Tình Yêu Của Sói (Full) - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1304


Tình Yêu Của Sói (Full)


Chương 2


Đến quán karaoke Thiên Đường, nhóm của Ngân thấy Ngọc đang kẹp với ông già, đầu hói, cơ thể “sặc” mùi tiền đi ra. Ngọc tuy ở chung chỗ với Ngân, nhưng được cái body nảy nở, khuôn mặt baby nên hay được đưa đi khách nhiều tiền hơn.

Vừa đến nơi, Cẩm Tú lại đến hối thúc, ả làm “tú bà” ở đây mà.

– Nè, nè.. mấy con bánh bèo kia nhanh chân lên coi, khách đợi nãy giờ.

Cả đám ùa vào trong, Xuân lại nói nhỏ với Tú.

– Má ơi, nay em “tới tháng” cho em nghĩ vài hôm.

– Mẹ mày, bước vô kia, xíu tao kiểm tra, định trốn việc à ?

– Vâng.

Sau khi sắp xếp gái đi đến các phòng, Ả Tú mới đến nhà vệ sinh dành cho nhân viên kiểm tra một số gái xin nghĩ.

Khoảng ba bốn cô gái, độ tuổi chừng hai mươi mấy xếp hàng ngang chờ được kiểm tra.

– Lột quần ra, lần lượt.

Ả Tú lại kiểm tra, ai “tới tháng” thật Tú đều cho về, còn không quên chửi theo.

– Mẹ kiếp, mấy con đĩ tụi bây. Tới tháng gì mà tới lịa lịa à, tao nhìn hồi tao muốn ói lun đó.

Rồi đến lượt Xuân, Xuân run run tay cầm gấu váy ngắn cụt ngũn.

– Mày cởi đi, không lẽ đợi tao cởi dùm.

– Má ơi, em… em… hình như lại có bầu.

Ả Tú hốt hoảng, đi đi lại lại, tướng tá ỏng ẹo.

– Chết, chết rồi… sao mày để vậy hả?

– Em còn không biết của ai nữa.

– Chết rồi… mai đi phá đi nghe chưa. Làm ăn thế này chết tao rồi. Thôi về đi.

– Vâng ạ.

Xuân đi rồi, ả Tú mới chỉnh chu lại trang phục, nhìn vào gương ngắm nghía nhan sắc. Tại cái lũ này mà ả thấy dạo này mình nhiều vết nhăn quá.

[…]

Tôi cố gắng làm mọi việc giúp cho Ngân, Ngọc và Xuân. Nhưng được cái tôi làm cái gì cũng hư, làm cái gì cũng đổ vỡ. Riết rồi tôi thấy mình vô dụng cực kỳ, tôi chỉ biết khóc là khóc.

Ngọc từ ngoài đi vào, dáng đi khập khiễng. Đêm qua cô bị lão già đầu hói hành cho lên bờ xuống ruộng. Cô thầm nghĩ “mẹ kiếp nó chứ, già lại còn béo mà nó sung như trâu, người lại hôi mùi thịt mỡ”. Biết là thế, nhưng được cái lão bao xịn, nên mới làm cô thôi nguyền rủa.

Vào thấy tôi đang rấm rứt khóc, Ngọc điên tiết thiệt chứ.

– Mẹ mày, làm cái gì mới sáng đã khóc, hãm tài vừa thôi. Hai đứa kia chưa về hả?

Tôi nhanh chóng lau nước mắt, tôi sợ lại bị Ngọc đánh.

– Chị Ngân chưa về, chị Xuân hồi tối về rồi mà lúc nãy đi đâu ấy.

– Cút ra ngoài kia cho tao ngủ, cấm làm ồn.

Ngọc cởi bỏ xiêm y ngay trước mặt tôi, không một chút e ngại, rồi vứt về phía tôi.

– Mang đi giặt cho tao, hư nữa là tao giết.

Tôi lồm cồm bò dậy, ôm cái váy định đi. Ngọc gọi lại.

– Cái này nữa.

Ngọc vứt luôn ra đó cái quần lót và dây ngực mà Ngọc đang mặt. Tôi cũng cứ thế mà nhặt lên đi giặt.

Cỡ đâu gần trưa Xuân mới về, lúc đó Ngân đã về trước và đang ngủ. Xuân vào lay Ngân.

– Ê dậy đi, có tiền cho tao vay ít.

Ngân cũng mệt lả, đêm qua đã uống biết bao nhiêu, rồi còn bị khách hành biết bao nhiêu. Nên mắt mở cũng không nổi.

– Gì vậy trời, mày làm như tao dư giả quá.

– Cho tao mượn đi, tháng sau tao trả, tao mới nộp tiền học cho em tao ở quê rồi.

– Mẹ kiếp, thân ai nấy lo đi, mày lo cho nó làm gì rồi mày cực.

– Em tao thì tao lo, với lại tao đi phá, mà thiếu tiền.

Ngân bật nhanh dậy.

– Hả, phá nữa hả, ba lần rồi đó ?

– Ừ, thì cái nghề này mày cũng biết mà. Dính thì phá thôi, muốn giữ lại cũng đâu có được.

– Để tao xem, còn bao nhiêu tao đưa cho.

Ngân lại ví lục soạn, còn đâu được cỡ ba trăm ngàn. Ngân giữ lại năm mươi ngàn, để có đói còn mua được cho tôi gói mì. Đâu phải ngày nào cũng có khách đâu.

– Tao có ngần này, mày cầm đỡ đi.

Xuân cầm tiền mà mặt ỉu xìu.

– Chừng này không đủ.

Ngọc nằm bên cạnh, mở ví lấy ra tờ năm trăm ngàn mới cóng vứt về phía Xuân, rồi lại nằm ngủ.

Xuân bay lại nằm bên cạnh cảm ơn Ngọc rối rít. Tuy Ngọc khó tính, gai góc. Nhưng được cái Ngọc thương Ngân và Xuân lắm, Ngọc thương những mãnh đời bất hạnh như cô.

– Cảm ơn mày nhé Ngọc, thương mày quá.

– Xê ra tao ngủ, cho mượn, không phải cho không đâu. Tiền tao rát háng đêm qua mới có đó.

– Tao biết, tao biết mà. Ít bữa có tao trả.

Rồi Xuân quay sang kéo Ngân đi.

– Này, đi đâu?

– Đi phá.

– Mày cũng phải để tao thay đồ chứ, như này ra đường gớm quá.

– Lẹ lẹ đi.

[…]

Cơ sở phá chui này là của bà Sự, bà năm nay hơn năm mươi rồi mà lại có thâm niên nghề hai mươi năm.

Cơ sở của bà nằm sâu trong con hẻm nhỏ, căn nhà cấp bốn cũ kĩ meo mốc. Vào trong nhà, có hai ba người đến đây với mục đích giống họ. Trên trần nhà có cái quạt cũ kỹ chạy với tốc độ ốc sên.

Chỗ này không phải lạ, nhưng mỗi lần đến đây Ngân cũng đều quan sát một lượt. Căn phòng vẫn thế, tường cũ nên vôi tường cũng tróc ra, nền nhà mốc meo đen quạnh. Sau tấm rèm bằng vải đó là nơi những đứa trẻ bị tướt đi mạng sống.

Từng người, từng người đi vào rồi đi ra mặt nhăn nhó vì đau. Ngân cũng từng đến đây một lần, từng leo lên cái bàn đó một lần. Nên Ngân biết được cái cảm giác ghê tởm đó như thế nào.

Lúc sau bà Sự đi ra lại gọi tên.

– Người tiếp theo.

Xuân bình thản bước vào trong đó, Xuân rất bình thường không hề sợ sệt.

Bên trong phòng vẫn vậy, có chiếc giường y tế và cái đèn vàng mờ mờ. Xung quanh dưới đất trong góc tường là những cái bao đen, trong đó chứa đựng những đứa trẻ bất hạnh. Mùi máu tanh khiến Xuân xém nôn.

Kiểm tra một lượt, bà Sự lắc đầu.

– Thành tử cung mỏng thế này, không phá được nữa đâu. Với thai to rồi.

Xuân hoảng lắm, không phá thì biết làm sao được.

– Bà ơi, bà giúp con, nếu không phá không được bà ạ.

– Cái cô này, thai to thế, phá rồi chẳng may băng huyết, ai chịu trách nhiệm cho, mất uy tín chỗ tôi lắm. Tôi không làm đâu.

Xuân ngồi dậy, van xin bà Sự.

– Bà ơi, bà thương con, bà giúp cho con. Cái nghề của con bà biết rồi đó, không phá không được.

Bà Sự điên tiết hét lên, ngay cả Ngân và mấy người bên ngoài đều nghe thấy.

– Cô điên à, tôi bảo không được là không được. Lỡ cô có mệnh hệ gì, tôi mang tiếng giết người à. Cô về đi cho.

Xuân lại thất thểu đi ra, Ngân nãy giờ cũng nghe hết đoạn đối thoại của hai người. Căn phòng bé lắm, thậm chí tiếng dao kéo xoạt xoạt còn nghe được mà.

– Ngân ơi, tao biết tính sao đây Ngân ?

– Hay tao với mày đi bệnh viện xem, ở đó chắc người ta giỏi hơn.

– Ừ, vậy đi.

Rồi Ngân và Xuân bắt xe ôm đi ra bệnh viện. Tất cả bệnh viện lớn nhỏ họ đều đi qua, nhưng không một ai chịu phá cái thai đó cho Xuân cả.

– Chết rồi,Ngân ơi, làm sao đây.

Ngân cũng rối trí lắm, cái thai mà không phá thì chỉ có con đường chết mà thôi.

– Thôi về rồi tính.

[…]

Ngọc ngồi ngay bệ cửa, tay cầm điện thoại, còn mồm thì quát sa sả tôi.

– Mày nhanh lên đi, rửa có mấy cái rau với mấy cái chén cũng không xong, lề mà lề mề.

– Vâng, em đang rửa mà.

– Còn ở đó mà nói, trưa nay có muốn nhịn không ?

Tôi nhanh tay trán lại mấy cái chén, rồi mang lại rổ úp. Không hiểu hớ hênh thế nào, té oạch, chén rơi rỡ hết.

Ngọc thấy tôi té, trầy xướt nhưng không dám khóc, lại tiếp tục quát tôi

– Đứng lên, té ở đâu đứng lên ở đó. Khóc lóc cả ngày thì được cái chó gì. Dọn dẹp đi.

– Vâng ạ.

Tôi rất muốn khóc, nhưng sợ bị mắng nên cố nín. Chứ vết trầy trên gối tôi cũng rát lắm.

– Xong chưa, vo gạo đi, vo ba nước rồi nước cuối đổ vào cách gạo một lóng tay nghe không.

– Vâng ạ.

– Cho luôn 3 quả trứng vào nồi cơm luộc luôn đi. Xắt thịt đi, tí tao kho.

– Vâng ạ.

Tôi làm theo mấy lời của Ngọc dặn. Đây là lần đầu tiên tôi cắt thịt, mấy lần trước chỉ cần rửa rau rửa chén thôi. Mà rau thì cũng đổ, mà chén cũng bể gần hết rồi. Tôi luôn tự nhủ bản thân phải cố gắng mỗi ngày.

Hồi trước tôi có thấy dì Vân giúp việc nhà tôi hay làm, lấy cái dao chặt bụp là xong. Tôi nghĩ nếu mà làm tốt thì kiểu gì chị Ngọc cũng khen.

Bụp… bụp…

Ngọc thấy tôi đang bằm miếng thịt thì hoảng lắm.

– Ấy, ấy mày làm gì đấy ?

Tôi nhìn Ngọc rồi cười rất tươi.

– Em cắt thịt chị ạ.

Lúc này Ngọc mới chịu đứng lên, lại chỗ tôi. Lấy tay véo vào tai đau điếng.

Tôi đau nhưng cố gắng chịu đựng, nén lại không khóc. Ngọc nhìn tôi, trán cũng nhíu lại.

– Mày phải giữ miếng thịt lại như thế này, rồi cắt như thế này.

Tôi nhìn từ nhát dao cứa nhẹ mà miếng thịt tách ra nhẹ nhàng. Tôi không ngờ chị Ngọc ngoài la với hét, lại giỏi vậy đó.

– Oa, chị Ngọc ơi, sao chị giỏi quá vậy.

– Mày khỏi nịnh, cắt thịt thôi mà, vào kia lấy nồi với gia vị ra đây, đừng vụng nữa đó.

– Vâng ạ.

Tôi vừa vào trong thì thì cả Xuân và Ngân đi về. Xuân mệt mỏi vào thẳng nhà nằm luôn. Ngọc cũng lo nên hỏi thăm.

– Sao rồi?

Ngân thở dài lắc đầu.

– Vẫn không được.

– Gần cả tuần rồi đó, vậy tính sao.

– Tao cũng không biết nữa.

Rồi Ngân cũng đi vào nhà. Ngọc lại tiếp tục nấu ăn thôi.

[…]

Bóng chiều vừa tắt, mọi phòng đều nháo nhào thay đồ, trang điểm. Ai cũng phải “đi làm”, riêng Xuân thì không cần, mấy nay không lên quán karaoke thì Xuân ra đứng bắt khách vỉa hè thôi.

Duy đi vào giục bọn họ, không quên ghé qua phòng Ngân.

– Con Xuân kia, mày coi mà giải quyết nhanh lên. Bà Tú hối lắm rồi đấy.

Xuân vẫn nằm dài trên nệm ngán ngẫm.

– Em biết rồi anh ạ.

Sau khi mọi người đi hết, chỉ còn tôi trong phòng. Xuân hết đường đành nghĩ quẩn.

– Nga, mày ra ngoài đi, tao thay đồ lát.

Tôi cũng thấy lạ, mọi hôm thay đồ gì cũng thay trước mặt tôi mà. Nhưng tôi cũng ngoan ngoãn ra ngoài.

– Vâng ạ.

Ở trong phòng, Xuân chốt cửa lại, cả cửa sổ nữa. Cô bấn loạn nhìn quanh, tìm gì đó to nặng có thể đập được. Nhìn tới nhìn lui chỉ có mỗi cái gạc tàn. Xuân hết cách rồi, đành liều thôi. Cô nói với cái thai gần năm tháng trong bụng.

– Tao xin lỗi, đầu thai vào nhà tốt đi, đầu thai vào người mẹ tốt đi.

Rồi Xuân nhắm mắt lại, tay run nhưng cố gắng nắm chặt cái gạc tàn đập mạnh vào bụng. Cái đập khá mạnh khiến cô đau đớn la lên, chân khụy xuống.

– Aaaa…

Tôi bên ngoài nghe mà hoảng lắm, lại đập cửa gọi to.

– Chị Xuân ơi, chị làm sao đấy, mở cửa chị ơi.

– Tao.. tao không sao. Đừng lo…

Rồi Xuân lại tiếp tục đập, đập cho đến khi máu chảy đầy ra khỏi đũng quần, nhỏ xuống sàn. Xuân gục xuống hẳn nằm im,đau đớn, hơi thở khó nhọc, cô cố ôm lấy bụng một lần nữa.

Nước mắt tràn ra, phần vì đau đớn, phần vì thương đứa trẻ. Tuy nó đến với cô cũng là vô tình, nhưng kiếp này nó lại chọn cô để làm mẹ. Nhưng cô lại một lần nữa phải từ bỏ nó thôi.

– Tao xin lỗi… tao xin lỗi… tao bất lực…

Tôi bên ngoài thật sự hoảng sợ, gọi thì Xuân không thưa mà lại im lặng bất thường.

– Chị Xuân ơi, mở cửa đi chị, đừng làm em sợ mà…

Tôi nhìn ra bên ngoài đường tối thui, vắng hoe. Có mỗi cái đèn mờ ảo trong khuôn viên này thôi, biết tìm ai giúp đây chứ.

[…]

Karaoke Thiên Đường và quán bar Sảng Khoái là của lão Đạt dựng nên. Trực tiếp điều hành và quản lý. Còn những nơi khác thì chịu sự bảo kê và là nơi tiêu thụ ma túy của lão.

Mỗi tháng, cứ ngày mồng mười là các tụ điểm đều mang tiền bảo kê cho lão Đạt. Ông Sâm cũng vậy, vào thấy lão Đạt, ông Sâm liền kính cẩn chào.

– Em chào anh, em tới “tặng quà” ạ.

– Um, để lên bàn đi.

Ông Sâm mở vali hộp ra, đưa đến trước mặt lão Đạt. Lão nhìn mà khá hài lòng.

– Quán của ông dạo này làm ăn có vẻ tốt quá nhỉ ?

– Vâng, cũng nhờ sự giúp đỡ của anh cả, em mang ơn anh lắm lắm.

– Coi bộ ông quản lý cái bar đó tốt hơn anh của ông nhỉ?

– Anh cứ quá lời, em tất cả đều nhờ vào anh. Chỉ trách anh của em ngu dại, thấy thái sơn mà không biết dựa dẫm, thấy phật mà không biết ơn thôi.

Lão Đạt nhếch mép cười.

– Ông cũng dẻo miệng quá, thôi về đi.

– Vâng, em chào anh ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN