Trước là tiểu nhân, sau là quân tử
Chương 27
Văn phòng luật sư của TôThích được đặt tại một tòa nhà thương mại hiện đại, bên cạnh đó là khách sạnnăm sao, để tiện cho công việc, anh đã thuê riêng một căn phòng sang trọng,tiện nghi ở khách sạn đó.
Tô Thích ngồi bên cạnhkhung cửa sổ mở rộng tới sát nền nhà, ngây người ra một lúc, khuôn mặt đẹp nhưngọc của anh có chút u ám, rầu rĩ. Cú điện thoại kỳ lạ ban nãy anh nghe rõtiếng xe cộ qua lại, còn cả tiếng thở khe khẽ của một người đang cố gắng kiềmchế. Anh kiểm tra thì biết đó là số trong thành phố này.
Liệu có phải là cô ấykhông?
Một cảm giác nhói đautrong trái tim anh.
Thời tiết đã thay đổi,buổi chiều vẫn còn nắng vàng rực rỡ mà giờ bầu trời đã tối sầm như đêm đen, gióvi vu thổi. Từng đám mây đen gần trong gang tấc cứ cuồn cuộn, gào thét, chốcchốc lại hiện lên một tia chớp. Tiếng sấm vọng lại từ một nơi xa xăm vẫn chưađến hỏi thăm thành phố S.
Cô bé đó sợ nhất làtiếng sấm sét, đêm nay, cô ấy có thể cuộn tròn trong vòng tay của ai đây.
Ngụy Trích Tiên quấntrên người chiếc khăn từ phòng tắm bước ra, mang theo một mùi hương hoa hồngđầy mê hoặc. Cô tới bên Tô Thích, nớ nụ cười mê hồn, nói: “Xem chừng sắp mưarồi”.
Tô Thích hững hờ ậm ừmột tiếng.
“Hôm nay anh có vềkhông?”, Ngụy Trích Tiên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi.
Tô Thích đưa mắt nhìn rangoài trời, nhíu đôi mày: “Ở lại đây thôi, sắp có mưa dông rồi.”
Ngụy Trích Tiên liền mỉmcười, đặt tay lên vai Tô Thích thật khẽ khàng, mềm mại: “Bây giờ đi tắm nhé?”
“Đợi một chút”, Tô Thíchquay sang nhìn cô nói.
Ngụy Trích Tiên lấy ramột chai vang đỏ và hai chiếc ly đế cao: “Bordeaux sản xuất từ năm tám mươihai! Bố em mang từ nước ngoài về. Uống một chút nhé?”
“Ừm.”
Ngụy Trích Tiên vừa châmnến vừa quan tâm hỏi: “Thích, hình như anh đang có tâm sự?”
“Ừm, không có gì, rồi sẽqua thôi”, Tô Thích mỉm cười dịu dàng, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tán thưởng,“Em không hổ danh là hoàng hậu của rượu nho!”.
Ngụy Trích Tiên tắt đèn,chỉ để lại ba cây nến trắng đang cháy sáng.
Hai người chạm ly rồinói với nhau về những việc vặt vãnh, nhớ lại vài chuyện đã qua từ thời còn đihọc. Những sự việc mà hồi đó coi là kinh thiên động địa, giờ đã trở thành quákhứ không chút bận tâm rồi, không mặn mà cũng chẳng nhạt nhẽo, chỉ có thể mangra làm chủ đề trong những câu chuyện vui. Hai người nói chuyện rất hợp, khôngai nhắc tới Trâu Tướng Quân. Dường như sự quen biết của họ đã được tách riêngquãng thời gian từ sau khi tốt nghiệp trung học, hôm nay của mười năm sau lạitiếp tục như cũ.
Hai người đều cao hứngvà uống không ít.
Ánh nến lung linh chiếuvào hai ly rượu vang đỏ.
Ngụy Trích Tiên thoải máitrong chiếc khăn tắm, từng lọn tóc xoăn hơi ướt, rủ xuống sau vai. Không rõ làcô cố ý uống say hay đã thật sự không thắng nổi hơi men, những ngụm rượu trongchiếc ly đế cao theo động tác của bàn tay trắng muốt trôi vào miệng càng lúccàng nhiều, khuôn mặt kiêu sa cũng dần ửng đỏ, hai gò má như có đám mây hồng từphương xa bay tới, lời nói cũng bạo hơn:
“Thích, nếu không phảilúc đó anh quá phong độ thì bọn mình đã sớm ở bên nhau rồi nhỉ…”
Tô Thích thấy cô uốngsay rồi nên giằng lấy chiếc ly vỗ về: “Trích Tiên, em uống nhiều rồi. Đi nghỉđi.”
Nguỵ Trích Tiên theo đàngã vào vòng tay Tô Thích, cánh tay trắng nõn ôm lấy cổ anh, “Em rất tỉnh táomà… Thích”, cô đưa tay ra vuốt ve đôi môi ửng đỏ vì rượu của anh, sau đó lạiđưa ngón tay lên miệng mình, làm động tác thật khêu gợi, đôi mắt đắm đuối nhìnanh. Động tác của cô khiến chiếc khăn tắm rộng lớn tụt xuống vài phần, để lộ bờvai mịn mà đầy gợi cảm. Tô Thích lúng túng, tránh ánh nhìn sang hướng khác.Nguỵ Trích Tiên khẽ cười, giống như một yêu nữ trong rừng sâu, ngực nở eo thon,uốn éo quấn lấy cơ thể cường tráng của Tô Thích, ngón tay mơn man chạm khẽkhuôn mặt anh, thì thào, “Thích, khuôn mặt anh thật đẹp”, sau đó, bàn tay cứchầm chậm, chầm chậm trượt xuống dưới, càng xuống dưới nữa, “Chỗ này cũng thế.”
Đôi mắt nâu của cô longlanh, mang theo chút thách thức, nhìn Tô Thích, khẽ cười: “Hì hì, Thích, anh sợrồi, đúng không?”
Người phụ nữ sau khiuống rượu, tinh thần không ổn định, đôi môi khẽ nhếch lên, vô cùng khêu gợi,chỉ cần một cái liếc mắt đã mang theo sự mê hoặc mãnh liệt. Tô Thích thấy cổhọng căng rát, toàn thân rạo rực, dùng lý trí ngăn cản vòng eo nhỏ bé của NguỵTrích Tiên đang không ngừng uốn éo bên mình, lạnh lùng nói: “Trích Tiên, thôinào!”
Nguỵ Trích Tiên liếc mắtnhìn anh, làm ra vẻ vô tội, nũng nịu phản kháng: “Nhưng em là bạn gái của anhmà!”, sau đó lườm anh một cái, “Sao, anh không dám? Hay là không thể?”.
Cô đẹp nhất là khi đãngà say.
Người con gái đã khiếnanh đau khổ nhớ nhung suốt mười năm qua, giờ đây mê hoặc, kiều diễm như đoá phùdung, cơ thể toát ra mùi hương quyến rũ. Những hành động khêu gợi Tô Thích, anhđều có thể chống cự được, nhưng là người đàn ông bình thường, không ai không cóchút phản ứng gì khi bị đối phương khiêu khích về bản năng đàn ông của mình.
Tô Thích bế Trích Tiênngồi lên bàn, hôn cô ngấu nghiến. Nguỵ Trích Tiên như đất cằn lâu ngày gặp mưa,cuồng nhiệt đáp trả.
Khi ngồi lên bàn, NguỵTrích Tiên vừa đúng ngang tầm với chiều cao của Tô Thích, cô nhiệt tình, phóngkhoáng, kỹ năng hôn lại hết sức điêu luyện, hai người như kỳ phùng địch thủ,say sưa trong nụ hôn cuồng nhiệt. Tô Thích đã dần có rung động thật sự, khôngthể kiềm chế được bàn tay mình, khẽ luồn vào trong lớp khăn tắm của Nguỵ TríchTiên thì phát hiện cô không mặc gì! Sau khi bàn tay to lớn chạm phải làn danóng bỏng đó, Tô Thích cảm giác máu nóng trong người anh cuộn dâng, chút lý trícũng đã bị vứt bỏ ra ngoài bộ não.
