Trước là tiểu nhân, sau là quân tử - Chương 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Trước là tiểu nhân, sau là quân tử


Chương 30


Chương 30 : Xin chào,trước đây em đã thầm yêu anh

 

Trải qua một đêm, NgụyNhất đã có chút thay đổi.

Thay đổi cụ thể nhấtchính là, cô không nói từ “anh” nữa, mà gọi trực tiếp bằng tên ”Trâu TướngQuân”.

Trâu Tướng Quân đoánrằng tối qua nhất định đã xảy ra chuyện gì đó có liên quan tới Tô Thích. Bởitối qua, anh đã gọi điện thoại cho Ngụy Nhất, khi điện thoại được kết nối,giọng người nghe lại là của Tô Thích, anh đã tức giận tắt luôn. Không lâu sauđó, Ngụy Nhất ướt như chuột lột, bộ dạng nhếch nhác đáng thương xuất hiện trướcmũi xe của anh. Trâu Tướng Quân cũng không ngốc đến mức hỏi cô đã xảy ra chuyệngì.

Không gọi “anh” nữa thìthôi, giọng nói của Ngụy Nhất nhỏ nhẹ mềm mại, tốc độ nói rất chậm, một tên gọiđầy ngang ngược “Trâu Tướng Quân” vậy mà qua cổ họng non nớt của cô, nó lại trởnên mềm mại hơn rất nhiều.

“Trâu Tướng Quân, em đigiày nào ra ngoài đây?”

“Trâu Tướng Quân, có thểtìm một cái quần cho em mặc được không?”

“Trâu Tướng Quân, anh cóthể về nhà em lấy điện thoại di động cho em được không?”

Vậy là, Trâu Tướng Quânđể cho một cô bé nhỏ hơn anh gần mười tuổi gọi thẳng tên, cũng để cô được tự dotheo ý muốn.

Đưa cô bé họ Ngụy đếncửa hàng quần áo.

Ngụy Nhất không muốntiêu tiền của anh, vốn chỉ định chọn bừa một bộ rồi thôi, không ngờ lại nhắmtrúng một chiếc váy liền màu đỏ, sau khi mặc thử, quay đi quay lại ngắm nhìn,màu váy đỏ lại càng tôn thêm nước da trắng ngần như tuyết của cô, trông thậtbắt mắt.

Hai người đều hài lòng,duy chỉ có một điểm khiêm khuyết đó là đôi chân nhỏ nhắn của Ngụy Nhất vẫn đangxỏ trong đôi dép lê to như hai chiếc xuồng của Trâu Tướng Quân, thật chẳngtương xứng chút nào.

Tới tận tối qua, TrâuTướng Quân mới phát hiện ra rằng, bàn chân của Ngụy Nhất nhỏ một cách bất ngờ,còn không to bằng bàn tay của anh. Giờ đưa cô đi mua giày, đã đi gần hết cáccửa hàng rồi mà vẫn không tìm được một đôi vừa chân. Ngụy Nhất chỉ đi vừa giàycỡ 33. Cuối cùng, đành chọn một đôi xăng đan ở khu vực bày bán giày dành chotrẻ em. Sau khi đi vào chân, cô bé liền chạy nhảy, xoay một vòng rồi quay lạinhìn Trâu Tướng Quân, cất tiếng lảnh lót: “Trâu Tướng Quân, thật vừa vặn”.

Hành động của cô đã thuhút sự chú ý của hầu hết các bà mẹ đang đưa con mình đi mua giày đứng quanh đó.

Cô không gặp lại TôThích nữa, nhưng vẫn có thể liên tục được nghe thông tin về anh, những thôngtin được lan truyền trong khuôn viên trường: “Tô học trưởng đã chính thức cóbạn gái rồi, là một đại mỹ nhân hoàn mỹ, hình như cũng mang họ Ngụy”; “Quy môvăn phòng Luật sư của Tô học trưởng được mở rộng rất nhanh, chi nhánh đặt ởkhắp nơi trên toàn quốc, thậm chí còn chuẩn bị mở cả bên Mỹ nữa!”; “Tô họctrưởng lại đi du lịch nước ngoài cùng bạn gái rồi”…

Mọi người chuyện trò saysưa, dường như đã sớm quên mất rằng trước đây, bên cạnh Tô Thích luôn có một côgái nhỏ bé, dịu dàng, kín tiếng. Bởi vì, không ai muốn thừa nhận bạn gái củathiên thần họ Tô lại giống như Ngụy Nhất, chỉ bình thường như một người qua đường.

Thi thoảng Ngụy Nhấtcũng về thăm nhà nhưng tuyệt đối không ngủ lại đó, căn phòng trước đây của cô,cô không hề đặt chân vào nữa. Ngụy Nhất và Ngụy Trích Tiên cũng vờ như chưa hềxảy ra chuyện gì, khi gặp mặt vẫn gật đầu chào hỏi. Trâu Tướng Quân và NgụyNhất thì trở nên thân thiết hơn. Hai người, không cùng chung tiếng nói và sởthích, lại bỗng gần nhau hơn, giống như những người bạn đã thân thiết từ lâu.Trâu Tướng Quân cũng biết đùa, nở một nụ cười đầy mờ ám rồi nói với Ngụy Nhất:“Hay là, thử làm bạn gái của anh xem sao? Không thử, sao biết được có hợp haykhông?”. Ngụy Nhất lại coi đó chỉ là những lời nói đùa khi say, cười cười mộtchút rồi cũng cho qua luôn.

Trâu Tướng Quân suy chocùng cũng không phải là quân tử, thi thoảng mượn rượu để phát cuồng, nhân cơhội đó ôm ấp, đùa giỡn với cô một chút. Những lúc ấy, Ngụy Nhất né tránh,nhưng không tránh được, liền mắng, mắng cũng không được, thế là cô khóc.

Trâu Tướng Quân thật sựrất thương cô, lần nào thấy cô khóc anh cũng không nỡ ra tay. Thà rằng để bảnthân bị giày vò bởi dục vọng bị kiềm chế còn hơn là để Ngụy Nhất phải rơi nướcmắt.

Ngụy Nhất là cô gáithích cất giữ những chuyện riêng tư trong lòng, sau khi rời xa Tô Thích, ngườingoài thấy cô vẫn ăn được ngủ được, sống rất tốt. Nhưng đằng sau những biểuhiện ấy, đã không ít lần cô phải giặt vỏ gối vì những vệt nước mắt loang lổ ướtđẫm trên lớp vải. Nhưng càng ngày, trông cô càng có sức sống.

Cô đã từng nghĩ rằng, đólà một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đó, sau khiđau đớn tột cùng rồi cũng tỉnh ngộ. Sau đó, ký ức cũng sẽ dần dần phai nhạt.

Hóa ra, không có chuyệnmột người không thể sống nổi vì phải rời xa ai đó.

Thời gi­an thấm thoắtthoi đưa. Giờ đã phải mặc áo đơn áo kép chống rét rồi.

Thói quen chạy bộ buổi sángvẫn được Ngụy Nhất duy trì đều đặn. Mùa đông năm nay không giống như trước đây,quấn, người chặt như gói bánh chưng rồi mà vẫn không ngừng run rẩy.

Ngụy Nhất đã lớn thêmmột tuổi, càng lớn lại càng xinh xắn và quyến rũ, giống hệt mẹ, cô có nét cuốnhút của Phan Văn Tú khi còn trẻ.

Con người lúc về già lạihay hồi tưởng. Đặc biệt là giọng nói, điệu cười của những người đã đi xa. Gầnđây, Ngụy Đông Cốc thường xuyên mơ thấy mẹ của Ngụy Nhất, Lại có chút tình cảmnhớ nhung và hối hận.

Vậy là, lần đầu tiên, ôngcó ý định muốn tổ chức sinh nhật cho cô con gái nhỏ. Sau khi quyết định, ông gi­aolại việc này cho bà Ngụy lo liệu.

Bà Ngụy gọi điện, nói sẽtổ chức sinh nhật cho Ngụy Nhất. Ngụy Nhất bỗng được yêu chiều mà giật mình,luôn miệng từ chối nhưng từ chối không nổi nên cũng bằng lòng để bà chuẩn bị.

Trong tiệc sinh nhật,khách khứa qua lại dập dìu, trong đó có rât nhiều người mà hôm nay Ngụy Nhấtmới được gặp.

Hôm đố, cô con gái útcủa nhà họ Ngụy được trang điểm xinh xắn như một viên ngọc trai nhỏ, lần đầutiên, trong trường hợp có cả Ngụy Trích Tiên, cô được trở thành nhân vật chính.

Trâu Tướng Quân đã tới,Tô Thích – người rất lâu không gặp – cũng tới.

Mấy tháng không gặp, TôThích gầy đi nhiều nhưng vẫn giữ được vẻ khôi ngô tuấn tú, nụ cười, giọng nóivẫn dịu dàng như xưa. Anh và Trâu Tướng Quân vẫn là hai nhân vật xuất chúngtrong đám bạn cùng lứa.

Đã lâu, Ngụy Nhất khônggặp Ngụy Trích Tiên, cô ấy vẫn trang nhã và cao quý, níu lấy cánh tay của TôThích, giống như một nàng thiên nga trắng ung dung, đẹp đẽ và quý giá. Haingười họ đi tới đâu thì ở đó giống như được trải thảm đỏ, dù chụp ảnh từ bất cứgóc độ nào, hai người đều vô cùng hoàn mỹ.

Ngụy Nhất không dám nhìnbọn họ, nhưng cũng có người không biết chuyện, mỉm cười rạng rõ bước lại gầnchúc mừng sinh nhật, nhân tiện cũng chúc mừng cô có được anh rể tốt, dịu dàng,ân tình.

Vài người họ hàng xa đềucoi Ngụy Nhất như một đứa trẻ để vỗ về: “Chị gái cháu tìm cho cháu một ngườianh rể ưu tú như vậy, Nhất Nhất, cháu có vui không nào?”.

Ngụy Nhất khẽ cười, nói:“Đương nhiên là vui rồi ạ rất vui!”.

Trong bữa tiệc, TrâuTướng Quân rất trầm lặng, một mình cầm trên tay cốc rượu, ngồi trên cao nhìnxuống. Ngụy Nhất chốc chốc lại liếc trộm một cái về phía Tô Thích và chị gái,mỗi lần liếc nhìn về phía đó, trái tim cô lại nhói đau, nhưng nó giống như mộtnhu cầu bức thiết khiến cô không thể tự làm chủ được bản thân. Lại còn nghĩrằng, hành động nhìn trộm đó của mình rất kín đáo, không bị ai phát hiện.

Cô không biết rằng, mìnhnhìn Tô Thích một cái thì Trâu Tướng Quân cũng nhìn cô một cái. Cô quay sangngắm cảnh, anh lại ngắm cô. Điểm nhấn của buổi tiệc là màn cầu hôn của TrâuTướng Quân. Trâu Tướng Quân đã cầu hôn Ngụy Nhất, đơn giản nhưng chính thức.Không có trực thăng lên thẳng kéo theo tấm biểu ngữ, cũng chẳng có sự kiện giấunhẫn đính hôn trong chiếc bánh ga tô để tạo sự bất ngờ, không có chùm bóng bayđược thả lên trời mang theo dòng chữ “Hãy lấy anh nhé!”, chẳng có đoàn diễuhành phô trương của dàn siêu xe, không có những yếu tố lãng mạn giống như trongtiểu thuyết hay bộ phim nào… Anh chỉ quỳ một gối xuống đất trước mặt các quankhách, tay cầm chặt chiếc nhẫn, lời nói ra cũng là những lời lẽ thông thường,bình dị nhất: “Ngụy Nhất, em có thể lấy anh không?”. Giống như anh chưa hề có ýđồ chuẩn bị cho màn cầu hôn này, anh chỉ là người đi ngang qua đây, thấy cô congái út nhà họ Ngụy liền động lòng, rồi nhân tiện rút nhẫn ra cầu hôn cô vậy.

Cho dù màn cầu hôn đơngiản, nhưng đã khiến không ít cô gái đa sầu đa cảm có mặt tại đó phải ngưỡngmộ, liên tục đưa tay lên lau nước mắt.

Bởi vì, bản thân TrâuTướng Quân vốn là một nhân vật mà nếu những thứ phàm trần ấy gắn lên người anhthì lại càng trở nên gượng ép, thô tục. Anh giống như một chiếc nhẫn bạch kimkiểu dáng cổ điển, đơn giản mà hào sảng, nhưng mãi mãi không bao giờ lỗi thời,không cần sự tương trợ của bất kỳ thứ quý hiếm gì như ngọc trai, mã não, cổđiển vẫn là cổ điển, vẫn có sức hấp dẫn và có hương vị riêng của nó.

Chiếc nhẫn gắn kim cươngtrong tay anh phát ra thứ ánh sáng chói lòa làm rung động lòng người, đôi mắtsáng đẹp của anh cứ chăm chăm nhìn Ngụy Nhất một cách chân thành, chờ đợi câutrả lời của cô gái xinh đẹp.

Nhưng không ai biết đượcrằng, trong chính giây phút ấy, Trâu Tướng Quân lại vô cùng lo lắng, căngthẳng, chỉ một câu nói đơn giản và động tác nửa quỳ một chân mà anh đã phảiluyện tập trước gương không biết bao nhiêu lần.

Được một người đàn ônghoàn mỹ như Trâu Tướng Quân cầu hôn trước mặt mọi người, nếu là cô gái khác thìđã sớm xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, gật đầu đồng ý rồi chứ đâu giốngvới điệu bộ đờ đẫn của Ngụy Nhất. Cô như vừa trải qua một cú kích thích mạnhnên bỗng ngây ngô, yên lặng, không biết phải làm thế nào, sững người đứng yêntại chỗ, không hề động đậy. Cùng với sự yên lặng của Ngụy Nhất, thời gi­andường như cũng ngừng trôi.

Lúc này, Ngụy Nhất cảmnhận được có hai ánh mắt nỏng bỏng đang hướng về phía mình, một là của TôThích, một là của Ngụy Trích Tiên.

Bà Ngụy bước ra cứu vãnbầu không khí gượng gạo, nói: “Nhất Nhất còn nhỏ tuổi, đợi hai năm nữa hãy tínhtiếp”.

Trâu Tướng Quân không hềcó ý chịu lùi bước, nghiêm túc nhìn Ngụy Nhất, nói: “Vậy thì cứ đính hôn trướcđã!”.

Trước đó, rõ ràng làNgụy Đông Cốc đã nhìn ra tâm tư của Trâu Tướng Quân nên lôi Ngụy Nhất ra mộtgóc riêng giáo huấn, nói rằng đã là con cái nhà họ Ngụy, phải đặt lợi ích củagia tộc lên hàng đầu, những lúc cần thiết, hy sinh chút lợi ích cá nhân cũng làđiều đáng làm. Giáo huấn xong, lần đầu tiên ông Ngụy thể hiện tình yêu thươngđối với Ngụy Nhất: “Thực ra con người Trâu Tướng Quân dù hơi gàn dở nhưng phẩmchất xem ra cũng tốt, có thể nhận thấy một điều rằng nó rất thích con. Con lấynó, bố cũng rất yên tâm”.

Ngụy Nhất nhìn khuôn mặtgià nua đầy nếp nhăn của Ngụy Đông Cốc, không biết từ bao giờ, người bố cao lớnuy nghiêm trong kí ức của cô giờ đã bạc nửa mái đầu.

Lúc này, Ngụy Đông Cốclại tỏ rõ vẻ lúng túng của họ nhả gái, hỏi: “Hôn nhân đại sự, bố mẹ cháu cóbiết không? Có cần phải bàn bạc lại một chút không?”.

“Việc của cháu, cháu cóthể tự định đoạt được”, Trâu Tướng Quân nói, đôi măt đen láy, sáng bừng như haivì sao vẫn đắm đuôi nhìn Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất lại liếc mắtnhìn về phía Tô Thích, khóe môi của chị gái dính chút bánh ga tô, Tô Thích đangdịu dàng giúp chị lau sạch, hai người dựa sát vào nhau, khóe môi đều cùng giấunụ cười.

Ngụy Nhất bỗng ngước mắtlên, nhìn Trâu Tướng Quân với một khuôn mặt vô cảm, nói: “Em đồng ý”.

Mọi người đều rất vuimừng, ai cũng cảm thấy hôm nay đúng là ngày song hỷ lâm môn, nam thanh nữ túcuối cùng cũng thành đôi. Chỉ riêng Trâu Tướng Quân biết được rằng, để có đượccái gật đầu của Ngụy Nhất, quả là một việc không dễ dàng gì, bởi hai người họvốn không đi theo trình tự của tình yêu.

Trâu Tướng Quân mừng vuikhôn xiết, vô cùng xúc động, tiến lên phía trước định ôm hôn Ngụy Nhất, nhưngcô lại dứt khoát đẩy anh ra, nói: “Nhưng em có một điều kiện”.

“Em nói đi”, tình thầncủa Trâu Tướng Quân đang phấn khởi, anh nói với giọng vô cùng vui mừng.

“Đợi em tốt nghiệp xongmới kết hôn”, Ngụy Nhất nói, trong lòng là một dải mờ mịt.

“Chuyện đó là đươngnhiên”, Trâu Tướng Quân cất lời.

Quan khách nồng nhiệtchúc mừng, bầu không khí được đẩy lên tới cao trào. Cuộc hôn nhân giữa hai giatộc Trâu – Ngụy sẽ giúp thế lực của cả hai ngày càng lớn mạnh.

Phần vũ hội buổi tối rấtnáo nhiệt Ngụy Nhât trốn vào một góc riêng theo thói quen, ngây người, đờ đẫn,nhìn thế hệ trước mình nói cười vui vẻ, nhìn những người trẻ tuổi uốn éo nhảymúa, nhìn Tô Thích và chị gái khiêu vũ, quả là một đôi kim đồng ngọc nữ, mộtcặp đôi hoàn mỹ.

Tô Thích khẽ ôm phần eocủa Ngụy Trích Tiên, nhìn sâu vào mắt của chị ấy, đắm đuối mà dịu dàng. Anh ghésát vào tai chị nói thầm câu gì đó, chị nhìn anh cười khúc khích, khuôn mặt lộrõ vẻ xúc động.

Trâu Tướng Quân sải từngbước lớn tiến lại gần, lôi Ngụy Nhất vào giữa đám đông khiêu vũ. Ép cô nhìnmình, nói với một giọng ngang ngược: “Tối nay, em chỉ có thể nhìn một mìnhanh”.

Ngụy Nhất có chút mơ mơmàng màng, khẽ bước theo điệu nhạc, gấu váy phấp phới bay. Trâu Tưóng Quân kéođầu cô ngả lên vai mình, Ngụy Nhất ngửi thấy mùi hương bạc hà thanh nhẹ lẫn vớimùi cơ thể đàn ông trên người Trâu Tướng Quân, khuôn mặt cô ửng đỏ, lại có chútlo sợ, cựa quậy một cái nhưng không thoát ra được nên cứ ngả đầu lên vai anhnhư vậy.

Trong nháy mắt, cô chạmphải cái nhìn của Ngụy Trích Tiên, giây lát bốn mắt nhìn nhau đó, hai chị em khôngthể nói rõ được rằng họ đang ngưỡng mộ hay thù hận nhau.

Ông Ngụy đứng một góc,hiểu rất rõ chuyện của hai cô con gái.

Tối đó, Trâu Tướng Quânmột mực độc chiếm vị hôn thê, mỗi khi có người tới mời, anh đều bước tới, lịchsự và xa lạ nói: “Xin lỗi, cô ấy đã có bạn nhảy rồi”.

Điều khiến Ngụy Nhất bấtngờ nhất, đó là nhân lúc Ngụy Trích Tiên nghỉ ngơi chọn đồ ăn, Tô Thích cũngbước tới chỗ cô, vô cùng hào hiệp, dáng vẻ nho nhã. Còn Ngụy Nhất, khi thấy anhtiến về phía mình, cô cảm thấy gò bó đến nỗi nắm chặt bàn tay lại.

“Nhất Nhất, có thế mờiem cùng nhảy một điệu không?”, Tô Thích mỉm cười dịu dàng nói.

Trâu Tướng Quân bước tớitừ phía sau, lạnh lùng trả lời thay cô: “Cô ấy không rảnh”.

Tô Thích hỏi lại một lầnnữa, “Có thể mời em cùng nhảy một điệu không?”. Trong đôi mắt hình lá răm hơixếch của anh, cặp đồng tử long lanh như hai viên thủy tinh đang phát ra nhữngtia sáng đầy sinh động, chăm chú nhìn sâu vào mắt Ngụy Nhất.

Ngụy Nhất liền chìm đắmtrong ánh mắt đó, khẽ buông một tiếng thờ dài, cô đưa tay ra đặt vào lòng bàntay anh.

Tô Thích lập tức nắmchặt tay cô, khẽ khàng dẫn lối, kéo Ngụy Nhất sát vào lòng mình, đi đến giữađám đông đang khiêu vũ.

Ngụy Nhất không cầm lòngđược, quay lại nhìn Trâu Tướng Quân một cái. Trâu Tướng Quân vẫn đứng yên đó, nétmặt tối sầm, chớp mắt cũng thấy rõ dấu vết của sự tổn thương ghê gớm. Ngụy Nhấtvội vàng quay nhìn về hướng khác.

“Cô bé”, Tô Thích khekhẽ gọi, hai người đều suýt rơi nước mắt.

Ngụy Nhất cúi mặt xuống,không đáp lời.

Ánh mắt của Tô Thíchnhìn ra xa, buông một tiếng thở dài, nói: “Anh sắp đi rồi. Trước khi đi, anhmuốn được em tha thứ”.

Ngụy Nhất sững người,ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt khôi ngô tuân tú đó lộ rõ vẻ chân thành màlưu luyến. Cuối cùng cô cũng đáp lại: “Đi đâu?”.

“Đi Mỹ.”

“Sẽ không quay về nữasao?”

“Có lẽ vậy.” Tô Thíchngập ngừng một lát, rồi vẫn nói, “Anh đã rất do dự, không biết có nên đi haykhông. Mãi tới ban nãy mới quyết định”.

Ban nãy, Ngụy Nhất vừachấp nhận lời cầu hôn của Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất vô cùng đaukhổ, cũng có thể cảm nhận được vòng tay đang ôm lấy phần eo của mình thítchặtmhơn. Cô càng thêm hoảng hốt, không biết rằng quyết định trọng đại trongcuộc đời mỗi người đó, liệu có quá nóng vội hay không.

Cô đã vậy mà anh cũngthế.

“Cô bé, em có thể thathứ cho anh chứ?”, Tô Thích hỏi.

“Vâng”, Ngụy Nhất nói,ngoan ngoãn như lần đầu gặp anh vậy.

Cuối cùng, ý chí dù kiêncường mạnh mẽ đến mây cũng không thắng nổi sự rộng lượng của tình yêu.

Tô Thích bỗng rất muốnhôn cô. Anh khó có thể kiểm chế bản thân mình, cúi người xuống, lướt nhẹ đôimôi dịu dàng lên vầng trán của Ngụy Nhất, nhẹ nhàng như chỉ thoảng qua.

Ngụy Nhất không chút đềphòng, kinh ngạc tới nỗi đôi chân liên tục bước sai nhịp.

Một điệu nhảy còn chưakết thúc, Trâu Tướng Quân không nói không rằng, lôi Ngụy Trích Tiên bước tớidúi vào trong vòng tay Tô Thích, sau đó kéo Ngụy Nhất rời xa chỗ đó.

“Chú ý thân phận củamình!”, Trâu Tướng Quân rõ ràng là đã quan sát tất cả, anh có chút tức giận,lạnh lùng nói với Ngụy Nhất.

“Xin lỗi”, Ngụy Nhất cúiđầu xuống, hai hàng nước mắt lại tuôn rơi.

Trâu Tướng Quân khôngbiết làm thế nào, một lát sau anh lại kéo cô vào lòng, hôn mạnh lên trán cô,dường như muốn xóa hết dấu vết nào đó ban nãy. Sau đó, anh lại khẽ khàng hônlên môi cô, đè chặt đôi môi của mình ở đó, liên tục xoay chuyển.

Trong lòng hai người đềuhiểu rõ, giọt nước mắt đó đã tuôn rơi vì ai.

Hạ tuần tháng Mười hai,Tô Thích và Ngụy Trích Tiên cùng bay sang Mỹ.

Rất nhiều người trongtrường đã tới tiễn chân anh – nhân vật như một thiên thần, một truyền kỳ củatrường Đại học S này.

Ngụy Nhất nói, cô phảitham dự kỳ thi tiếng Anh cấp bốn nên không đến tiễn được, chỉ gọi điện thoạichúc hai người thượng lộ bình an.

Ở khu chung cư XuânThành, đã có biết bao ngày Tô Thích bắt cô ngồi học từ mới để chuẩn bị cho kỳthi tiếng Anh cấp bốn; đã có biết bao ngày khi ngồi đọc sách, suy nghĩ giải bàitập, chiếc bút trong tay cứ xoay qua xoay lại liên tục rồi lại bị Tô Thích cườinhạo, khẽ trách mắng… Còn những bữa cơm do chính tay cô nấu, những món raumuối do cô tự làm. Trong nhà tắm, liệu có còn chiếc bàn chải đánh răng in hìnhgấu Pooh của cô không? Gần cửa, đôi dép lê cỡ 33 bé tới nỗi một tay là có thểnắm gọn của cô đã bị mang đi chưa?.

Tất cả những thứ đó, TôThích đều nhớ rất rõ.

Ngụy Nhất không ra sânbay tiễn họ, chỉ nhờ một người bạn trong trường giúp cô mang một gói nhỏ choanh. Tô Thích mở ra xem, khóe mắt anh ấm nóng – trong lòng bàn tay anh là chiếcchìa khóa sáng lấp lánh đang nằm yên lặng.

Trong phòng thi, bốn bềyên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút sột soạt chạy trên giấy.

Bầu trời trong xanh vờivợi không một gợn mây, một chiếc máy bay bay ngang qua đó, một giọt nước mắtcũng lặng lẽ rơi, rơi trên mặt bàn của Ngụy Nhất – trên mặt bàn đã khắc sâu haichữ “Tô Thích”.

Cô tự nói với bản thân,từ nay về sau, không được nghĩ ngợi gì nữa. Dòng thời gi­an được khắc trên mặtbàn ấy đã ướt đẫm và vĩnh viễn dừng lại tại đó.

Những ngày tháng saunày, dù là trong rừng hoa đua nở của tháng Ba hay trong ánh nắng rạng rỡ củatháng Tư, vào một ngày nào đó, khi những tháng ngày rung động lòng người củangày hôm qua đã trở thành kỷ niệm, có lẽ, lần sau gặp lại, cô đã là vợ củangười ta rồi. Nếu trong một buổi chiều mùa xuân ngập tràn ánh nắng, họ vô tìnhgặp lại nhau, có lẽ cô vẫn có thể ung dung tự tại chào anh, “Xin chào, trước đâyem đã thầm yêu anh”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN