Tình Yêu Của Sói (Full)
Chương 3
Tôi cứ ngồi ngoài cửa suốt, cho đến khi xe máy chở gái về lại “chuồng”.
Ngọc thì đi khách rồi, chỉ có Ngân và một vài người không được khách chọn thì về lại phòng.
– Nga, mày sao đấy, sao ngồi ngoài này. Xuân đâu?
Tôi liền chạy lại ôm lấy Ngân.
– Chị Xuân… chị xuân ở trong kia…
– Nó ở trong kia làm gì?
– Em không biết… em nghe tiếng chị ấy hét rồi lúc sau không nghe nữa.. sợ lắm…
Ngân biết có chuyện chẳng lành chạy lại cửa phòng, đập cửa.
– Xuân.. mở cửa… mở cửa ra… Xuân…
Mấy người cùng chỗ cũng nhỏ to bàn tán. Duy cùng một tên nữa lại kho lấy máy cưa, cưa cửa sắt. Tầm hơn mười phút cánh cửa mới được mở ra.
Cảnh tượng mà Ngân thấy thật khủng khiếp, máu chảy thấm ướt hết tấm nệm nằm, còn Xuân nằm bất động.
Ngân lao vào lay lay Xuân. Ngân còn khóc nữa.
– Xuân… mày sao thế Xuân ơi… Xuân…
Duy cũng vào, đưa tay lên mũi Xuân kiểm tra.
– Đừng khóc nữa, nó chết rồi.
Nghe vậy Ngân càng gào to hơn.
– Xuân ơi, sao mày ngốc thế, có gì mình từ từ giải quyết mà, sao mày lại hành động một mình vậy.
Duy gọi thêm người vào mang xác của Xuân đi. Họ mang đi đâu thì không ai biết được. Tấm nệm dính máu cũng được mang đi luôn.
Còn tôi từ lúc cửa mở cứ đứng ngay cửa mà khóc. Tôi khóc vì thương Xuân, còn phần nữa lại thấy giống cảnh nhà tôi bị giết.
[…]
Từ hôm Xuân chết đến giờ, Ngân và Ngọc đều xuống tinh thần. Nhất là Ngân, cứ nhắm mắt lại là lại thấy cảnh tượng đêm đó. Mỗi lần như vậy Ngân đều khóc, khóc thương cho số phận đĩ thỏa như bọn cô. Đến khi chết cũng chẳng thể về với bố mẹ, thậm chí không biết xác trôi dạt phương nào.
Ngọc đi vào mang cho Ngân tô cháo.
– Thôi nín đi, khóc mãi cũng không được gì. Ăn đi, mày ốm mấy hôm rồi đấy.
– Tao không muốn ăn.
Ngọc quát lớn.
– Sao lại không ăn, không muốn sống tiếp à? Không ăn, sức đâu mà nằm ngửa cho người ta chơi ? Không ăn, sức đâu mà nốc bia nốc rượu? Không ăn, sức đâu mà bay lắc uống éo? Nó chết rồi, mạng mày cũng không cần nữa hay sao ?
– Thôi mày đừng nói nữa, tao khóc hết hôm nay thôi.
Tối đó lúc lên quán karaoke sớm, Ngân vô tình xem được tin tức ké từ điện thoại của tên bảo kê. Vì làm đĩ cấp thấp như cô, tiền lãi mỗi tháng trả không đủ thì làm gì có tiền mua điện thoại quẹt quẹt.
Xong tin tức Ngân thất thểu đi vào, xác của Xuân đã được tìm thấy. Nó trôi nổi trên sông rồi dạt vào chân cầu, thi thể trương phềnh, cứng đờ, mắt cũng lòi ra. Gia đình Xuân đã đến nhận xác về. May quá, cuối cùng cô ấy cũng được về với gia đình rồi. Đã không còn nằm lạnh lẽo dưới sông, đã không còn chịu khổ nữa.
[…]
Một vùng núi vắng vẻ, đây là nơi tập kết gái. Sau khi được đưa về đây, sẽ có người của lão Đạt kiểm tra hàng.
Trong căn phòng gỗ nhỏ, nhưng kiên cố. Ở đó có bảy cô gái đang bị nhốt, bà Dung mới bảo mấy tên đàn em ra ngoài. Bà Dung lên giọng quát lớn.
– Cởi hết đồ ra.
Mấy cô gái e ngại, van xin nhưng bị dọa đến mất hồn nên đều tự cởi hết. Bà Dung đến rờ mó, nắn bóp từng người.
– Mày mấy tuổi hả?
Cô gái trẻ e dè, 2 tay che vùng thân dưới.
– Con.. con 17 tuổi.
– 17 tuổi? Mới 17 mà cơ thể nhão nhẹt thế này hả? Mông cũng lõng lẽo. Mày đưa thân cho người ta từ bao giờ? Bước qua kia nằm xuống, tao kiểm tra.
Cô gái nghe lời qua kia nằm.Bà Dung cúi xuống chọc chọc ngoáy ngoáy một hồi rồi lắc đầu.
– Qua kia mang đồ đi.
Nói rồi bà Dung đẩy cô gái kia qua bên, cô gái lò mò mang lại đồ.
Đến cô thứ 2, bà Dung có vẻ hài lòng lắm.
– Bồng đào cao, căng tròn, mông mẩy. Nằm lên kia, dang chân ra.
Cô gái thứ 2 ngại ngùng nhìn mấy người còn lại. Bọn họ cũng biết ý quay đi.
Bà Dung lại cuối người, nhìn vào giữa 2 háng của cô gái, chọc chọc ngoáy ngoáy một hồi.
– Tốt, tốt. Qua mang đồ đi.
Rồi bà lại làm như thế với những cô gái còn lại. Xong việc, bà gọi bọn đàn em vào, chia gái đi các nơi.
– Ba con này còn trinh đưa về cho lão Đạt, ba con kia đưa về đào tạo gái. Còn con kia, bán qua động Trung quốc đi.
Những cô gái thi nhau gào khóc, van xin. Đã lọt vào tay mấy người này kiểu gì cũng bị hành hạ cho đến chết. Nhất là bị bán qua động Trung Quốc, vừa không có tiền. Mà một ngày tiếp khách cũng hơn 20 lần, quần áo còn không kịp mặc lại, thê thảm biết bao nhiêu.
Lúc này bà Dung mới lấy điện thoại, gọi báo cáo cho lão Đạt.
– Thưa anh, được ba đứa ngon thôi anh.
– Chuyến này ít vậy?
– Dạ, do nguồn đưa qua thôi anh.
– Nói tụi nó, tuyển hàng kỹ tay một chút, dạo này khách kén “hàng” lắm đó.
– Vâng, vâng em biết rồi anh.
[…]
Sáu cô gái còn lại được đưa về thành phố, và chuẩn bị “huấn luyện” để đi khách. Tuy là ở phố nhưng cũng nằm ngoài vùng ven thôi.
Căn nhà nhỏ nằm tách biệt một khu, từ đầu đường vào đều có những tên đầu gấu canh gác. Nói đúng hơn đây là nơi mà bọn đàn em của lão Đạt ở và là nơi “huấn luyện” gái.
Ngọ Đen cho nhốt riêng ba cô gái còn trinh riêng một phòng, ba cô gái không còn trinh riêng một phòng. Mỗi ngày đều cho ăn uống đàng hoàng và bày cách chiều chuộng khách.
Nay hắn lại qua kiểm tra gái một lần nữa. Tên đàn ông liền lại chào.
– Anh Ngọ.
– Ừ, sao rồi ?
– Tụi nó vẫn lỳ lắm anh, đánh đập các kiểu rồi.
Ngọ Đen điên tiết vứt điếu thuốc dở trên tay xuống đất, rồi dùng chân chà nát điếu thuốc.
– Mẹ nó, dùng cách cũ đi.
– Anh… em sợ..
– Sợ cái chó gì?
– Sợ nó tự tử rồi sao anh?
– Thì cứ nói nó không chịu làm nên tự tử. Kêu mấy đứa kia vào lun, cho tụi nó giải lao bữa.
– Vâng anh.
Cánh cửa phòng mở ra, ba cô gái khuôn mặt sợ sệt đứng nép vào nhau.
Ngọ Đen giọng quát lớn.
– Mẹ tụi mày, đã vào đây mà còn làm giá hả? Để tao xem đứa nào còn cứng đầu cho biết.
Hắn mạnh tay kéo một trong ba cô gái ra một bên.
– Ra đây.
Cô gái sợ sệt, khóc lóc van xin.
– Tha cho tôi… xin mấy anh tha cho tôi… tôi muốn về nhà mà…
– Nhà ? Từ này nó mới là nhà của mày.
Hắn đẩy cô gái ngã lên giường, bản thân hắn lột sạch áo của mình. Thậm chí khóa quần cũng kéo xuống. Hắn dùng tấm thân bồ tượng mà đè lên cô gái nhỏ yếu ớt bên thân dưới. Cô gái nước mắt vẫn chan hòa, ra sức vùng vẫy, cào cấu.
– Tha cho tôi… lũ khốn nạn…các người là lũ khốn nạn…
Những ngón tay nhỏ vô tình cào trúng mặt hắn, hắn đơ đi một lúc.
Chát… chát…
Hai cái tán tai liên tiếp gián lên mặt cô gái nhỏ. Lực từ cánh tay mạnh khiến cô gái chảy cả máu miệng. Hắn móc trong quần ra cự vật to lớn, dùng sức nhét vào bên dưới của cô gái rồi điên cuồng lắc hông. Quá đau đớn, cô gái hét lên, van xin chán cô chuyển qua chửi rủa.
– Đồ khốn kiếp…đồ súc vật…mày sẽ chết không toàn thây.. aaaa…
Sau khi thõa mãn xong hắn liền kéo quần đứng dậy, không quên nhổ thêm một bãi nước bọt vào mặt cô gái.
– Mẹ mày, con chó cái.. vào đi tụi bây. Chơi chết nó cho tao.
Từ ngoài, bốn năm tên chờ sẵn, lần lượt hiếp dâm cô gái nhỏ. Hai cô gái còn lại chứng kiến từ đầu đến cuối chỉ biết ôm lấy nhau mà khóc thôi.
[…]
Ngọc lững thững đi về phòng, đầu tóc rối bù, quần áo rách bươm, thậm chí còn có vết bầm tím nữa.
Cô thầm rủa.
– Mẹ nó chứ, ngày gì mà đen thế không biết. Đang yên đang lành bị vợ lão hói vây đánh ngay trước quán karaoke. May có bọn bão kê, không thì cũng bầm dập rồi.
Ngọc chưa vội vào phòng mà đứng tựa lưng ngoài cổng, lấy thuốc ra hút. Kiếp này của cô kể như bỏ, vì tính ham chơi, vì yêu sớm nên cô mới bị thằng người yêu khốn nạn lừa vào đây. Ngọc bây giờ không tin vào đàn ông nữa. Từng có những vị khách mở lời muốn che chở cho cô, nhưng Ngọc không tin. Đối với cô, lời đàn ông như cánh hoa trong gió, gió thổi hoa bay. Chỉ đàn ông trên tờ tiền là làm cô hạnh phúc thôi. Ngọc ngồi ngoài đó cũng khá lâu, hút chán chê hai điếu thuốc mới vào nhà.
Tôi đang say giấc, nghe tiếng Ngọc gọi nên lơ mơ ngồi dậy mở cửa.
– Mở cửa nhanh đi, mày làm gì cũng chậm.
– Đây, em nhanh đây mà.
Nhìn thấy Ngọc, tôi quan tâm.
– Chị Ngọc, chị bị sao thế, có đau không chị?
– Không sao, tao bị té thôi.
Tôi nhanh tay lấy quả trứng gà cho vào nồi luộc, còn Ngọc thì thả người mình lên nệm. Thong thả nói với tôi
– Mày ấy, nhớ ra nhà ở đâu, bố mẹ là ai chưa? Chứ ở đây riết kiểu gì cũng thành đĩ. Tụi tao chẳng thể bao bọc mày suốt đời được đâu.
Tôi khẽ lắc đầu, tôi cũng biết điều đó, vì Ngân cũng từng nói với tôi nhiều lần. Ngọc nhìn tôi cũng ngán ngẩm.
– Thôi tao ngủ đây.
Tôi lại vớt quả trứng gà ra cái khăn nóng, rồi nhẹ nhàng lăn trên mặt của Ngọc.
– Mày làm gì đấy?
Mỗi lần nghe Ngọc quát tôi liền sợ.
– Em.. em muốn giúp chị khỏi bầm thôi.
Ngọc liếc nhìn tôi với ánh mắt hậm hực.
– Làm đi, nhẹ thôi.
Ngó vậy mà tôi lại vui vẻ làm.
– Vâng ạ.
[…]
Mỗi ngày trôi qua, nỗi đau từ cái chết của Xuân cũng làm họ nguôi ngoai. Cuộc sống của họ vẫn cứ xoay vòng trong cái “địa ngục xác thịt” này, mãi mãi không có lối thoát.
Ả Tú sau khi điều gái đi các phòng thì thong thả ngồi ngoài chờ thôi. Trong mỗi phòng khách cũng đủ kiểu đê tiện khác nhau. Ngân cùng mấy chị em nữa, leo lên bàn nhảy nhót uống éo, phơi cả đôi ngực trần ra rồi đổ bia lên đó. Làm đủ mọi trò để khiêu khích, chủ yếu moi tiền của họ thôi. Đám đàn ông thích thú hô hào.
– Cởi đi, cởi tiếp đi…
– Mấy anh muốn em cởi đến đâu, thì thưởng cho em đi.
Một tên đàn ông trong đó, mặt đỏ âu, đã ngà ngà say chạy lên, nhét vào quần lót cô tờ 100 ngàn. Trước khi xuống hắn còn không quên nắn bóp đôi ngực trần của cô nữa.
Lắc mỏi, Ngân mới đi lại chỗ khách ngồi. Khui bia và dâng lên tận miệng cho khách.
– Uống đi anh..
Gã đàn ông thô thiển, đưa tay vào bên dưới của Ngân sờ mó.
– Đây, anh uống đây.
Gã đưa cốc bia lên miệng uống ực. Chai bia khui dở Ngân không đụng đến nữa mà khui chai mới, rồi lại rót đầy vào ly gã đàn ông đó.
– Anh, tối nay đi chơi với em đi.
– Không được đâu, anh phải về.
Ngân leo hẳn lên người gã đàn ông ngồi, rồi đưa tay sờ nhẹ vành tai hắn. Còn không quên uống éo cái hông nhỏ kích thích hắn.
– Hay sợ chị vợ ở nhà.
– Làm… làm… làm gì mà sợ. Vợ chứ có phải cọp đâu.
– Vậy là trong nhà anh không có quyền hành gì rồi, chán ghê.
Gã bị khích nên nổi máu sĩ diện lên.
– Bậy, trong nhà anh mà hét một tiếng là vợ con anh sợ lắm ấy.
– Thật không?
– Thật.
– Vậy tối nay thể hiện quyền đàn ông của anh đi. Cho em xem anh lên giường như nào.
Gã nghe thế lại cười khoái chí rồi.
– Thế bao nhiêu?
Ngân định leo xuống người gã, liền bị gã giữ lại.
– Thôi anh về với vợ đi, đi chơi với em út mà hỏi giá, keo kiệt thế, không mát tay như mấy anh kia.
– Đâu có, tối nay anh sẽ đi chơi với em đến sáng luôn.
Rồi gã lại nhét vào quần lót của Ngân tờ 100 ngàn nữa.
– Ui chao, cưng thế. Tối nay nhớ làm em mệt nhé.
Gã lại cười tà dâm, mặt thì cứ úp vào ngực Ngân, còn tay thì sờ mó các kiểu.
Trước khi gái từ quán bar đi với khách, đều bị ả Tú chặn lại thu tiền “hoa hồng” trước. Công việc của Tú không phải chỉ là điều gái đi quán bar, karaoke, mà còn điều gái làm “đĩ cao cấp” nữa. Gái làm “đĩ cao cấp” được ở chỗ sạch sẽ hơn chút, thậm chí chỗ để nằm cho khách chơi cũng sạch sẽ và thơm hơn.
[…]
Lúc trước bị vợ lão hói đánh ghen, Ngọc không kẹp với lão nữa. Ngọc chuyển qua một gã giàu có hơn, đẹp trai mà đặc biệt không có mùi thịt mỡ. Đây là lần đầu tiên Ngọc lại “si tình” với khách. Gã dìm cô trong mớ câu ngôn tình mùi mẫn, bao lời hứa bay bướm. Gã xây cho cô một cái “lâu đài cát” thật to, nó khiến cô mê dại.
Gã giàu lên là nhờ nhà vợ hết, nên ở nhà gã luôn tỏ ra mình là đàn ông mẫu mực. Nhưng đàn ông mà, có tiền thì mấy kẻ chung tình, mấy kẻ không ham của lạ.
Từ khi kẹp với gã, Ngọc lại có nhiều quà tặng có giá trị cao, rồi cả tiền rủng rĩnh nữa. Cô nghĩ vậy là cuộc đời cô ấm no rồi. Nhưng thời gian sau này gã luôn than phiền với cô, gã làm ăn thua lỗ, vợ lại quản lý chi tiêu chặt, gã không thể bên cô nữa.
Ngọc ngu muội, lại yêu gã si mê bất chấp. Bao nhiêu tiền cô đi khách, làm ngày làm đêm đều dâng hiếng hết cho gã. Thậm chí là cái tình yêu đơn sơ thuần khiết của cô cũng dâng hiếng cho gã. Cô chỉ mong gã chung tình với cô. Cô chỉ mong gã thực hiện lời hứa, bỏ vợ chuộc thân cho cô, rồi họ sống cuộc đời hạnh phúc.
Nhưng cô đâu có ngờ được, cô vợ tinh ranh của gã đã cài định vị trong điện thoại của gã. Khi hai người đang ân ái trong khách sạn, tiếng gõ cửa liên hồi làm gián đoạn cuộc vui.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!