Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần.
Chương 101: Phủ Lục 3.
Sát Huyết Dạ nhướng mày như khó tin nhìn cái người được gọi là thần y kia, dáng người lực lưỡng, da ngâm, mày rậm, mắt sâu hung hãn, cả khuôn mắt tót lên vẻ hung ác, rõ là một tên đầu gấu cứ như từ trên núi xuống, mặc dù thiên hạ rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra, với ánh mắt nhìn người của một lão nhân như hắn thì thật trong mắt Sát Huyết Dạ nhìn đường nào tên này cũng giống một tên thổ phỉ hơn là một đại phu.
“Tại hạ là người ẩn cư trên núi, vì có chuyện nên mới xuống, ai ngờ gặp phải người dân đang mắc bệnh nên dùng chút y thuật đã biết mà chữa trị”
Tên này như đoán trúng được được Sát Huyết Dạ hắn đang nghĩ gì nên cũng giải thích.
“Tốt quá! Đúng đây là dáng vẻ của một thần y rồi” tri phủ miệng kéo cao mà khen khợi.
Sau khi nghe xong Tây Cẩn Triệt, Tác Thác Nghiêm cùng Sát Huyết Dạ chỉ biết lắc đầu cho sự thái quá của ông, nếu ông mà gặp Vương Thúc Lang có phải ông sẽ nói hắn là thần tiên trên trời hay không?.
“Ngươi chỉ cần ra sức chữa trị cho mọi người, dù ngươi cần bất cứ thứ gì bổn vương đây cũng sẽ cho người hổ trợ ngươi theo ngươi muốn” Tây Cẩn Triệt lên tiếng mặc dù trong lòng cũng bán tín bán nghi.
“Tiểu nhân sẽ cố gắng thưa vương gia”
Cách đó không xa.
“Phu nhân! Người nên quay về, nếu người nhiễm bệnh, thuộc hạ sẽ bị chủ nhân trách phạt mất” Thổ Nhĩ đã chắn trước.
Nhìn nam nhân cùng nữ nhân trước mặt, cũng không xa lạ gì với ta, là thuộc hạ của Thác Nghiêm chàng ấy, sao ta lại quên những người thuộc hạ trung thành của chàng ấy nhỉ!.
“Ta chỉ muốn xác nhận một chuyện thôi, bệnh này ta đã gặp qua rồi, sẽ không dễ dàng nhiễm bệnh đâu”
“Phu nhân! xin đừng làm khó thuộc hạ, người cũng biết tính khí chủ nhân rồi, nếu người có chuyện gì thì không đơn giản là trách phạt mà ngay đến mạng bọn thuộc hạ cũng không còn!”
A Tả mặt đã khổ sở mà nhìn đến ta như đang khẩn cầu, có lẽ đồng tình với bọn họ cả Thiên Ý cùng Dạ Ý cũng đưa ánh mắt rụt rè sang ta mà không dám nói lời nào, biết hành động đó của các em ấy như một thói quen, hễ muốn khuyên ngăn ta chuyện gì nhưng sợ làm trái lệnh của ta nên không dám mở lời.
“Hai em cũng muốn ta trở về đợi!”
Khi ta hỏi Thiên Ý cũng gật đầu thành thật.
“Tướng quân! Bệnh này lúc trước xem như chúng ta may mắn không bị nhiễm, nhưng ai biết được, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà tướng quân”
“Tỷ…tỷ…cứu mạng…”
Một nam hài tử ở đâu chạy ra, bổ nhào vào người ta mà nôn đấy nôn để.
“Phu nhân”
Tất cả đã quá muộn, máu của hài tử đó đã loan lỗ khắp người ta trước khi kịp Thổ Nhĩ lôi ra, nam hài tội nghiệp đã bị nén xuống đất không chút thương tiếc.
“Tướng quân! Người nên tránh xa nó ra” Thiên Ý đến bên ta dùng khăn mà lau vội lấy những vết máu kia.
Mặc kệ hành động của em ấy, ta đến bên nam hài đế mà đỡ nó dậy, hàng động đó của ta đã là bốn người kia mặt đã tái nhợt, hốt hoảng như ngồi trong đóng lửa mà cùng nhau ngăn lại, Thiên Ý cùng Dạ Ý kéo ta dậy còn Thổ Nhĩ cùng A Tả lại kéo nam hài ấy ra.
“Sẽ không sao đâu mà, các ngươi không thấy nó đang rất đau đớn sao?” Thoát khỏi tay Thiên Ý cùng Dạ Ý ta lại nhào đến ôm lấy nam hài đó.
“Mạc tướng quân đúng là tâm bồ tát!”
Mục Trường Mệnh cùng tùy nữ của mình đã xuất hiện tự bao giờ, không những vậy, ta còn thấy cả Thanh Thanh đứng sau nàng ta nữa, vậy mà ở khách điếm ta không phát hiện là có Thanh Thanh theo cùng, mặc kệ những lời nàng ta nói, hướng Thổ Nhĩ ta dường như ra lệnh.
“Mau đem hài tử này đến tìm thần y, nếu không sẽ không kịp nữa!”
Thổ Nhĩ không chằn chừ mà bế bổng nó lên, ngay tức khắc đã biến mất.
“Mạc tướng quân có cần về thay y phục không? Cả người tướng quân đều là huyết tươi”
Mục Trường Mệnh lại lên tiếng như nhắc nhở ta, nhìn lại toàn thân đúng là nên thay y phục rồi,lỡ để Thác Nghiêm cùng Huyết Dạ trông thấy, nhất định sẽ lo chết.
“Cảm tạ công chúa đã quan tâm”
“Tướng quân khách sáo quá, dù sao tướng quân cũng là thanh mai trúc mã của Nhị vương gia, ta còn rất nhiều đều muốn biết về chàng ấy! Có lẽ phải thông qua tướng quân rồi”
Nàng ta muốn biết về Cẩn Triệt thông qua ta sao? Rõ nàng ta biết Cẩn Triệt yêu ta nên cố tình như thế để thể hiện sự chiến thắng của bản thân mình.
“Công chúa nên hỏi Nhị vương ấy, ta cáo lui trước”
Chưa để ta bước thì ám khí đã phóng tới.
“Tướng quân cẩn thận” Dạ Ý hô lớn.
“Á…”
Tiếng la kinh hoảng của tỳ nữ trước khi nàng ta nằm bắt động, Thanh Thanh đã được Mục Trường Mệnh bảo vệ phía sau.
“Công…công chúa người hãy cẩn thận”
Chớp mắt một đám hắc y nhân đã bao vây lấy bọn ta, có lẽ là nhắm vào Mục Trường Mệnh mà đến vì khi thấy bọn hắc y, Mục Trường Mệnh như đã nhận ra mà lớn giọng.
“Muốn giết bổn công chúa? Đúng là một lũ ô hợp”
Không một tiếng trả lời, chỉ một lời ra lệnh giết, tất cả hắc y nhân đã xông tới muốn lấy mạng tất cả bọn ta không ngoại trừ Mục Trường Mệnh.
“Vương phi! Bọn thuộc hạ đến đây bảo vệ người”
Tô Tô đã xuất hiện để hộ trợ ta, nàng ta là thuộc hạ của Tấn Triệu vậy nếu không nhầm chàng ấy cũng ở đâu đây, và quả nhiên.
“Nương tử! Nàng muốn ta phải lo lắng thế nào hả?”
Đúng là Tấn Triệu, chàng đã ôm lấy người ta, không những thế Thẩm Sư cũng đã có mặt.
“Nàng luôn làm vi phu phải lo lắng vì nàng”
Vậy là hai chàng ấy lại theo đến đây thật, ta biết họ sẽ không giận đến mức mà bỏ mặc ta.
“Nàng bị thương sao?”
Tấn Triệu giờ mới chú ý đến người ta, theo lời nói mà nhìn tứ phía người ta để tìm vết thương, nhẹ lắc đầu ta phủ nhận.
“Không có, là máu của một nam hài bị bệnh thôi”
“Sao?” Đồng thanh.
Cả hai như nghe chuyện kinh khủng mà muốn lột cả y phục ta tại đây luôn vậy.
“Ái…gì vậy?”
Ngay lập tức Tấn Triệu đã bế bổng ta lên.
“Đi thay y phục, ai biết bệnh sẽ lây nhiễm thế nào?”
Mặc cho bọn người Thiên Ý, Dạ Ý cùng Mục Trường đánh nhau cùng hắc y nhân, hai chàng ấy lại mang ta đi.
=========================
“A Thật! Chàng ăn cơm đi”
Một bát cơm với vài cộng rau đạm bạc ở trên đã được nữ nhân vui vẻ mà đưa lấy cho hắn, người tên A Thật kia cũng mỉm cười mà nhận lấy khi đã buông chiếc rìu trên tay xuống.
“A Thật chỉ có cơm và rau, chàng cứ ăn thế này hoài, thật cực cho chàng quá” giọng đầy lo lắng.
Hắn khẽ lắc đầu, mặt trở nên nhu hòa hơn khi thấy nàng lo lắng như vậy.
“Không đâu! câu đó ta phải nói với Tiểu Muội mới phải, nàng là thân nữ nhi mà phải ăn uống như thế cùng ta, ta thật hổ thẹn, đã ở chỗ nàng, mà cũng chẳng làm được gì cho nàng”
“A Thật đừng nói vậy mà! Có…A Thật ở đây, Tiểu Muội rất vui”
Mặt nàng đã ửng hồng, còn hắn thì chẳng để ý cho lắm mà vẫn chú tâm vào bát cơm trên tay mình, nhìn hắn ăn cũng đẹp mắt như vậy, thật làm nàng say mê hắn như điếu đỗ, ở đâu để nàng cứu được một nam nhân tuấn mỹ lại tốt tính, đúng là tự nhiên nhặt được bảo bối, nhưng nàng lại sợ có ngày hắn sẽ nhớ ra tất cả, nếu hắn có thê tử rồi thì nàng phải làm thế nào, vì hắn đây nhìn đường nào cũng như công tử con nhà quyền thế, nếu chưa có thê tử thì trong phủ cũng lắm thông phòng, đến bàn tay trơn chu kia cũng chứng tỏ hắn chưa từng động qua rìu để bổ củi bao giờ.
“Một lúc nữa Tiểu Muội phải đến nhà Quí đại thẩm đổi gạo, chàng bổ xong đóng củi này thì nên đi nghĩ ngơi đi nhé!”
Nghe đến đó hắn đặt bát cơm xuống, mà hướng nàng đầy lo lắng.
“Giờ đang dịch bệnh hoàng hành, nàng nên tránh ra ngoài thì hơn, để ta đến đó đổi gạo dùm nàng”
“Không sao! Nhà Quí đại thẩm cũng không ai mắc bệnh, Tiểu Muội đi nhanh sẽ về nhanh thôi”
Khi nàng từ chối mà đứng dậy thì hắn cũng đứng theo.
“Để ta theo, ta không an tâm”
Tim nàng như muốn nhảy ra ngoài, nam nhân này đúng là quá tốt, khiến nàng cảm thấy tâm thật ấm áp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!