Hai người quấn quýt lấynhau, giống như hai cây dây leo vấn vít, giống như hai chú cá phải sống trongsa mạc cạn khô nhiều năm mới tìm thấy một dòng nước mát và vội vàng lao theodòng nước đó.
Nguỵ Trích Tiên bị kíchđộng tới nỗi không thể kiềm chế được nữa, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt, một tiếng“anh” thốt lên không chút ý thức.
“Anh, em muốn…”, NguỵTrích Tiên rên rỉ.
Khi tiếng “anh” lọt quatai của Tô Thích, anh bỗng giật nảy mình và ngừng mọi động tác, chăm chú nhìnkhuôn mặt đang ửng đỏ lả lơi dưới cơ thể mình, bỗng đẩy cô ra rồi lấy quần áocho cô mặc. Sau đó anh tới bên cửa sổ, ngồi cách cô thật xa, châm thuốc hút.
Nguỵ Trích Tiên hằn họcnhìn Tô Thích, thấy nỗi nhục này còn khó chịu hơn cả nỗi đau mà Trâu Tướng Quânmang lại. Cô lao vào nhà vệ sinh, đập tan toàn bộ đồ dùng trong đó. Sau khi hằnhọc trút giận một hồi, cô lại bước ra như chưa hề có chuyện gì.
Tô Thích ngồi rất lâumới đứng lên, bình thản nhìn cô: “Em nghỉ trước đi. Anh phải đến văn phòng làmthêm.”
Nguỵ Trích Tiên lúc nàyđã bình tĩnh trở lại, nũng nịu nói: “Mưa to thế này, em sợ lái xe về không antoàn, hay là anh đưa em về nhé!”
Tô Thích áy náy nhìn cô,nói: “Đi thôi.”
Nguỵ Trích Tiên vui mừngnói cảm ơn anh. Tô Thích lại càng áy náy bội phần.
Đêm mưa dông sấm chớpliên hồi, Tô Thích chạy xe thật chậm
Ngồi trong xe, Tô Thíchluôn thận trọng, giữ gìn, Nguỵ Trích Tiên lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra,sôi nổi trò chuyện, tới những đoạn kích động, cô còn vung tay vung chân nữa. TôThích cảm giác cô có điều gì bất thường, cô càng cười rạng rỡ càng chứng tỏtrong lòng đầy vết thương.
Tô Thích đưa một tay ra,đặt lên bàn tay trắng ngần của Nguỵ Trích Tiên.
Nguỵ Trích Tiên cũng yênlặng, quay mặt đi, nhìn từng hạt mưa hắt vào cửa kính. Tô Thích khẽ gọi mộttiếng, cô quay lại, hai hang nước mắt đã tuôn rơi.
“Có phải anh rất ghét emkhông?”, Nguỵ Trích Tiên bỗng nghiêm túc hỏi.
Tô Thích rất sửng sốt,nắm chặt tay cô hơn, “Xin lỗi, anh vẫn chưa quen. Cho anh thêm chút thời giannữa, được không?”
“Vâng.”
Sau khi xuống xe, TôThích muốn đi ngay nhưng Nguỵ Trích Tiên vẫn đứng yên tại chỗ, gọi anh trong bộdạng đáng thương: “Anh Thích.”
“Sao thế, Trích Tiên.”
“Có thể… lên phòng em ngồimột chút, uống cốc trà nóng được không?”, Nguỵ Trích Tiên nói rồi thận trọngthăm dò phản ứng của anh.
Với tư cách là bạn trai,yêu cầu này không có gì là quá đáng, nhưng Nguỵ Trích Tiên lại nói với một điệubộ như cầu khẩn. Tô Thích như thấy chút bóng dáng của Nguỵ Nhất trong khuôn mặthồi hộp, lo lắng của cô, dịu dàng mỉm cười, trong lòng lại dấy lên nỗi thươngxót, áy náy, chủ động nắm tay cô, nói: “Đi thôi.”
Đã là mười một giờ đêm,hai người đi thẳng lên lầu, không làm kinh động tới những người giúp việc.
Vào trong phòng, NguỵTrích Tiên đưa tay đóng cửa lại, trong màn đêm đen kịt, cô ôm gọn vòng eo TôThích, giọng nói run rẩy: “Anh Thích!”.
Tô Thích cảm thấy ngạcnhiên, hỏi: “Sao thế?”, hai tay đưa ra giữa phần lưng cô.
Nguỵ Trích Tiên bỗng rấtkích động, cuồng nhiệt hôn lên đôi môi của Tô Thích, vừa hôn vừa gọi tên anh:“Tô Thích, Tô Thích… Ban nãy là do em không tốt, anh đừng giận nhé…”.
Tô Thích nhíu mày, địnhđẩy cô ra nhưng miệng lại nếm được vị mặn chát, cô ấy đang khóc.
Nguỵ Trích Tiên từ trướctới giờ luôn là một cô gái danh giá, cao ngạo, không coi ai ra gì. Hồi đó,người thổ lộ tình cảm với cô là anh, người mang lại cho cô hi vọng và lời hứacũng là anh, giờ đây cô đối xử với anh như vậy, anh còn có thể nói gì nữa đây?Trái tim Tô Thích trở nên mềm yếu, không đẩy cơ thể mềm mại nõn nà với hươngthơm quyến rũ đang cuồng dại trong lòng mình ra nữa.
Nguỵ Trích Tiên thấy TôThích đã có vẻ mềm lòng, lại càng cuồng nhiệt hơn, đưa ra đủ kỹ năng khêu gợi.Tô Thích ngà say trong men rượu vang, dần phản ứng lại giành thế chủ động. Thờikhắc sau khi uống rượu dễ làm người ta mê muội nhất, huống hồ lại đang ôm cơthể mà mình nhớ nhung mong ngóng suốt mười năm trời, hơi thở của Tô Thích nặngnề và gấp gáp dần, đè Nguỵ Trích Tiên vào bức tường, ghé sát vào tai cô, lạcgiọng:
“Gọi đi! Gọi anh đi!”
“Anh! Anh! Ưm! Anh tuyệtvời! Người tình của em!…”, Nguỵ Trích Tiên khó có thể kiềm chế được nữa,giọng nói đặc sệt mùi vị của dục vọng, rên rỉ, khó chịu vặn vẹo phần eo, haitay cuồng loạn vuốt ve khắp người Tô Thích.
Tô Thích thở dài mộttiếng, không muốn khống chế dục vọng của mình nữa, trong màn đêm đen tối, tưởngtượng cô là một người con gái khác, anh bế cô lên, nhờ chút ánh sáng lờ mờ hắtvào từ cửa sổ, đi về phía giường nằm.
Trong giây phút haingười cùng nằm xuống giường, một tiếng kêu như hết hơi cạn sức, “Áaaaa…”
Tiếng kêu cao vút, trongtrẻo, hãi hùng, xé rách cả bầu trời rồi bị nuốt gọn trong tiếng sấm chớp ngoàicửa sổ.
Tô Thích nghe rõ đó làgiọng của ai, anh kinh ngạc thất sắc, toát mồ hôi lạnh. Nguỵ Trích Tiên dườngnhư cũng giật nảy mình, bật đèn lên, trên chiếc giường màu hồng phấn là NguỵNhất đang mặc áo ngủ, hoảng hốt, nhỏ bé, không ngừng run rẩy, cơ thể cuộn tròntrong chăn.
Từng vệt từng vệt nướcmắt hằn lên khuôn mặt nhợt nhạ, đôi môi non nớt mềm mại của cô đã bị cắn tớimức rỉ máu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!