Mai Nở Dưới Sao - Chương 10: Chống đỡ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
297


Mai Nở Dưới Sao


Chương 10: Chống đỡ


– o-

Chuyện xảy ra ở Phan Xi Păng khiến Thần giới chao đảo, Hùng Vương vốn đang chìm đắm trong tửu sắc ở thành Cổ Loa cũng phải lập tức giật mình, choàng tỉnh.

Cơn say của ngài tan đi quá nửa, những mỹ nhân xung quanh nhanh chóng tản ra, Hùng Vương đứng từ trong điện, nhìn ra bầu trời Thần giới hãi hùng mây đen, hai mắt sáng lóe.

Ngài cấp bách sai Trưng Vương đến Khau Pạ điều tra tình hình. Trưng Vương cưỡi voi, mang theo ngàn binh dừng lại trên bầu trời Tây Bắc. Trưng Vương lại ra lệnh cho Thánh Chân Công Chúa hạ xuống Phan Xi Păng xem xét kĩ một phen.

Đến khi Thánh Chân Công Chúa trở về, khuôn mặt xinh đẹp rất u ám, nàng bẩm báo với Trưng Vương rằng: – “Vì sao lõi” đã bị ai đó đánh rơi.

Đây quả là một chuyện kinh thiên động địa!

Tại sao “Vì sao lõi” lại bị đánh rơi?!

Ngài đã ở đó, bảo vệ Thần giới từ khi nó được tạo ra cho đến thời điểm này đã hơn bốn ngàn năm. Ngài vẫn luôn trông coi Thần giới, là điểm tựa của những vị thần. Ấy thế mà giờ đây, ngài lại bị đánh rơi?!

Trưng Vương không sao chấp nhận được kết quả này, ngài truyền tin về báo cho Hùng Vương. Đức Quân chủ của người Lạc Việt cũng nhanh chóng rơi vào trạng thái sửng sốt. Cả Thần giới Việt kinh hoảng, ngờ vực như thể vừa bị một bàn tay khổng lồ vồ trúng, không chỉ những người cai trị mà hầu như tất cả các vị Thần đều không thể tin.

Nhưng rồi, dù không tin, dù không thể chấp nhận thì sự thật vẫn là sự thật. “Vì sao lõi” thật sự đã không còn tồn tại trên bầu trời Tây Bắc nữa.

Hùng Vương đỡ lấy trán, ngồi suy tư trên bảo tọa rất lâu.

Chuyện cần thiết bây giờ… Chính là tìm cách giải quyết vấn đề.

Trước tiên, Hùng Vương gửi một công văn khẩn đến An Dương Vương để nói rõ sự tình. Quân chủ của người Âu Việt nhận được thư của ngài, mày mắt sầm xuống rất khó coi.

Sau khi cứu Phong Thần không thành và khiến “Vì sao lõi” biến mất, Phong Xuân đã bế theo Phong Thu người đầy thương tích trở về tạ tội trước ngài. An Dương Vương thật sự rất tức giận, giận đến nỗi muốn tung cước sút văng tên Phong Xuân làm việc chẳng đâu vào đâu kia đi. Nhưng, nhác thấy vẻ mặt hoảng loạn của hắn, ngài cũng chỉ đành nén giận, bình tĩnh nghĩ cách đối phó tình hình.

Trong công văn khẩn, Hùng Vương hỏi ngài rằng có nắm được thông tin gì về việc “Vì sao lõi” bị rơi hay không. Xem thái độ của Hùng Vương, có lẽ vẫn chưa đưa ngài vào diện tình nghi. Mặc dù thuộc hạ dưới trướng Hùng Vương có tài thao lược, nhưng ngài ta thì rất ngây thơ, suốt ngày chỉ biết đắm chìm trong men say. Vậy nên An Dương Vương đoán rằng Hùng Vương vẫn chưa ý thức được hành động của ngài.

Thế là An Dương Vương cũng giả đò không biết. Ngài hồi đáp thư của Hùng Vương với thái độ hòa nhã và kinh ngạc. Thậm chí ngài còn bày tỏ ý định cùng Hùng Vương hợp tác để điều tra ra kẻ đứng đằng sau.

Bức thư hồi đáp của An Dương Vương đã khiến cho Hùng Vương rất hài lòng. Hùng Vương chưa từng nghi ngờ An Dương Vương nhưng bức thư này càng khiến ngài không có cơ sở để nghi ngờ An Dương Vương nữa. Việc làm của An Dương Vương và Phong Xuân cũng vì thế, được che giấu thành công.

Sau khi thông báo cho An Dương Vương và nhận được thư hồi đáp, Hùng Vương nhanh chóng triệu tập các vị Thần gốc trở về Cổ Loa. Mọi người đã họp bàn ở đó rất lâu, kéo dài hơn chục ngày, mục đích là để tìm ra cách chống đỡ Thần giới khi “Vì sao lõi” không còn.

– o-

Phía Đông của Thần giới là một vùng biển rộng lớn. Trên vùng biển đó, có hai quần đảo trù phú tốt tươi tên là Hoàng Sa và Trường Sa. Mấy ngày gần đây, những cơn sóng đập vào bờ của các vùng đảo nhỏ trở nên rất mạnh mẽ. Gió biển rú gào, các loài thủy sản cũng trở nên hỗn loạn.

Nếu quan sát từ trên không, có thể thấy quanh Hoàng Sa và Trường Sa bỗng dưng xuất hiện một vòng tròn. Nó chính là nguyên nhân khiến nhiều thiên tượng kì lạ liên tục bùng nổ.

Kể từ lúc “Vì sao lõi” biến mất, vòng tròn đó đột nhiên xuất hiện và có dấu hiệu di chuyển, cho đến mười ngày sau, sự chuyển động của nó càng lúc càng trở nên rõ ràng và mạnh mẽ hơn.

Ngày thứ mười một, vòng tròn đột nhiên xoay vòng, đảo quanh Hoàng Sa và Trường Sa, di chuyển mượt mà như một con rắn khổng lồ.

Sau khi uốn lượn tám vòng, cuối cùng nó cũng nhô lên khỏi mặt nước. Vòng tròn cựa mình, bay vút lên trời.

Những chiếc vảy vàng lấp lánh tỏa sáng.

Hóa ra, đó là một con thần long.

Thần long uy vũ bay về phía Bắc. Ngài bay về vùng Phú Thọ non xanh nước biếc – Nơi mà người Lạc Việt đã sinh sống và chiến đấu bảo vệ độc lập từ những buổi đầu sơ khai.

Thần Long bay đến vùng Hạ Hòa, hạ xuống trước một ngôi đền cổ kính. Dù bầu trời tối đen như mực nhưng từ trên cao, Thần Long vẫn có thể nhìn thấy trước đền, một người con gái đẹp tuyệt trần đang đứng đợi sẵn.

– Sùng Lãm. – Thiếu nữ nhòa lệ thốt lên, nàng chạm tay lên môi, cố gắng ngăn những tiếng nấc.

– Âu Cơ. – Thần Long nhẹ nhàng cười, ngài cuộn mình, hóa thành một trang nam tử tuấn tú.

Cả Âu Cơ và Thần Long đều khoác trang phục làm từ lông chim. Trên người cả hai xăm chi chít những hình tô tem cổ xưa, đầu đội mũ bằng lông vũ và đá quý. Riêng Lạc Long Quân thì mặc thêm khôi giáp bằng đồng bên ngoài, đeo kiếm đồng rất dày và nặng.

– Sùng Lãm! – Âu Cơ lao vội vào lòng ngài, bật khóc.

– Ta về với nàng rồi đây. – Lạc Long Quân ôm lấy Âu Cơ, dịu dàng vỗ về.

Phu thê ngài tuy yêu thương nhau vô vàn nhưng lại không thể sống gần nhau. Một người bảo vệ biển xanh, một người chăm lo núi thắm, năm khi mười họa mới được tương ngộ. Nỗi nhung nhớ đằng đẵng suốt trăm năm ngàn năm này… Biết làm sao vơi?

– Thiếp và các con sống rất tốt. – Âu Cơ ngả vào lòng ngài, vừa lau lệ vừa nói.

– Ừ, dù không sống gần nàng và các con nhưng ta vẫn luôn dõi theo mọi người, bảo vệ gia đình của ta. – Lạc Long Quân hôn lên tóc nàng, thì thầm.

– Sùng Lãm. – Lời nói của ngài như một điệu nhạc dịu êm, vỗ về tâm hồn đơn độc, lạnh giá.

Âu Cơ nằm yên trong lòng ngài, an hòa tận hưởng hơi ấm và vòng tay yêu thương.

– Lần này chàng trở về có phải là vì sự việc xảy ra ở Phan Xi Păng? – Sau khi nỗi nhung nhớ vơi đi đôi chút, Âu Cơ chậm rãi hỏi.

– Âu Cơ, chúng ta phải chống đỡ thần giới. – Lạc Long Quân nắm lấy vai nàng, nghiêm túc giục.

– Vâng. – Âu Cơ gật đầu – Thiếp đã sẵn sàng từ lâu rồi.

Nàng nắm lấy tay ngài, mỉm cười – Thiếp chỉ đợi chàng mà thôi.

Lạc Long Quân đưa tay vuốt ve đôi má nhỏ nhắn của Âu Cơ. Ngài yêu thương nàng biết bao? Cho dù không được gặp nàng, ngài vẫn không ngừng nhung nhớ nàng. Cho dù Tiên Tộc và Thủy Tộc không cùng một giống, nhưng tình yêu mà ngài dành cho nàng to lớn hơn cả biển xanh.

Lạc Long Quân và Âu Cơ cùng bay vút lên trời cao. Từ Phú Thọ, họ có thể nhìn thấy đỉnh Phan Xi Păng chìm trong mây mù u tối. Cả hai vị tiên tổ của người Lạc Việt cùng dùng sức mạnh điểm lên bầu trời Hoàng Liên Sơn, nơi đó tức thì sáng lên, bao nhiêu tăm tối đều bị cuốn vào ánh sáng.

Bầu trời Thần giới lại trở về với vẻ quang đãng. Các lộ thần thánh đều hoan hỉ, yên vui. Tại thành Cổ Loa, Hùng Vương đã nhìn thấy bóng dáng thân quen của cha mẹ trên bầu trời. Ngài quỳ xuống, khấu đầu, thành kính tạ ơn sự che chở của cha mẹ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN