Nhân Gian Hoan Hỉ - Chương 10-1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
230


Nhân Gian Hoan Hỉ


Chương 10-1


Editor: Linh Đang

Đa Ninh luôn không đủ mẫn cảm với tình cảm, người khác liếc mắt một cái có thể nhìn ra mờ ám, nhưng cô cần người khác nói mới nhận ra. Cũng giống như, cô không thích tham gia thảo luận về chuyện tình cảm của người khác, bày mưu tính kế lung tung.

Có năng lực gì thì làm chuyện đó, tính cách quyết định cô không phải một người mưu cầu danh lợi thích xây cầu bắc đường.  (ý là không muốn tạo dựng các mối quan hệ)

Cho nên theo như Ô Giang với thân phận bà mối này, Đa Ninh cảm thấy mình không đủ sức để gánh vác cái hư danh đó. Sự thật chỉ là quan hệ của cô và Chu Diệu, làm hai phòng ngủ qua lại nhiều hơn chút; thay Miêu Miêu cùng Ô Giang tạo nên chút quan hệ.

Giữa lúc đó, cô cũng không đưa ra quyết định gì có tác dụng cả.

Nhưng vì sao Miêu Miêu học đại học lại thích Ô Giang, sau đó không ngừng kiên trì theo đuổi Ô Giang, quả thực chuyện này có chút quan hệ với cô.

Chẳng lẽ vừa rồi Ô Giang kính rượu cô cũng liên quan đến chuyện năm đó sao?

Đó là năm thứ hai đại học, cô cùng Miêu Miêu Nhan Nghệ đi ra ngoài ăn đồ nướng mình tự nướng giá rẻ, sau đó 8 giờ ban đêm Miêu Miêu bị viêm dạ dày cấp tính, trán đẫm mồ hôi rối loạn hết lên.

Đau đến dường như không có biện pháp đi đường đến bệnh viện.

Cô chạy về ký túc xá tìm dì quản túc, bởi vì ký túc xá của các cô nằm ở tầng sáu, dì quản túc thấy tình huống như vậy liền bảo cô tìm mấy nam sinh hỗ trợ, bởi vì cô cùng Chu Diệu quen biết, cô lập tức gọi đến chỗ Chu Diệu. [email protected]Đ#L$Q Đ^^

Kết quả dĩ nhiên là bị cự tuyệt, Chu Diệu thẳng thắn dứt khoát cự tuyệt cô, lý do còn vô cùng vô sỉ: “… Miêu Miêu? Cái người 173 kia? Ngượng quá, lưng không dùng được.”

“Vậy anh tìm thêm một người khác.”

“Hai người cùng nhau nâng xuống dưới sao…”

Lời khó nghe Chu Diệu còn chưa có nói, cô tức giận đến mức ngắt điện thoại.

Sau đó coi như Chu Diệu có hai phần lương tâm, gọi một người bạn cùng phòng tới đây hỗ trợ. Bạn cùng phòng đi một chiếc xe đạp điện tới, còn nhanh hơn nam sinh mà Nhan Nghệ liên hệ trong ban.

Người kia chính là Ô Giang.

Sau khi Ô Giang đến ký túc xá của cô, tuy rằng trầm mặc nghiêm mặt, nhưng mà không nói hai lời cõng Miêu Miêu lên; cõng từ tầng sáu xuống tầng một, sau đó đi xe đạp điện mượn được đưa Miêu Miêu đến bệnh viện.

Tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân luôn lãng mạn lại làm người ta cảm động, lúc ấy cô, Nhan Nghệ cùng lão đại và những người đứng xem đều thấy cảm động không thôi, trái tim của ba thiếu nữ đều kêu sùng sục mềm nhũn hoa si, đừng nói đến đương sự Miêu Miêu.

Dùng lời của Miêu Miêu ngay nói ngay lúc đó chính là, khi Ô Giang từng bước cõng cô xuống dưới lầu, cô đã thích anh; thích một người tự nhiên hy vọng có được người ấy. Cho nên cô muốn dùng phương thức lấy thân báo đáp để báo đáp Ô Giang.

Sau đó toàn bộ thời gian học đại học, Miêu Miêu đều theo đuổi Ô Giang.

Chuyện không khác biệt lắm là thế, trong đó Miêu Miêu theo đuổi Ô Giang như thế nào, hai người cùng một chỗ lúc nào cô đều không rõ lắm. Sau khi tốt nghiệp chính cô cũng đã xảy ra rất nhiều chuyệ[email protected]Đ#L$Q%Đ^^

Nhưng nếu Ô Giang cho rằng là chuyện này khiến cô trở thành bà mối của anh cùng Miêu Miêu, vừa rồi Chu Diệu thay cô chắn rượu nói anh mới là bà mối kia, lời này thật không thành vấn đề.

Quả thật là Chu Diệu không muốn qua mới có chuyện của Ô Giang cùng Miêu Miêu.

Nghĩ như vậy, không thể không nói, duyên phận thật sự thần kỳ lại không có cách nào đoán trước, ví dụ như lúc ấy là Chu Diệu tới hỗ trợ, Miêu Miêu có thể động tâm với Chu Diệu hay không?

Trong phòng bao treo đèn thủy tinh rạng rỡ làm loá mắt, Chu Diệu từ chối cho ý kiến nở nụ cười, một ngụm uống xong rượu Ô Giang kính. Sau đó, với mấy chén vòng vo của Ô Giang, đều uống hết sạch.

Ô Giang cũng uống một hơi cạn sạch.

Đa Ninh chớp mắt hai cái, trong lòng còn có chút không rõ. Nếu cô cùng Chu Diệu đều là bà mối, vì sao thái độ của Ô Giang với Chu Diệu lại không khách khí như thế?

Đương nhiên, cô cũng không cần Ô Giang khách khí như thế, mọi người nên đối xử lễ phép với nhau chút.

“Miêu Miêu, đột nhiên mình nghĩ đến mấy năm trước có một bộ phim truyền hình hot là XXXX, nhân vật nữ có vẻ giống cậu! Ô Giang cũng giống nam chính trong đó…” Đặt câu hỏi trước liên quan đến chuyện xưa yêu nhau của hai người là một bạn học nữ, miệng vô cùng hâm mộ.

Tròng mắt Miêu Miêu xoay chuyển, nhìn Ô Giang: “A Giang, anh cảm thấy sao?”

Ô Giang nhếch môi, nhìn lại Miêu Miêu một cái, vui đùa đáp lại bạn học nữ nói: “Tôi cũng đã xem qua bộ phim truyền hình kia, quả thật tôi có chút giống nhân vật nam chính trong đó.”

Nhất thời bạn học nữ có hơi xấu hổ.

“Đừng diễn trò ân ái được không, van cầu hai người các anh nhanh kết hôn chút!” Ngược lại Nhan Nghệ tranh lời nói với Ô Giang cùng Miêu Miêu, đồng thời đoạt lại quyền nói buổi tụ hội đêm nay, vòng vo chuyển đề tài, bắt đầu tán gẫu đến đề tài lập nghiệp.

Tiến vào đề tài lập nghiệp, cũng chính là tiến vào công đoạn quảng cáo siêu siêu tốt.

Chỗ Đa Ninh vô cùng bội phục Nhan Nghệ chính là có thể tán gẫu huyên thuyên, một tấm danh thiếp có thể lôi kéo được các mối quan hệ xã giao. Đa Ninh ngồi bên cạnh Chu Diệu vì không muốn cản trở Nhan Nghệ, khiêm tốn lại ngại ngùng cười đáp lại mọi người.

Ngại ngùng là ngại ngùng thật, khiêm tốn lại là khiêm tốn giả.

Bên cạnh, Chu Diệu liếc cô vài lần, gật gật đầu, như càng thêm hiểu được vì sao Nhan Nghệ cùng cô lại muốn tổ chức buổi gặp mặt bạn bè như này.

Mục đích không đơn thuần.

“Phụ nữ lập nghiệp nên coi trọng, đều là bạn cùng học với nhau, nhất định mọi người phải ủng hộ nhiều hơn.” Đột nhiên Chu Diệu mở miệng, thay cô cùng Nhan Nghệ nói lên lời; sau đó còn cường điệu nhìn cô nói: “Nhanh đi thanh toán đi, đêm nay em đang cầu người làm việc.”

Giọng điệu không mặn không nhạt, hào phóng lại thuận lý thành chương.(rõ ràng, logic)

Đa Ninh vội vàng đứng lên, đúng lúc này, trong tay nhiều hơn một chiếc ví da của đàn ông. Chu Diệu bỏ vào, mọi người trước mặt đều nhìn chăm chú. Nhan Nghệ phía đối diện đã kinh hỉ không thôi, ý bảo cô nhanh đi.

Đa Ninh cầm ví tiền của Chu Diệu đến quầy tiếp tân thanh toán, mở ví tiền ra bên trong chẳng có mấy đồng. Cuối cùng vẫn là cô dùng di động của mình trả tiền. Thật ra lúc học đại học cô biết Chu Diệu không thích mật khẩu, nếu không đổi mà nói thì thật ra cô có thể quét thử xem.

Trong phòng lớn của khách sạn, bên này cô đang tính tiền, Chu Diệu, Nhan Nghệ cùng các bạn học khác đang đi xuống. Mọi người chào nhau, Nhan Nghệ lại đưa bổ sung thêm vài tấm danh thiếp, mười tấm danh thiếp chưa dùng, phát ra phát ra rồi cũng hết.

Trong đó một tấm đưa cho người đàn ông hôm nay chỉ ghé qua kia. (Chu Diệu)

Khi Chu Diệu cùng ba thương nhân khác xuống dưới, Nhan Nghệ đã không còn danh thiếp để lấy, sau đó Nhan Nghệ nhìn về phía cô, cười nhắc nhở nói: “Đa Ninh, lấy danh thiếp của cậu đưa cho Vương tổng Đỗ tổng cùng quản lí Trương!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN