chừ, gật đầu: “Biết.”

“Vậy anh có biết Chu Châu là con gái của ai không?” Giản Ngôn lại hỏi.

Lần này Triệu Bằng lưỡng lự khá lâu, không quyết định được nên gật đầu hay lắc đầu, thế nên cần cổ giống như bị chuột rút.

Giản Ngôn chờ đến sốt ruột, nói: “Nếu không biết thì cứ nói là không biết. Anh do dự có nghĩa là anh biết, đúng chứ?”

Bị Giản Ngôn dồn ép như thế, Triệu Bằng đành gật đầu: “Là con gái của anh rể cô ấy.”

Anh rể? Chính là chồng của Chu Tây? Chu Châu là con gái của chồng Chu Tây? Quan hệ này thật đúng là rối loạn, thảo nào mười năm nay Chu Tây và Chu Mộng không qua lại.

Nét mặt Giản Ngôn vẫn không thay đổi, như là đã biết trước. Nhưng Thẩm Băng Niệm ở bên cạnh lại khẽ kêu lên, cho thấy cô rất bất ngờ.

Đúng lúc đó, điện thoại của Giản Ngôn lại đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra xem, rồi nhìn Triệu Bằng với ánh mắt kỳ lạ.

Triệu Bằng bị hắn nhìn liền sợ hãi, bất an thay đổi tư thế ngồi.

Lúc này Giản Ngôn mới lên tiếng: “Chu Châu không phải con gái anh, nên anh không muốn bỏ tiền ra cho nó làm phẫu thuật, đúng không?”

“Không phải, tôi…”

“Anh bằng lòng cho nó tiền làm phẫu thuật?”

“Không có, tôi…” Triệu Bằng sốt ruột, “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”

“Anh không phải không có nhiều tiền, mà là tiền trong nhà đều bị vợ anh giữ, nên mới không lấy ra được, đúng không?”

Triệu Bằng sửng sốt, gật đầu theo bản năng.

Giản Ngôn cười xùy một cái: “Thật không? Hay là, anh căn bản không muốn gánh lấy cục nợ này?”

“Anh có ý gì? Là cảnh sát thì có thể nói năng lung tung, đổ oan cho người khác hay sao?” Triệu Bằng kích động, “Nếu như tôi có cách, thì làm sao tôi có thể không giúp cho bọn họ được chứ?”

“Phải không? Nói như vậy là tôi đổ oan cho anh rồi?” Giản Ngôn nhướn mày, lạnh lùng nói, “Vậy tại sao anh phải giả mạo Chu Mộng để gửi Wechat cho Chu Tây?”

Triệu Bằng giống như mèo bị đạp trúng đuôi, đứng phắt dậy: “Nói bậy, tôi không có!”

Giản Ngôn lại thay đổi giọng điệu, nói: “Không có thì không có thôi, kích động như vậy làm gì? Rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm anh đang chột dạ.”

Triệu Bằng thở hồng hộc, có lẽ chưa từng gặp cảnh sát nào vô lại như vậy, nhưng cuối cùng hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Giản Ngôn lại nói: “Anh đã không có tiền giúp Chu Mộng, vậy anh nghĩ xem còn ai có thể giúp cô ấy đây?”

Triệu Bằng lại ngước nhìn Giản Ngôn, dường như muốn nhìn kỹ xem lần này hắn rốt cuộc là nghiêm túc hay lại đang nói đùa. Nhưng ánh mắt Giản Ngôn vẫn luôn yên tĩnh như một bãi nước đọng, không nhìn ra được điều gì.

Hầu kết Triệu Bằng chuyển động, có vẻ rất khó khăn để nói ra một cái tên: “Chu Tây.”

“À, đúng rồi, anh nói Chu Châu là con gái của chồng Chu Tây mà. Nghe nói Chu Tây vẫn rất yêu chồng mình, vậy tại sao chị ta lại không muốn ra tiền giúp Chu Châu làm phẫu thuật?”

“Chu Tây muốn đoạt Chu Châu khỏi Chu Mộng, Chu Mộng không muốn…”

“À, hèn chi…” Giản Ngôn gật đầu, chợt nói: “Vậy nên anh mới lén vào Wechat của Chu Mộng để thương lượng với Chu Tây, khiến chị ta đưa Chu Châu rời khỏi Chu Mộng, đúng chứ?”

“Sao tôi có thể làm loại chuyện này? Tôi đương nhiên muốn giúp Chu Mộng, sao lại muốn Chu Tây mang Chu Châu đi chứ?”

“Rất đơn giản, bởi vì Chu Châu không thích anh. Lúc đó giữa anh và Chu Châu, đương nhiên Chu Mộng sẽ chọn Chu Châu. Vậy nên anh muốn Chu Châu rời đi, thậm chí anh còn muốn nó chết đi, đúng không?”

“Không, không, tôi không có. Tôi chỉ muốn nó rời khỏi chứ không muốn nó chết, tôi càng không muốn Chu Mộng chết.” Cuối cùng Triệu Bằng úp tay che mặt, “Cô ấy sao lại chết chứ?”

“Bởi vì cô ấy bị ung thư gan.”

“Cái gì?” Triệu Bằng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không dám tin, “Làm sao, làm sao lại…”

“Bởi vì cô ấy bị ung thư gan, sống không được bao lâu nữa. Vậy nên lúc biết anh lén lấy Wechat của mình giao dịch với Chu Tây, Chu Mộng đã quyết định dùng cái chết để đổi lấy sự tha thứ của chị mình. Cô ấy tin rằng sau khi cô ấy chết, Chu Tây sẽ chăm sóc cho Chu Châu. Dẫu sao, anh cũng không đáng tin cậy.” Giản Ngôn dừng một chút, “Đêm qua, Chu Mộng gọi điện cho anh là bởi vì cô ấy đã quyết định đi chịu chết, nên muốn cáo biệt với anh… Có phải bây giờ anh thấy hối hận lắm đúng không, không nghe điện thoại của cô ấy, còn cố tình để vợ anh nhục mạ cô ấy một phen?”

Triệu Bằng run rẩy cả người, một câu cũng không nói được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN