Thiên Hạ Chí Tôn
Chương 119: Ta hận trời
Vũ Thiên Long hoành độ hư không, cả người tuôn trào hạo nhiên chi khí, khiến hình dung hắn một khắc này trở nên cực kỳ hoa mỹ, Vũ Thiên Long cho thần thức bao trùm Tội Ác Chi Thành, hiển nhiên không có chuyện gì lọt được qua tầm mắt hắn, sở dĩ Vũ Thiên Long đến chậm là vừa rồi bất cẩn bị mê vụ cuốn lấy, chật vật truyền tống đi một đoạn khá xa.
Thần sắc âm trầm như nước, Vũ Thiên Long đứng đối diện Vũ Thiên Bá, trong ánh mắt xanh thẳm không thể nhìn ra cảm xúc, có chăng là nồng đậm tang thương.
Bốn bề sấm triều rền vang, trên thiên không điện lôi động đãng, tựa hồ thần tử đối với quân vương làm ra nghênh tiếp, tu vị Vũ Thiên Long không chút che dấu mà nộ phóng bên ngoài, dĩ vãng Vũ Thiên Long cũng từng là Hợp Đạo kỳ tu sĩ nhưng khi đó vẫn chưa nắm giữ thực lực chân chính, giờ phút này nhìn lại, viễn siêu quá khứ rất nhiều, khí tức của hắn sau 500 năm ngưng luyện bên trong lỗ hổng thời không đã hoàn toàn thay da đổi thịt, không còn cái lãnh ngạo chết chóc vốn có.
Được Đế Vận gia trì, Vũ Thiên Long tại Văn Lang Quốc chân chính Đế Vương tồn tại, một cỗ bá khí ngang dọc như muốn cùng trời tranh đấu, ánh mắt mênh mông chất chứa nồng đậm bi thương, bi thương kia góp nhặt từng chút trong nhân sinh của hắn cũng như muôn nẻo nhân sinh bá tánh lê dân.
Vũ Thiên Long xuất hiện quá chớp nhoáng, mọi chuyện phát sinh chỉ trong nháy mắt, Vũ Thiên Bá hoàn toàn không có thời gian nhìn nhận, ở dưới uy áp Thần Thánh càng không thể ngẩng cao đầu.
” Nội công! Ta nên gọi ngươi nội công hay là như Nạp Đặc, gọi ngươi một tiếng: Ma quỷ?” Vũ Thiên Long lạnh nhạt mở miệng, lúc này mới chú ý đến Vũ Thiên Kim đang bị Vũ Thiên Bá nắm trên tay.
Vũ Thiên Long từ trước đã chặt bỏ tham ái, trong nhân sinh kinh lịch càng nếm trải qua những sự kiện khiếp người, không có lý do gì khiến cho tâm tính hắn phải mảy may dao động, mặc dù rõ ràng mẫu thân đã chết, kẻ đứng trước mặt này cũng chính là thủ phạm.
Thanh âm không lớn nhưng có sức thị uy của bậc Đế Vương, Vũ Thiên Bá vừa nghe xong thì nội tâm kịch liệt run rẩy, đến cuối cùng cả người không kiềm chế được mà run rẩy dữ dội, sự áp chế gắt gao không phải chỉ trên phương diện tu vi, khí chất Vũ Thiên Long đã hoàn toàn siêu phàm nhập Thánh, nhân loại đứng trước Thánh Thần mấy ai không sợ hãi?.
Vũ Thiên Kim từ tay Vũ Thiên Bá rơi xuống mặt đất, được quang bàn Đạo Vận của Vũ Thiên Long nâng đỡ, nhìn nàng cực kỳ tiều tụy, dung nhan kia mặc dù xinh đẹp nhưng mang theo quá nửa bi ai.
” Ngươi! Ngươi làm sao không chết?” Vũ Thiên Bá lúc này mới chợt bừng tỉnh, hắn quá sợ hãi, càng để cho nỗi sợ xâm lấn lý trí.
Vũ Thiên Long ở trận chiến Hoa Hạ thể hiện ra cái điên cuồng tột độ, địch nhân chết dưới tay hắn nhiều không đếm được, đối với địch nhân, Vũ Thiên Long chưa bao giờ mềm lòng, mặc cho đối phương có là ai đi chăng nữa.
Vô tình tại bên trong tâm trí của những người từng chứng kiến qua cảnh tượng ngày hôm đó để lại một cái lạc ấn khó phai mờ, nói đúng hơn là bóng ma to lớn.
Vũ Thiên Bá bỗng nhiên động thủ, xung quanh thân thể ma khí mãnh liệt sôi trào, ma ảnh ngàn vạn gào thét, lập tức miệng nhẩm pháp ngôn, tay ấn pháp quyết, đoá U Liên trước mi tâm cháy bùng tử quang, cả người như mị ảnh hướng Vũ Thiên Long giết tới, khoảng cách rất gần.
Liền nghe được âm phong giật động, Hợp Đạo sơ kì tu vi triệt để chống ra chấn cho trời đất quay cuồng, hắn tu Ma Đạo, khi công kích hiển nhiên ma âm gầm thét, một cái Ma Đạo đạo môn do thiên địa linh khí huyễn hoá sừng sững giữa trời, bốn bề núi thây biển máu, khắp nơi khung cảnh địa ngục, một góc Tội Ác Chi Thành quệt lên sắc hồng chết chóc.
Vũ Thiên Bá sợ hãi, sợ hãi cái bóng ma trong lòng, cũng vì sợ hãi mà dứt khoát ra tay động thủ, cả người hắn hoá thành u vụ cuốn lấy Vũ Thiên Long, Ma Đạo đạo môn tràn ra kinh thiên ma khí, từng đợt từng đợt ma khí cuồn cuộn như trường giang đại hải nhằm Vũ Thiên Long bủa vây.. Núi thây biển máu, địa ngục cảnh tượng lâm thế.. Nghe được tiếng ma hờn quỷ khiếu rợn người.
Vũ Thiên Long phảng phất như thái sơn, toàn thân không động, trên cơ thể chí dương cương khí phun trào chấn cho ma khí tan tác, Đế Vận toả ra quang minh chói mắt.
Khi Ma Đạo đạo môn cách không giáng xuống, Vũ Thiên Long mới chậm rãi nhấc tay, từng động tác đều toát ra Thần Vận, một cái nhấc tay cảm tưởng như bầu trời sụp xuống hắn cũng có thể dễ dàng nhấc lên được.
Thiên địa oanh minh, Ma Đạo đạo môn ngừng tại hư vô, phía trước nó bỗng nhiên nhiều hơn một cánh cửa, đại môn này cực kỳ to lớn, bên trên tản mát một cỗ khí tức sâu xa bí hiểm.
Luân hồi sinh tử tái hiện, đạo môn của Vũ Thiên Long quá lớn, phảng phất bao trùm thiên địa, dễ dàng nuốt chửng Ma Đạo đạo môn.
Rất nhanh, Vũ Thiên Bá đã bị Vũ Thiên Long nắm chặt trên tay, y hệt cái cách mà hắn đã làm với Vũ Thiên Kim lúc trước, không ngôn từ, không biểu cảm, Tội Ác Chi Thành liền lâm vào cái tĩnh mịch đáng sợ, ánh mắt Vũ Thiên Long xuyên thấu thể nội đối phương, Đạo Thần bao trùm thần thức đối phương, dễ dàng nhìn ra mánh khoé.
Bên trong thức hải Vũ Thiên Bá, cũng mảnh hải dương to lớn, ở đó ngoài toà đạo môn đen kịt ma khí trùng thiên thì bên cạnh xuất hiện một chiếc lồng sắt, chiếc lồng kia nhốt một người, là thần thức Vũ Thiên Bá.
Thần thức Vũ Thiên Bá như đèn dầu sắp cạn, tùy thời có thể bị dập tắt, lúc này ánh mắt ảm đạm nhìn ra bên ngoài, xem từng đợt sóng biển cổn đãng vồ vập, ý thức đã không còn được tỉnh táo.
Thình lình, bên trên mảnh hải dương phiêu phù một cái thân ảnh thanh niên bạch y, người này Vũ Thiên Bá từng gặp qua hai lần, một lần tại giếng cổ Thăng Long Hoàng Thành, lần còn lại là ở phế tích Ma Cung.
Phía sau lồng giam, Vũ Thiên Bá nhìn thanh niên bạch y đang đạp trên sóng lớn, hắn mấp máy môi nhưng không thể thốt ra được lời nào, thần sắc vặn vẹo, biểu tình cực kỳ dữ tợn.
” Thiên Long!”
Một khắc như ý thức nhập thể, Vũ Thiên Bá lớn giọng hô, nhưng thanh âm chưa kịp rời miệng liền bị sóng biển vùi dập, Mệnh Thần đã tắt, Vũ Thiên Bá lúc này phải dùng đến bí pháp để đổi lấy một giây thanh tỉnh.
Vũ Thiên Long đi đến bên cạnh Vũ Thiên Bá, ánh mắt chất chứa bi ai nhưng khuôn mặt thủy chung trầm lặng.
” Nội công!” Vũ Thiên Long chỉ thốt ra được một câu, ngôn từ còn lại đều nghẹn trong cổ họng, nhìn thấy thân nhân tàn tạ như vậy hắn không cầm lòng được, muốn khóc.. Nhưng Vũ Thiên Long hiện giờ không có nước mắt..Hắn rấm rứt đưa tay nện lên khuôn ngực.
” Long nhi! Ta đáng chết, vì ta mà mẫu thân con!..” Vũ Thiên Bá dằn vặt, thần thức càng lúc càng trở nên mơ hồ.
” Hắn là ma quỷ! Phải giết chết hắn..Phải giết chết hắn!” Dứt lời Mệnh Thần tiêu tán, mảnh hải dương lập tức tối lại như bị hắc ám xâm thực.
Vũ Thiên Long nội tâm đau đớn tựa ngàn vạn cây kim cùng lúc xuyên qua tâm can phế phủ, Vũ Thiên Bá bị Ma Tu đoạt xá, thần thức có thể duy trì đến ngày hôm nay đã xem như một cái kỳ tích lớn lao, nhưng cũng có thể là một hồi nghiệt quả.
Vũ Thiên Long không đến sớm, không đến muộn mà đến vừa kịp lúc, đến khi tình hình đã không còn cách nào cứu vãn.
Xưa nay hắn truy cầu thực lực, trưởng thành nhờ đạo tâm, đạo tâm của hắn là bảo hộ cho thân nhân bằng hữu, là nghịch thiên thay đổi nhân sinh vận mệnh chính mình, nhưng chung quy lại, hắn chưa bao giờ làm được, dù là khi mới chập chững đạp vào Tiên Lộ, thậm chí ngay cả khi đã đứng trên Nhân Đạo đỉnh cao.
Trong lòng tựa hồ đất trời cùng động, Vũ Thiên Long chết lặng, ngoại nhân nhìn vào thấy hắn dường như vô cảm nhưng thực tế từ lâu đã bị sóng to gió lớn vùi dập, loại cảm xúc này muốn xé tan nội tâm hắn, từng chút, từng chút một cào cấu dằn vặt, nếu có thể, Vũ Thiên Long muốn được khóc, trong nhân sinh lần thứ ba rơi lệ.
Vũ Thiên Long đứng tại đó hồi lâu, cuối cùng thình lình quỳ gối, hướng về phía trước dập đầu ba lạy.
Mệnh hắn chú định Quân Vương, nhưng phải nhìn lê dân chịu hoạ, mấy chục vạn tu sĩ bỏ mình, hàng trăm vạn bá tánh phơi thây trên mẫu địa, bản thân hắn không giúp được nhiều.
Mệnh hắn có gia tộc, có thân nhân đầy đủ, nhưng phải nhìn từng người một chết đi.. Mẫu thân hắn, nội công hắn.. Nhưng rốt cuộc ai mới là kẻ thù?.. Không ai cả!.. Hắn hận trời.
Một khắc này nội tâm gào thét, Vũ Thiên Long vô thức nhấc tay, một chưởng thình lình hướng thương khung giết tới.. Toái Tâm Chưởng khí thế hủy thiên diệt địa, chưởng ấn như núi, quang mang quấy trời.
Một chưởng lập tức khai mở thời không, như lưu tinh vẫn lạc trực tiếp nện lên tầng cương khí hộ tinh.. Đất trời chấn động, hư vô nổ tung.
Ở đâu đó bên ngoài tinh không vô ngần, tôn Cự Quỷ vạn năm ngủ say bỗng nhiên thức giấc, nhục thân cao lớn vĩ ngạn kia bắt chước y hệt động tác của Vũ Thiên Long.. Một chưởng hướng thương khung..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!